Đạo Quân

Chương 2288: Lại gặp mật địa (1)




Doãn Trừ gật đầu nói: "Đúng, rút lui rồi. Theo thám tử báo, hơn nữa còn rút lui rất vội vàng."
Cao Phẩm vung tay lên: “Không thể như vậy được."
Doãn Trừ: "Đại soái, điều này là thật trăm phần trăm, mạt tướng vừa đi tới tuyến đầu nhìn rồi!"
Cao Phẩm nhanh chóng vòng qua bàn dài và vội vàng rời đi, có thể nói là một đường chạy chậm lao thẳng đến trên quan ải, từ trên cao nhìn lại, quả nhiên thấy quân Yến trong phạm vi tầm nhìn đã rút lui!
"Mông Sơn Minh giở trò quỷ gì vậy?" Cao Phẩm nói thầm, thiếu chút nữa bứt đứt râu mép của mình.
Bên này đang muốn phát động tấn công, quân Yến đột nhiên chơi như thế khiến hắn ta có chút nghi ngờ cuộc đời.
Doãn Trừ thử hỏi: "Đại soái, còn muốn tiếp tục tấn công hay không?"
Xem ảnh 1 Cao Phẩm quay đầu phẫn nộ mắng: “Ngươi là óc heo sao? Ngươi là heo, Mông Sơn Minh cũng là heo sao? Mông Sơn Minh là ai, lợi ích của hắn dễ chiếm nwh vậy sao? Có bẫy, điều này tất nhiên có bẫy rồi! Truyền lệnh xuống, tạm dừng chuẩn bị tấn công, tạm thời lệnh cho thám tử tìm hiểu rõ tình hình lại nói sau!"
...
Huyện Thương Ngô, nhóm người Ngưu Hữu Đạo vội vàng chạy tới thì trời đã khuya.
Bảo vệ ở cửa sơn trang ngăn cản, Ngưu Hữu Đạo báo ra một ám hiệu thì quản gia mới thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc đã tới rồi. Ông ta vội vàng đón bọn họ tiến vào trong.
"Tất cả đã chuẩn bị xong chưa?" Ngưu Hữu Đạo vừa đi vừa hỏi.
Quản gia không biết người tới là những ai, nhưng biết trong đó nhất định có hành động bí mật gì, nên đứng bên cạnh liên tục gật đầu nói: "Đều chuẩn bị xong rồi."
Ông ta dẫn nhóm người vào bên trong một tòa viện, năm trăm cái rương, có vài cái còn mang theo mùi dầu được đặt thật chỉnh tề, rất dễ dàng kiểm kê.
Quản gia giới thiệu: "Ngựa và nhân thủ vận chuyển đều đang ở bên trong huyện thành, lấy danh nghĩa vận chuyển quân nhu để chờ lệnh."
Ngưu Hữu Đạo: "Người bên trong sơn trang đều ở đây sao?"
Quản gia gật đầu: “Đúng là đều đang ở đây."
"Ngươi dẫn bọn họ đi." Ngưu Hữu Đạo nói với đám người Nguyên Tòng: "Các ngươi đi cùng quản gia, đem trông coi để tất cả người nơi đây tập hợp lại. Mở nắp tất cả các rương. Trước khi ta quay về, không được để lộ bất kỳ tin tức nào." Hắn lại chỉ vào Viên Cương và Vân Cơ: “Hai người các ngươi đi theo ta."
Đám người Nguyên Tòng không biết hắn đang làm gì nhưng vẫn đi theo quản gia rời đi.
Ngưu Hữu Đạo lại dẫn theo ba người bao gồm cả Ngân Nhi rời đi,.
Ngân Nhi không ăn, đồ trên người đều đã ăn sạch rồi nên có chút ầm ĩ, Ngưu Hữu Đạo kéo cánh tay nàng, không thể để nàng tùy ý được.
Sau khi vào trong núi, đến vị trí, Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho Vân Cơ lập tức dẫn người chui xuống đất.
Trong quá trình chui xuống, Viên Cương hỏi tiếng: “Ngươi làm vậy là có ý gì? Vì mạch nước ngầm kia sao?" Hắn ta đại khái muốn biết đi đâu.
Ngưu Hữu Đạo: "Dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt."
Hắn tạm thời sẽ không dẫn những người khác tới nơi này, lúc này xảy ra chút bất ngờ thì có thể khiến tất cả thất bại trong gang tấc.
Mở mang tầm mắt? Viên Cương không biết ở đây thì có thể mở mang được tầm mắt gì.
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã tới dòng sông ngầm dưới đất, có thể nghe được tiếng nước chảy, còn có tiếng thác nước phía xa truyền đến.
Tiếp theo truyền đến tiếng quát của Triệu Hùng Ca: “Người nào?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta."
Trong bóng tối sáng lên, bên phía Triệu Hùng Ca thả Nguyệt Điệp chiếu sáng, trong góc phòng sau lưng hắn có hai nữ tử ngồi dựa vào tường. Đó chính là Thương Thục Thanh và Lữ Vô Song.
Nguyệt Điệp bay đến trước mặt mấy người Ngưu Hữu Đạo soi và xác nhận không sai, Triệu Hùng Ca mới giống như trút được gánh nặng. Trong khoảng thời gian chờ đợi này, y thật sự rất sốt ruột.
Nhìn thấy Viên Cương trở về, trong lòng Lữ Vô Song mới thấy nhẹ nhõm. Nàng cùng Thương Thục Thanh đứng lên.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo an toàn trở về, mười ngón tay Thương Thục Thanh nắm lại, trong lòng tự nhiên thấy mừng rỡ. May mắn là chuyện không may mà Ngưu Hữu Đạo nói đã không xảy ra.
"Thanh Thanh." Vừa thấy Thương Thục Thanh, Ngân Nhi bỏ lại Ngưu Hữu Đạo và chạy đến trước mặt nàng, nắm lấy tay áo của nàng nói với vẻ tủi thân: “Thanh Thanh, đói."
Ngưu Hữu Đạo không nhịn được mà trợn mắt khinh thường. Mới bao lâu chứ? Tối đa cũng chỉ hai canh giờ. Trước đó ăn không ngừng, giờ đã đói rồi sao? Rõ ràng là ăn quen mồm thôi!
Thương Thục Thanh cũng không biết nàng không ăn bao lâu, vội vàng xoay người nhấc túi xách dưới đất lên và lấy ra lương khô chuẩn bị trước đây rồi ngồi xuống đút cho Ngân Nhi, giống như chăm sóc cho đứa trẻ vậy. Ngân Nhi lập tức hài lòng cười, tiếp theo nhét vào trong miệng.
Ngưu Hữu Đạo đi tới trước mặt ba người và nhìn xung quanh một lượt, hỏi: "Không có gì khác thường chứ?"
Triệu Hùng Ca: "Không." Y cũng nhìn quanh: “Ở đây hình như vĩnh viễn đều vậy." Y lại quan sát bọn họ, xác nhận không có người nào bị thương mới hỏi: "Tình hình thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo: "Có chút nguy hiểm nhưng không sao, đã giải quyết được Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư."
Triệu Hùng Ca nghe vậy thì tâm tình kích động, Lữ Vô Song nghe rõ lại vẫn không nhịn được hỏi: "Bọn họ đã chết à?"
Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía nàng: “Kết quả giống như Nguyên Sắc vậy, đều bị nam nhân của nàng dùng một đao chém chết."
Triệu Hùng Ca, Lữ Vô Song, Thương Thục Thanh đều nhìn về phía Viên Cương, nhưng hắn ta không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong lòng Thương Thục Thanh cũng rất chấn động, nàng biết những người này ra ngoài làm chuyện lớn, giết hai vị Thánh Tôn, nhưng không biết phải đánh giá thế nào. Nàng cảm thấy mình đối mặt với loại chuyện này, không quan tâm nói thế nào đều có vẻ ấu trĩ.
Triệu Hùng Ca: "Xem ra chuyện ngươi dặn trước đó không cần phiền tới chúng ta nữa rồi. Chuyện quá phức tạp, ta làm không được."
Ngưu Hữu Đạo: "Chuyện đơn giản có lẽ mới là chuyện khó khăn nhất. Ví dụ như ngươi vì một bí mật mà kiên trì nhiều năm như vậy, đổi lại thành ta sẽ làm không được."
Triệu Hùng Ca: "Ngươi sẽ dùng cách khác để giải quyết."
Ngưu Hữu Đạo cười và đi lướt qua người hắn ta, tới bên cạnh Ngân Nhi. Ngân Nhi nhai thức ăn trong miệng và ngước mắt nhìn hắn, trong lòng tự nhiên thấy cảnh giác.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn ra tay, làm cho nàng ngất đi, trong miệng nàng vẫn ngậm đồ. Hắn thuận lợi kéo nàng đi và quay đầu ra hiệu.
Vân Cơ hiểu ý, lúc này thi pháp ở trên vách đá và mở ra một cái động, Ngưu Hữu Đạo nhét Ngân Nhi vào bên trong động rồi quay đầu nhìn về phía Lữ Vô Song.
Lữ Vô Song ý thức được hắn muốn nhét nàng vào thì vội nói: "Ngươi muốn đi ra phía sau thác nước sao? Ta cũng muốn xem thử đó là phong ấn gì."
Ngưu Hữu Đạo thoáng im lặng, cuối cùng vẫn chui ra khỏi động và nghiêng đầu ra hiệu. lúc này Vân Cơ thi pháp phong tỏa động, để lại lỗ thông khí cho Ngân Nhi đang mê man ở trong đó.
"Đi." Ngưu Hữu Đạo đánh tiếng và đi trước.
Vân Cơ kéo cánh tay Thương Thục Thanh, nhanh chóng bước tới.
Triệu Hùng Ca vội vàng đuổi theo.
Viên Cương chạy được vài bước thì dừng lại và quay đầu nhìn, chỉ thấy Lữ Vô Song tập tễnh rời đi, căn bản không theo kịp tốc độ của mọi người.
Bây giờ tu vi toàn thân của Lữ Vô Song đã mất sạch, không phải là Vô Song Thánh Tôn có thể ngang dọc trời cao.
Viên Cương dừng lại chờ. Lữ Vô Song đến trước mặt hắn ta và ngước mắt nhìn.
Hai người nhìn nhau một lát, Triệu Hùng Ca giơ tay lên, cởi đao lớn trên lưng xuống và xoay người quay lưng về phía nàng, sau đó ngồi xổm xuống.
Lữ Vô Song cắn môi rồi đi tới, nằm sấp ở phía sau lưng của hắn ta, hai cánh tay vòng qua cổ hắn ta.
Hai cánh tay Viên Cương ôm lấy chân của nàng. Sau đó hắn ta đứng dậy, cong nàng nhanh chóng bước vào trong bóng tối, đuổi theo ánh sáng trước mặt.
Mặt nước hơi dao động, mực nước chênh lệch cực lớn tạo thành tiếng nổ vang, khiến người ta có cảm giác đinh tai nhức óc. Thương Thục Thanh ngước mắt nhìn cảnh tượng tráng lệ của thế giới dưới lòng đất.
Ngưu Hữu Đạo chỉ về phía thác nước và nói với Triệu Hùng Ca: "Phía sau có măng đá cắm rễ ở trên tường, ngươi rút ra, phía sau chính là lối vào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.