Đạo Quân

Chương 255: Ngươi Thật Thông Minh




Ở vùng đất lạnh lẽo này dòng sông này không kết băng đã thuộc dạng hiếm lạ, càng ly kỳ là, thuận theo dòng sông đi lên còn có một cái cốc lớn, băng tuyết không nhiễm, bốn phía tuyết mênh mông, chỉ có trong cái cốc kia là không hề thấy tuyết đọng, thấy lờ mờ có bóng người qua lại, trên đỉnh núi tuyết xung quanh thỉnh thoảng thấy bóng người bay lượn.
Phía cuối hẻm núi thấy lờ mờ màu xanh um tươi tốt, ốc đảo trong thế giới băng tuyết, một đạo cầu vồng băng ngang trên bầu trời hẻm núi.
Bùi Nương Tử chỉ vào giải thích: “Công tử, nơi đây chính là Băng Tuyết các, ốc đảo cuối cùng chính là nơi ở của Tuyết Lạc Nhi các chủ Băng Tuyết các, nghe nói nơi đó cũng là quỳnh lâu ngọc vũ cực kì hoa mỹ, có điều ta cũng chưa từng nhìn thấy.”
Ả hàng Thái hưng phấn nói: “Rất hoa mỹ sao? Đã tới, đương nhiên phải đi xem mở mang kiến thức, xem thử rốt cuộc hoa mỹ nhường nào.”
Bùi Nương Tử trầm mặt: “Công tử, không thể nói lung tung, chỗ đó không phải ai cũng có thể đi, người cũng không thể làm loạn, xảy ra chuyện cũng không ai cứu được người đâu.”
Ả hàng Thái bĩu môi, nàng chỉ nhất thời hưng phấn nói không lựa lời nhưng trong lòng hiểu rõ, chỗ đó là địa bàn của một trong cửu đại chí tôn thiên hạ, nàng trêu chọc không nổi, cho dù là sau thế lực lưng mình cũng trêu chọc không nổi.
Ngưu Hữu Đạo che mặt một bên lên tiếng nói: “Nếu công tử thật sự muốn vào xem, ta có thể nghĩ cách.”
Ả hàng Thái hất đầu nhìn, khinh bỉ nói: “Chỉ dựa vào ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Chi bằng thế này, chúng ta đánh cược được không? Cược một trăm vạn kim tệ! Đương nhiên, nếu trên người ngươi không đủ tiền có thể viết giấy nợ.”
Bùi Nương Tử cạn lời, đúng là hết chuyện để nói, vị này của chúng ta vất vả lắm mới hết giận, ngươi lại tới rồi?
Ả hàng Thái cả giận nói: “Ta mà sợ cái tên che đầu che mặt không dám gặp ai như ngươi sao, được, ta đánh cược với ngươi!”
Lần này Bùi Nương Tử không cản, Lưu Phong Hải và Sài Phi nhìn nhau, trong mắt đều có tia ngờ vực. nếu thật sự thua vì cái này, mất một trăm vạn kim tệ mà có thể để công tử đi thăm thú quỳnh lâu ngọc vũ kia một chuyến, trở về cũng không có chuyện gì không bàn giao được.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Được, một lời đã định!”
Đám Đoạn Hổ hai mặt nhìn nhau, tiền mọi người góp hết lại hình như mới được một trăm vạn.
Trong lòng Hắc Mẫu Đơn thầm nói, không phải Đạo gia lại định vẻ tranh đấy chứ?
Cược xong, cả nhóm bay lượn xuống núi, đi thẳng đến hẻm núi lớn kia.
Bay trên không trung, còn chưa tới hẻm núi, ngửi thấy mùi lưu huỳnh, Ngưu Hữu Đạo đã biết nguyên nhân trong hẻm núi không có băng tuyết.
Cả người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi trước cửa hẻm núi, ấm áp đập vào mặt, hoàn toàn khác với cái rét căm căm của thế giới băng tuyết bên ngoài.
Băng tuyết bị tan chảy hình thành một con sông uốn lượn chính giữa hẻm núi, không ít người qua lại trong hẻm núi, cũng có không ít người chú ý đến bọn hắn, hấp dẫn sự chú ý của người khác chính là đám Ngưu Hữu Đạo đầu đội mũ của dịch tốt che kín diện mạo.
Vách núi hai bên hẻm núi giống như từng tầng bậc thang lớn, cửa của từng tòa động thủ đều được khắc thành cạnh cửa hình dáng khác nhau, phải nói là có rất nhiều cửa hàng môn phái, rất rất nhiều.
Còn hình thức tồn tại của cửa hàng thì giống như Trích Tinh thành.
Đám Bùi Nương Tử thỉnh thoảng lại nhìn mấy người Ngưu Hữu Đạo, ở bên ngoài đội mũ chống gió tuyết không nói, đến chỗ này còn chưa gỡ xuống khiến bọn hắn có gì đó phải suy ngẫm.
Hai nhóm người không nói đi đâu chỉ cùng đi về một phía, khách sạn Thải Hồng ở cúi hẻm núi, cái tên có lẽ đến từ dải cầu vòng trên bầu trời của hẻm núi kia, nghe nói chỉ cần là ban ngày, cầu vồng kia vĩnh viễn tồn tại.
Khách sạn ở cuối hẻm núi giống như bức tường lớn vắt ngang chặn lại, không có bất kỳ mỹ cảm nào, bên trên có một cái mái hình vòm.
Mặt dưới khách sạn được đục theo hình cầu vòm cho nước tuyết hòa tan chảy, nước chảy bên trên thực sự có một cầu vòm đi thẳng đến phía trên cửa khách sạn.
Hai đầu dưới cầu, có vài người đi qua đi lại khiến đám Hắc Mẫu Đơn vô cùng cảm khái, bọn họ cũng đã từng bồi hồi mong gặp tương lai như vậy, giờ đột nhiên nhảy ra được khỏi đó, nhìn lại, trong lòng có đủ loại tư vị. Họ không khỏi nhìn người dẫn dắt mấy người thoát ra khỏi đó đang đi về phía trước.
Đi tới cửa khách sạn, Ngưu Hữu Đạo tháo mũ xuống, đám Hắc Mẫu Đơn cũng tháo xuống theo.
Máy cái mũ bay đi, rơi xuống dưới cầu, chảy đi mất.
Tiến vào khách sạn, hỏa kế nhiệt tình chào mời.
Ngưu Hữu Đạo đi tới trước quan sát tình hình xung quanh khẽ giật mình, nhìn thấy một kẻ không ngờ tới.
Mấy người cùng tiến vào thấy hắn đột ngột dừng lại cũng thuận thế nhìn sao.
Ngụy Đa đang ngồi một bên của đại đường khách sạn, cũng ngây ngẩn cả người, chậm rãi đứng lên, có chút dám lại không dám đi tới, cung kính hành lễ: “Chưởng...”
“Cút!” Ngưu Hữu Đạo không chút khách khí chặn lời gã lại.
Ngụy Đa khó xử, muốn nói lại thôi, bị Ngưu Hữu Đạo trừng một cái, cuối cùng cúi đầu đi, tăng nhanh bước chân, chạy như bay ra khỏi khách sạn.
Đám Bùi Nương Tử, đám Hắc Mẫu Đơn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết tình huống gì.
Ngưu Hữu Đạo không đặt Ngụy Đa trong lòng, cùng đám Bùi Nương Tử đi về phía quầy khách sạn.
Hắn căn bản không biết Ngụy Đa tới cùng ai cho nên mới như vậy.
“Chư vị, ngại quá, khách sạn đầy khách rồi.” Chưởng quỹ đứng sau quầy liên tục ôm quyền xin lỗi: “Nếu chư vị bằng lòng, không ngại ngồi bên chờ một lát sẽ có trà thơm miễn phí dâng lên, chờ một chút xem có khách nhân trả phòng không?”
Bùi Nương Tử hỏi: “Chắc chắn sẽ có người trả phòng sao?”
Chưởng quỹ cười nói: “Hẳn là sẽ có, mỗi ngày đều có người vào ở và người trả phòng, nhưng thời gian không nhất định.”
“Công tử, vậy chúng ta thì chờ một chút đi.” Bùi Nương Tử nói với ả hàng Thái, ả hàng Thái chu môi không nói gì, hơi không tình nguyện nhưng chẳng thể nói được gì.
Ngưu Hữu Đạo biết hoàn cảnh của mình cần có một nơi an toàn nên dĩ nhiên cũng phải chờ.
Cả đám đang ngồi cạnh đại đường, có hỏa kế nhanh chóng dâng trà lên.
Ả hàng Thái bỗng nhiên nói: “Đợi lúc nữa có phòng, ta muốn vào ở trước!” Lúc nói lời này còn liếc mắt với Ngưu Hữu Đạo.
Lời này vừa nói ra, đám người giật mình, phát hiện đây đúng là vấn đề, không thể cùng lúc có nhiều phòng được trả như vậy.
Với đám Bùi Nương Tử mà nói có phòng dĩ nhiên là dành cho “công tử” trước.
Nhưng đám Ngưu Hữu Đạo dù sao cũng không cùng một hội với bọn họ, không cần thiết phải lúc nào cũng nhường bên này.
Bùi Nương Tử nhìn Ngưu Hữu Đạo, hơi xin lỗi: “Lý công tử, việc này ngươi xem có thể thương lượng được không?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn ánh mắt khiêu khích của ả hàng Thái, giễu cợt nói: “Công tử, chi bằng chúng ta lại đánh cược nhé?”
Ả hàng Thái trợn mắt nói: “Đánh cược gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chúng ta cược sau khi khách sạn có phòng trống, khách sạn sẽ mời ai vào ở trước, tiền cược vẫn như cũ, một trăm vạn kim tệ, đương nhiên, ngươi có thể viết giấy nợ!”
Đám Bùi Nương Tử im lặng, lại giấy nợ, thế này không phải đang cố ý k1ch thích người ta sao?
Ả hàng Thái có vẻ như hơi phát điên, lại lôi nợ một trăm vạn ra, cứ làm như chắc chắn nàng sẽ thua không bằng: “Chẳng lẽ lại sợ ngươi, cược thì cược!”
Ngưu Hữu Đạo lập tức quay đầu phân phó Hắc Mẫu Đơn. “Đi tới quầy hàng trả tiền trước...”
Xoẹt! Lời còn chưa nói hết, một bóng dáng lóe lên, ả hàng Thái đã nhanh chóng lách ra, đến trước quầy, hét lên: “Chưởng quỹ, ta đóng tiền trước, có phòng nhớ cho chúng ta trước!”
“...”
Đám Bùi Nương Tử và đám Ngưu Hữu Đạo cùng trợn mắt hốc mồm, phát hiện tốc độ phản ứng của nữ nhân này nhanh thật!
Ngưu Hữu Đạo ngoắc Hắc Mẫu Đơn đến gần, thì thầm nói khẽ bên tai: “Cô cũng đi đăng ký đi, dùng tên cũ của các cô, ta dùng tên từng đăng ký ở khách sạn Yêu Nguyệt, Hiên Viên Đạo!”
Hắc Mẫu Đơn ngơ ngác một chút, có điều vẫn xoay người đến bên quầy làm theo.
Nhìn thấy bên này kề tai nói thầm, Bùi Nương Tử đột nhiên cảm giác có chút không ổn, dù sao công tử nhà mình cũng không từng trải như vị Lý công tử này, cảm thấy công tử nhà mình rất có thể không thắng nổi vị này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.