Đạo Quân

Chương 269: Nhục Nhã (2)




Hàn Băng nghe xong, liên tục hừ lạnh:
“Đúng là điếc không sợ súng. Ngay cả Băng Tuyết các mà hắn cũng dám lợi dụng.”
Sở An Lâu:
“Tôi sẽ nghĩ cách tìm họa sĩ tốt nhất khác tới cho tiểu thư.”
Hàn Băng chậm bước, lắc đầu nói:
“Tốt nhất cũng vô dụng, tiểu thư nói hắn vẽ rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị thiên hạ!"
"..." Sở An Lâu không nói gì, phóng đại như thế sao?”
Hàn Băng:
“Đã truyền tin cho tiểu thư. Qua thời gian nữa, tiểu thư sẽ từ hải ngoại quay về, để hắn chờ tiểu thư về đi.”
Sở An Lâu:
"Ý của ngài là?"
...
Tầng cao nhất của khách sạn, lần thứ hai gặp mặt Ngưu Hữu Đạo, Sở An Lâu lập tức nói:
“Lập tức thả người!"
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu dặn dò Hắc Mẫu Đơn:
“Làm theo lời chưởng quỹ Sở đi.”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn có phần lo lắng, đề phòng, nhanh chóng bước đi.
Sở An Lâu cũng xoay người rời đi.
Viên Cương nhỏ giọng nói bên tai Ngưu Hữu Đạo:
“Có biến gì hay không?”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu, nhỏ giọng trả lời:
“Chắc là không, không thì ông ta đi thả người luôn là được, đâu cần khách khí chào hỏi chúng ta trước như vậy làm gì.”
Hai người cũng đi ra khỏi phòng, thấy Sở An Lâu chắp tay đứng tại sảnh.
Hắc Mẫu Đơn gõ cửa từng phòng chào hỏi. Chỉ chốc lát sau, Ngô Không của Thiên Ngọc môn, Cao Mộc Lan của phủ Vạn Động Thiên, Mai Thạch Khai của Lưu Tiên tông, Ô Thiếu Hoan của Phù Vân tông, Hỏa Vân của Thanh Tú sơn và những người khác lục tục đi ra.
Bên ngoài liên tục có động tĩnh khiến mấy người Bùi nương tử cũng mở cửa nhìn ra.
Sở An Lâu quay lại hỏi Ngưu Hữu Đạo:
“Chỉ bằng ấy người thôi sao?”
Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu.
Sở An Lâu chắp tay nói với mọi người:
“Mọi người, xin lỗi, là ta sơ ý làm mọi người phải chịu uất ức. Khách sạn Thải Hồng sẽ không cuốn vào chuyện thị phi bên ngoài, sẽ không nhúng tay vào chuyện của mọi người. Sở mỗ xin lỗi một câu, mọi người có thể quay về đi.”
Chỉ vậy đã thả người? Viên Cương nghiêng đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo. Như này không phù hợp với mong muốn có việc cầu người của Băng Tuyết các đối với đạo gia.
Gương mặt Ngưu Hữu Đạo thoáng căng ra, không ngờ Băng Tuyết các tàn nhẫn như thế, vừa muốn ngựa chạy lại còn không cho ăn cỏ!
Hắn quả quyết lên tiếng:
“Các vị, ân oán giữa chúng ta không liên quan đến khách sạn Thải Hồng. Tất cả đều là do ý của cá nhân ta. Phiền các vị thông báo cho chưởng môn các phái một tiếng, nhanh chóng tụ tập tới Băng Tuyết các!"
Sở An Lâu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía hắn. Ngưu Hữu Đạo mặt không hề cảm xúc nhìn lại.
Sở An Lâu lại chắp tay nói với những người kia:
“Mọi người, giống như hắn nói, không liên quan đến khách sạn Thải Hồng. Hắn ra khỏi khách sạn, sống hay chết cũng không liên quan đến khách sạn. Mọi người có oán báo oán, có thù báo thù, chúng ta tuyệt không nhúng tay vào!"
Ngưu Hữu Đạo gật đầu:
"Không sai!"
Một xướng một họa! Đám người bị giam lỏng thầm mắng Sở An Lâu, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.
Mấy người chắp tay thi lễ với Sở An Lâu, không để ý tới Ngưu Hữu Đạo, lục tục rời đi.
Mấy người Bùi nương tử đứng ở cửa xem chuyện đều quay sang nhìn nhau, không biết vừa xảy ra chuyện gì.
Đợi tất cả mọi người đi hết, Ngưu Hữu Đạo hỏi Sở An Lâu:
“Chưởng quỹ, chúng ta có thể đi chưa?”
“Ở tạm mấy ngày, sau đó các chủ muốn gặp ngươi.”
Sở An Lâu nói xong, lại áp mu bàn tay che miệng, ghé sát mặt Ngưu Hữu Đạo, nhỏ giọng dặn:
"Ngưu Hữu Đạo, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu. Tiện nghi nên chiếm cũng đã cho ngươi chiếm, coi như thù lao trả cho ngươi sau khi xong việc. Nhưng chuyện này chấm dứt ở đây, sau này không cho phép sử dụng danh nghĩa Băng Tuyết các làm bất cứ chuyện gì. Ngươi thế yếu, không chịu nổi phúc phận lớn như vậy đâu, sẽ đè chết người đấy.”
Dứt lời, ông ta đưa tay tát chát chát lên mặt Ngưu Hữu Đạo hai cái.
Ngưu Hữu Đạo đứng yên không nhúc nhích, cũng không né tránh. Mặt hắn bị tát thành hai dấu tay đỏ hồng, đồng thời tay hắn nắm chặt tay Viên Cương, không cho hắn ta vọng động.
Ngụy Đa nhận được ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo cũng dừng lại, nắm chặt tay, cúi đầu.
Sở An Lâu chăm chú theo dõi Viên Cương đang xao động:
“Ta ở ngay trong khách sạn Thải Hồng, có ý kiến có thể tìm ta bất cứ lúc nào!”
Ý là, muốn báo thù bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta, ta sẽ chờ ở đây.
Quẳng lại một ánh mắt miệt thị, chắp tay xoay người đi vào nhà trong. Thực ra ông ta cũng không cần sợ bọn họ trả thù.
Trong sảnh yên lặng như tờ.
Đám Hắc Mẫu Đơn nhìn Ngưu Hữu Đạo, nhìn vết tay đỏ trên mặt, sững sờ, không biết nên làm sao cho tốt.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, đạo gia không gì không làm được trong mắt họ sẽ phải gánh chịu sự nhục nhã mà chỉ họ mới phải gánh chịu.
Mấy người Bùi nương tử nhìn nhau, chỉ cần không mù cũng nhận ra vị này vừa bị chưởng quỹ Sở kia sỉ nhục, không phải lúc trước còn khách khí với nhau lắm sao?
Nhìn theo bóng dáng Sở An Lâu biến mất sau cầu thang, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo, Viên Cương thấp giọng nói:
“Ta chuyển mấy tấn thuốc nổ đến, giúp lão ta trang điểm khách sạn một phen.”
“Cái bạt tai này đáng giá, là tự ta gây ra. Còn phải làm việc, ngươi chớ làm loạn.”
Lúc này Ngưu Hữu Đạo mới buông lỏng cổ tay hắn ta.
Viên Cương:
“Chỉ vậy là quên sao?”
“Có tính toán hay không còn phải xem tình huống rồi nói, ác mồm chửi bới không có ý nghĩa gì.” Ngưu Hữu Đạo nhỏ giọng trả lời, tiện đà xoay người vẫy vẫy tay với Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn đi tới:
“Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Tình huống có biến, ngươi lập tức đi cửa hàng của phủ Vạn Động Thiên, nói với Cao Mộc Lan. Cứ nói lúc trước bảo chưởng mông phủ Vạn Động Thiên đến chỉ là nói đùa, bảo nàng ta, ta sẽ không liên lụy vào chuyện Xích Dương chu quả nữa, để nàng ta không đặt trong lòng. Mang theo Lôi Tông Khang, có thể hỗ trợ cho nhau.”
Bị Thiệu Bình Ba chơi một vố, thêm vào quá nhiều biến số không rõ. Chuyện đến nước này, kế hoạch của hắn đã triệt để rối loạn. Lúc này xem như đã nếm phải thiệt thòi ngầm từ Thiệu Bình Ba, không tiếp thu cũng không được.
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn trả lời, sau đó gọi Lôi Tông Khang cùng đi.
"Được rồi, không sao rồi, trở về nghỉ ngơi đi." Ngưu Hữu Đạo vung tay nói với những người khác.
Mấy người Bùi nương tử chậm rãi đi tới. Bùi nương nhìn dấu tay trên mặt Ngưu Hữu Đạo, có vẻ muốn nói lại thôi, hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói:
“Làm chút chuyện khiến người ta không vui. Yên tâm, không có chuyện gì cả. Mọi người có thể an tâm ở lại đây. Nếuthực sự không yên lòng, mọi người cũng có thể đổi chỗ ở, không miễn cưỡng."
Hai ngày sau, mấy người Bùi nương tử vẫn đi, trước đó còn tới chỗ Ngưu Hữu Đạo chào hỏi. Nàng ta không nói tới chuyện tiền đặt cược, Ngưu Hữu Đạo cũng không nói.
Một con điêu lông vàng to lớn từ trên trời hạ xuống. Đằng sau nó còn có hai con điêu vàng không đeo phụ trọng, hạ xuống vách núi.
Đám Bùi nương tử kéo theo Hạo Thanh Thanh nhảy lên từng con điêu vàng. Ba con điêu vàng to lớn mang theo họ bay lên trời.
Tình cảnh này khiến người không ít người trong ngoài cốc kinh hãi rào rạt. Cần phải biết, loại vật cưỡi to lớn có thể mang người bay này hơi tí đã đáng giá nghìn vạn đồng vàng. Khắp thiên hạ, người có thể dùng không nhiều, huống chi còn là một lượt ba con.
“Tiền cược không nói tới thực đáng tiếc!”
Đứng trên vách núi đưa tiễn, Ngưu Hữu đạo nhìn theo ba điểm đen bay về phương xa, tự giễu nói thầm…
Hai ngày sau, Sở An Lâu lại tới tìm Ngưu Hữu Đạo.
“Tiên sinh Hiên Viên.”Sở An Lâu vui cười hớn hở chắp tay chào, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Viên Cương lạnh nhạt, cơ mặt căng ra.
Ngưu Hữu Đạo cũng cười, chắp tay đáp lễ:
“Chưởng quỹ Sở có gì dặn dò?”
Hắn cũng làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sở An Lâu nói:
“Các chủ về rồi, mời tiên sinh theo ta.”
Ngưu Hữu Đạo nghe lời rõ ý, hóa ra các chủ của Băng Tuyết các lúc trước không có ở đây. Trước mắt, ông ta còn đang tính giữ mình lại chỗ này không chịu thả, thấy rồi lại không gặp là ý gì.
"Được được được!"
Ngưu Hữu Đạo vội đáp lại.
"Xin mời!"
Sở An Lâu đưa tay mời, tự mình dẫn Ngưu Hữu Đạo đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.