Đạo Quân

Chương 278: Đàm Phán




Khi tin truyền tới, Ngưu Hữu Đạo đang đứng trước cửa sổ thưởng thức tuyết lớn đầy trời.
Giang tay đón hoa tuyết, nắm trong lòng bàn tay, tuyết lạnh hòa tan, hắn quay đầu nói:
"Cho mời!"
Bản thân hắn xoay người ra khỏi phòng, xuống tầng dưới, đi tìm Sở An Lâu.
Sở An Lâu cũng đang ngắm tuyết, có điều là ở trong phòng của ông ta.
"Ngươi đàm phán với Hoàng Liệt còn muốn ta đứng ra làm gì?”
Sở An Lâu chậm rãi xoay người, sắc mặt đã sầm xuống, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.
“Ta cảnh cáo ngươi, không nên được voi đòi tiên. Băng Tuyết các sẽ không để cuốn vào chuyện xấu của ngươi.”
Thực ra cũng không phải không muốn bị cuốn vào thị phi bên ngoài. Thế cuộc thiên hạ vốn nằm trong tay chín đại Chí tôn, cho nên mới không dễ để cuốn vào.
Đạo lý rất đơn giản, bên này tùy tiện tỏ thái độ một cái, lập tức sẽ gây ra phản ứng liên tiếp, gây ra đại biến cho thế cuộc thiên hạ. Hành vi duy trì thái độ xa lánh cũng là vì nguyên nhân nhất định.
Ngưu Hữu Đạo:
“Nếu Hoàng Liệt muốn lợi dụng Băng Tuyết các thì sao?”
Sở An Lâu quát lên:
"Y dám!"
Ngưu Hữu Đạo:
“Chính vì có người muốn lợi dụng Băng Tuyết các để đối phó với ta, cho nên ta mới phải mời chưởng quỹ Sở đứng ra thanh minh cho lập trường của Băng Tuyết các, miễn cho có kẻ không biết trời cao đất rộng, tuyệt đối không muốn để chưởng quỹ Sở phải thiên vị, đó là ý của ta...”
Trong mưa tuyết, đi cùng Mai Thạch Khai, Hoàng Liệt dẫn mấy người bước vào khách sạn Thải Hồng.
Đoạn Hổ dẫn trước, đưa mọi người lên tầng cao nhất.
Đây không phải lần đầu Hoàng Liệt đến khách sạn Thải Hồng, nhưng là lần đầu lên đây. Ông ta cũng mới lần đầu nhìn thấy bố cục thực sự tại tầng này.
Chính vì như thế, trong lòng Hoàng Liệt cảm thấy nặng nề thêm mấy phần, không biết ý của Băng Tuyết các là gì.
Nói thật, nếu không có như vậy, Ngưu Hữu Đạo há có thể gọi được ông ta tự mình đi một chuyến. Chỉ bằng vào chút năng lực của Ngưu Hữu Đạo, cho dù tự hắn chạy tới Đại Thiện sơn cũng chưa chắc đã gặp được ông ta.
Không ở trong phòng, mấy người bên Ngưu Hữu Đạo đang chờ ở đại sảnh tròn.
Sở An Lâu cũng ở đây. Không thể không nói, về mặt nào đó, hiệu quả từ mấy trăm nghìn kim tệ kia vẫn phải có.
Song phương vừa chạm mặt, Mai Thạch Khai mở lời giới thiệu.
Ngưu Hữu Đạo cười chắp tay nói:
“Ngưỡng mộ đại danh của chưởng môn Hoàng đã lâu. Hôm nay gặp mặt, khí thế phi phàm, quả nhiên là danh bất hư truyền."
Hoàng Liệt liếc xéo, không để ý tới Ngưu Hữu Đạo mà dán mắt vào Sở An Lâu, chắp tay nói:
“Nhiều năm không gặp, phong thái của chưởng quỹ Sở vẫn như xưa.”
Sở An Lâu không để ý chuyện Ngưu Hữu Đạo có gặp lạnh hay không, cười ha ha, chắp tay nói: “Phong thái của Hoàng chưởng môn đã hơn năm đó rồi!”
Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý gặp lạnh không, có rất nhiều chuyện vốn không nằm trong dự liệu, chỉ ở bên đưa tay ra mời nói: “Mời ngồi!”
Sở An Lâu ngồi lại trên ghế, cũng đưa tay mời Hoàng Liệt.
Hoàng Liệt đi đến cạnh bàn ngồi xuống, mấy người tùy hành đứng sau lưng gã.
Ngưu Hữu Đạo cũng ngồi xuống, bọn Viên Cương đứng sau lưng hắn.
Giờ xem ra, có thể ngồi vào bàn cũng chỉ có ba người bọn họ.
Ngưu Hữu Đạo bảo Hắc Mẫu Đơn dâng trà.
Hoàng Liệt không có ý định uống trà, nhìn chằm chằm Sở An Lâu nói: “Sở chưởng quỹ, nếu Băng Tuyết các có chuyện gì cứ phân phó một tiếng là được, Đại Thiện sơn chắc chắn tuân mệnh, cố ý bảo Hoàng mỗ chạy tới đây một chuyến làm Hoàng mỗ rất khó hiểu.”
Trực tiếp nói rõ, nếu không phải nể mặt Băng Tuyết các, gã căn bản sẽ không tới đây một chuyến.
Sở An Lâu: “Hoàng chưởng môn, nói quá lời, chẳng lẽ cửa hàng quý phái không chuyển cáo lời của ta? Vậy cũng được, ta lặp lại lần nữa, chuyện giữa các ngươi không liên quan gì đến bên ta. Quy tắc Băng Tuyết các ngươi cũng biết, chúng ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện các ngươi, các ngươi muốn làm gì thì làm, chúng ta tuyệt không can thiệp.”
Chuyện đã đến mức độ này, thực ra hắn ta rất muốn vạch trần quan hệ của Ngưu Hữu Đạo và Băng Tuyết các, chẳng qua tên này giúp Các chủ vẽ tranh nên mới ở đây mà thôi.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo ra cờ cao chiêu, trước đó đã xử xong Hàn Băng, Hàn Băng đồng ý không tiết lộ chuyện hắn vẽ tranh cho Tuyết Lạc Nhi, đã phân phó xuống.
Hàn Băng đã mở miệng yêu cầu, Sở An Lâu nào dám nói lung tung.
Đánh rắm à! Hoàng Liệt thầm mắng một tiếng, tiểu tử này có thể ngồi ở đây là có ý gì? Ta cũng là nhờ phúc của tiểu tử này mới có cơ hội tiến vào đây, Sở An Lâu ngươi ngồi ở đây nghe chúng ta bàn chuyện là có ý gì? Thế này gọi là không can thiệp à?
Hoàng Liệt lạnh lùng nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi mời ta đến, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nghe nói Đại Thiện sơn muốn giết ta?”
Hoàng Liệt: “Không có chuyện đó.” Cho dù có, gã cũng sẽ không thừa nhận trong tình huống ko rõ tình hình thế này.
Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu Bình Ba Bắc Châu chắc Hoàng chưởng môn không xa lạ gì?”
Hoàng Liệt: “Không xa lạ gì thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nghe nói Thiệu Bình Ba sai người của Đại Thiện sơn muốn hạ độc thủ với ta.”
Sở An Lâu bưng trà từ từ uống, cái tên Thiệu Bình Ba này là lần đầu tiên hắn ta nghe nói, có lẽ trước kia có nghe nói nhưng không có ấn tượng gì.
Hoàng Liệt: “Nghe nói? Tiểu tử, chuyện không có chứng cớ đừng đem ra nói mò. Ta còn nghe nói ngươi đã phát tán bài đồng bao bất lợi cho Thiệu Bình Ba ở Hàn quốc ngươi có thừa nhận không?”
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Đồng dao? Ta đâu phải đứa trẻ lên ba?” Hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Hoàng Liệt nhấc tay lên: “Đừng rầy rà mấy chuyện này nữa, rốt cuộc ngươi tìm bản tôn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời Sở An Lâu: “Hôm nay Sở chưởng quỹ tới đương nhiên là không phải không có nguyên nhân. Nghe nói Thiệu Bình Ba muốn lợi dụng Băng Tuyết các diệt trừ ta. Thiệu gia Bắc Châu do người của Đại Thiện sơn nâng đỡ, không biết Hoàng chưởng môn có nghe thấy chuyện này không?
Thiệu Bình Ba lợi dụng Băng Tuyết các? Tình hình thế nào? Sở An Lâu lậu lẽ liếc một cái.
“Lại là nghe nói?” Hoàng Liệt cười lạnh một tiếng, “Người trẻ tuổi, không thể nói lung tung được, Thiệu Bình Ba lợi dụng Băng Tuyết các ngươi phải đưa ra chứng cớ, không thể nghe nói mấy lời lung tung gì cũng đem ra vu oan được.”
Việc này dĩ nhiên gã biết không thể coi thường, lợi dụng đến Băng Tuyết các, Đại Thiện sơn chán sống còn được, có thể không thừa nhận gã sẽ không thừa nhận, huống hồ là căn bản không có việc này.
Ngưu Hữu Đạo: “Được, Thiệu Bình Ba lợi dụng đám Lưu Tiên tông đến đây mai phục ta không nói nữa, những chuyện khác ta cũng không có chứng cứ, nhiều lời vô ích. Sở chưởng quỹ hôm nay đã có thể ngồi ở đây tức là đại diện Băng Tuyết các.
Hôm nay trước mặt Băng Tuyết các, Hoàng chưởng môn có dám cam đoan sau này Thiệu Bình Ba sẽ không lợi dụng Băng Tuyết các không?”
Hoàng Liệt: “Không cần cam đoan, hắn không có khả năng cũng không có năng lực lợi dụng Băng Tuyết các.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu hắn lợi dụng thì sao? Bên bọn hắn là do Đại Thiện sơn các người ủng hộ đấy.”
Lời này Hoàng Liệt có chút kiêng kị, lo lắng Thiệu Bình Ba sẽ không làm ra chuyện gì ngu xuẩn chứ? Nhưng ngay trước mặt Sở An Lâu bị hỏi đến mức này thì gã không thể không trả lời: “Không thể nào! Nếu hắn thực sự có gan làm chuyện này, Đại Thiện sơn sẽ là kẻ đầu tiên không bỏ qua cho hắn!”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo lại chắp tay với Sở An Lâu: “Sở chưởng quỹ, nếu có người lợi dụng Băng Tuyết các làm xằng làm bậy thì sẽ thế nào?”
Sở An Lâu thầm mắng một tiếng, tiểu tử ngươi gan to bằng trời nhất còn dám nói người khác lợi dụng, chính bản thân ngươi cũng đang lén lợi dụng đấy.
Có điều Ngưu Hữu Đạo hắn ta cũng không thể trêu chọc vào được, đây là chuyện bên Các chủ chủ động trêu chọc, không liên quan hắn ta, cộng thêm mấy chục vạn kim tệ ép xuống, hắn ta cũng sẽ không nói lung tung được.
“Lời của ta không có tác dụng gì, nhưng sẽ như thế nào trong lòng mọi người hiểu rõ, không sợ chết thì đừng ngại thử xem.” Sở An Lâu nhàn nhạt một tiếng.
Ra khỏi khách sạn đón gió tuyết, trong lòng Hoàng Liệt tức giận, chạy từ xa tới đây là để bàn cái chuyện nát này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.