Đạo Quân

Chương 284: Ta Muốn Đầu Của Tống Cửu Minh




“Thứ ba, mặc kệ bên quận Quảng Nghĩa, nhưng vùng thu thập linh thảo bên quận Thanh Sơn, Thiên Ngọc môn phải nhường nửa địa bàn cho Lưu Tiên tông, Phù Vân tông và Linh Tú sơn. Sau khi đánh được Nam Châu, Thiên Ngọc môn cũng phải nhường ra một phần ba địa bàn Nam Châu cho ba nhà bọn hắn. Tống gia đổ, ba phái không có phụ thuộc, chắc hẳn tình cảnh cũng gian nan. Trên tay Thiên Ngọc môn chẳng những có quận Quảng Nghĩa, quận Thanh Sơn còn có địa bàn ở những nơi khác. Đợi mười ba quận Nam Châu tới tay, trong một khoảng thời gian tương đối dài Thiên Ngọc môn căn bản không đủ nhân thủ trợ giúp Dung Bình quận vương bảo vệ. Bành chưởng môn nhất định phải cân nhắc một điểm, một khi động thủ Nam Châu chắc chắn sẽ liên lụy đến lợi ích của không ít môn phái. Thiên Ngọc môn muốn một mình chống đỡ sao? Vẫn nên chia sẽ áp lực để người khác gánh bớt một chút đi!”
Điều kiện thứ nhất khiến Bành Hựu Tại hơi khó xử, khó xử này không phải khiến Thiên Ngọc môn khó xử mà khiến chưởng môn ông khó xử. Phượng Lăng Ba là con rể ông! Tước đoạt quyền lực của con rể, ông ăn nói thế nào với nữ nhi?
Điều thứ hai ông cũng phải suy nghĩ một chút, từ bỏ lấy tiền tài hai quận không phải không được, mấu chốt cần cân nhắc là tài lộ mới bù được bao nhiêu tổn thất và lợi nhuận còn lại bao nhiêu, việc này liên quan đến lợi ích trên dưới Thiên Ngọc môn, ông không thể lỗ m ãng một lời đáp ứng, vạn nhất có ảnh hưởng gì, chưởng môn ông phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Đương gia cũng đâu dễ làm, rất nhiều người từ trên xuống dưới còn đang chờ cơm ăn đây.
Còn điều thứ ba, lúc Thương Triều Tông tiến đánh quận Thanh Sơn, đệ tử họ cũng đã hi sinh, còn vận chuyển tiền lương cho bên binh mã, không thể ngồi mát ăn bát vàng, đó là cái giá Thiên Ngọc môn bỏ ra vì miếng thịt quận Thanh Sơn này. Giờ bắt Thiên Ngọc môn phải nhả ra nửa miếng, đệ tử trong môn e có nhiều người khó chấp nhận về mặt tình cảm, nếu thật sự muốn đáp ứng cũng phải thống nhất ý kiến một chút mới được.
Nhưng cũng không tiện từ chối, điều kiện và nguyên nhân của người ta là hỗ trợ lẫn nhau, người ta nói hoàn toàn có lý.
Điều thứ nhất, quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn đều giành quyền chủ đạo thì một khi phát sinh chuyện sẽ thực sự bất lợi, nếu có thể đánh được Nam Châu chắc chắn lợi ích Phượng Lăng Ba có được sẽ lớn hơn so với quận Quảng Nghĩa, điều này mình cũng sẽ không để nữ nhi và nữ tế chịu thiệt, dĩ nhiên mình sẽ có hành động.
Điều thứ hai, từ bỏ tài lực hai quận để bách tính nghỉ ngơi lấy lại sức mở rộng nguồn mộ lính thì càng không có sai, muốn đánh Nam Châu nhất định phải có nguồn mộ lính, đến địa bàn người khác chinh chiêu binh nguyên, người ta cũng sẽ không cho phép.
Điều thứ ba, Thiên Ngọc môn thực sự không đủ để một mình chấp nhận tất cả áp lực khi phát sinh chiến sự, cần phải có người chia sẻ, cũng không thể lợi ích đều về ngươi, người ta chịu chia sẻ áp lực không với ngươi, nhất định phải nhường lợi.
Đủ các nguyên nhân, ông cũng không thể một lời đáp ứng, cũng không tiện một lời cự tuyệt.
Chẳng những ông, những trưởng lão bên cạnh cũng rơi vào suy tư.
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu cũng đang suy nghĩ.
Tình huống bây giờ, tình cảnh ba phái đúng là rất xấu hổ. Tống Cửu Minh vừa ngã, đình úy mới vừa lên nhậm chức đang dần dần đá người của ba phía ra khỏi Đình úy nhất hệ, tài lộ chủ yếu của ba phái cũng đang bị chặt đứt, cần phải tìm gấp lối thoát mới.
Ba phái luôn phụ thuộc quyền thế, vẫn chưa từng nắm giữ một địa bàn thực sự, thật sự có thể lấy được địa bàn thuộc về môn phái mình với ba phái mà nói đều có ý nghĩa chuyển biến trọng đại. Ai cũng có quá trình từ nhỏ đến lớn, Địa bàn mặc dù không lớn, mấu chốt là viễn cảnh tiếp theo, một phần ba địa bàn Nam Châu.
Nhưng nói đi thì nói lại, viễn cảnh tuy tươi đẹp, có thể thực hiện được hay không vẫn chưa chắc. Dù Thiên Ngọc môn đồng ý điều kiện này, một nửa địa bàn quận Thanh Sơn ba nhà bọn họ chia thực sự cũng hơi nhỏ. Giờ không biết yêu cầu từ bỏ quyền lấy tài lực với địa bàn của Thiên Ngọc môn có bị yêu cầu với bọn họ không.
Nhìn ý tứ Ngưu Hữu Đạo, cần nghỉ ngơi dưỡng sức sống thì e cũng không tránh được, nhưng không cho lấy tài lực thì rất khó thỏa mãn chi tiêu cho đệ tử ba phái.
Mọi người đều đang suy nghĩ lợi ích của nhà mình.
Bành Hựu Tại chợt lên tiếng hỏi một câu: “Ngưu Hữu Đạo, phương pháp phối rượu này ngươi lấy đâu ra?”
Ngưu Hữu Đạo hơi cười, việc này dù đối phương không hỏi hắn cũng muốn đề cập đến, đã hỏi thì càng tốt: “Không cần quản từ đâu tới, tóm lại chỉ cần biết, người cho cách phối chế này Thiên Ngọc môn không thể chọc nổi, nếu không ta cũng cũng không dám trốn ở trong nhà người đem ra để tự rước họa sát thân. Bành chưởng môn sẽ không có suy nghĩ xấu xa gì đấy chứ? Ta khuyên ông tốt nhất đừng nghĩ nhiều, nếu không nắm chắc ta đã không dám làm chuyện này. Ta xảy ra chuyện, lập tức sẽ có một đống người ủ được rượu này, thứ người người đều biết bán chẳng được bao nhiêu tiền đâu.”
Bành Hựu Tại chính là lo chuyện này, tên này có lá gan to như vậy, nghe thấy thế lại thử dò hỏi: “Băng Tuyết các đưa cho ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo cười quỷ dị nói: “Không biết, trong mơ có người báo mộng.”
Hắn cố ý nói mập mờ.
Đám người này càng nghi ngờ là Băng Tuyết các, nếu không thật sự có tài lộ này vì sao không lấy ra sớm mà đột nhiên từ Băng Tuyết các trở về thì lại có?
Họ đều nghĩ sai lệch đi.
“Thế này đi, cho ta cân nhắc một ngày, ngày mai cho ngươi câu trả lời chắc chắn.” Bành Hựu Tại buông tiếng thở dài, phát hiện lần này đến đây đúng là gặp chính sự rồi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu: “Được!”
Bành Hựu Tại nói với ba người Phí Trường Lưu: “Ba vị, ba vò rượu tạm thời cho ta mượn trước được không?”
Đường đường chưởng môn Thiên Ngọc môn đã mở miệng này, chút mặt mũi này há có thể không cho, Phí Trường Lưu bọn họ dĩ nhiên đồng ý.
Lúc đám người tản đi, Trịnh Cửu Tiêu bước nhanh đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu lão đệ, có thể nói chuyện một lát không?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn Phí Trường Lưu và Hạ Hoa cũng đi tới theo, gật đầu, đưa tay nói: “Chư vị mời đi theo ta.”
Người ba môn phái đều đi theo hắn.
Trong phòng khách, Bành Hựu Tại nhìn đám Ngưu Hữu Đạo đi vào, quay đầu nhìn mấy vò rượu, phất tay ra hiệu với Trần Đình Tú nói: “Bảo Ngô Không bán mấy vò rượu này đi, cố gắng nâng giá thật cao, thử xem tình hình thế nào.”
Trần Đình Tú hiểu ý ông, cái này liên quan mấu chốt đến một loạt quyết định nên nhanh chóng làm theo.
Đám Ngưu Hữu Đạo tạm thời mượn một tiểu sảnh của Thiên Ngọc môn, cả đám cùng vào ngồi.
“Lão đệ, chuyện quận Thanh Sơn ngươi có thể làm chủ sao?” Trịnh Cửu Tiêu dò xét thử một câu, việc này ông luôn cảm thấy hơi hoang đường, quận Thanh Sơn kia rõ ràng là địa bàn của Thiên Ngọc môn, sao giờ lại thành gia hỏa này khoa tay múa chân?
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười hỏi lại: “Ta có thể làm chủ hay không có quan trọng không? Nếu Thiên Ngọc môn đã đồng ý rồi, ngươi cảm thấy quận Thanh Sơn có vấn đề gì nữa sao?”
Cũng đúng! Trịnh Cửu Tiêu phát hiện mình đã hỏi một câu khá ngu xuẩn, lại hỏi: “Sau khi địa bàn chia cho chúng ta chúng ta không thể lấy tài lực nơi đó sao?”
Ngưu Hữu Đạo quả quyết nói: “Không được! Cùng ở quận Thanh Sơn, một bên đãi ngộ tốt, một bên đãi ngộ không tốt, các ngươi thật sự làm như vậy, người trên địa bàn các ngươi lập tức sẽ chạy hết, người không còn thì rút tài lực cái rắm gì, đi rút của ai?”
Cũng đúng! Ba vị chưởng môn hai mặt nhìn nhau, im lặng.
Phí Trường Lưu nhíu mày: “Mảnh đất nhỏ như vậy sản xuất linh thảo có đủ để tu luyện không không biết, nhưng bảo hộ cơ bản với đệ tử trong môn phái chúng ta chắc có chứ? Nếu không có nguồn tài lực cơ bản, ngay cả chi tiêu tối thiểu của đệ tử ba phái ta cũng không duy trì được thì đầu quân cho Dung Bình quận vương có ý nghĩa gì?”
Hạ Hoa gật đầu. “Đúng rồi!”
Trịnh Cửu Tiêu: “Đường tài lộ rượu kia nếu có thể phân cho chúng ta một chút, có lẽ còn được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.