"Tuổi trẻ, xinh đẹp, tư thái tốt, biết diễn tấu nhạc cụ, biết thi từ ca phú, biết hóa trang, biết diễn xuất!" Lục Thánh Trung bắ n ra một ngón ta chính là một yêu cầu: "Có thể tìm được, số tiền này chính là của ngươi!"
Cuối cùng, một chiếc xe ngựa dừng ở cửa hậu viện thanh lâu, một nữ tử đội nón vải, dáng vẻ thướt tha, bước đi chậm rãi ra khỏi hậu viện, đi phía sau Lục Thánh Trung, cùng nhau chui vào trong xe ngựa.
Một tiếng roi vang lên, bánh xe chuyển động rời đi....
Tiếng tiêu u buồn nghẹn ngào, vang vọng trong núi rừng.
Mấy kỵ dừng lại, Vũ Thiên Nam trên lưng ngựa ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt tập trung, kinh ngạc chăm chú nhìn trên gò núi nơi rừng rậm bên cạnh con đường, chỉ thấy một nữ tử áo trắng như tuyết tay áo bồng bềnh, khuôn mặt thanh lệ nhu hòa, mười ngón tay thon dài đang cầm một ống tiêu, thổi điệu khúc bi thương, trên nét mặt cũng đầy vẻ thương nhớ.
Dường như phát hiện kẻ nhìn trộm vô lễ phía bên này, nữ tử thanh lệ ngừng thổi, hơi nhíu mày, quay người xuống sườn núi phía sau.
Vũ Thiên Nam và vài tên tùy tùng nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ sạch sẽ thanh thuần kia, liền biết là cô gái nhà lành, ở nơi sơn dã này ở đâu ra sắc đẹp lương thiện như thế?
Mấy người nhìn nhau nháy mắt ra hiệu, cùng nhau phóng ngựa chạy đến chân núi, mới phát hiện trong rừng đỗ cỗ xe ngựa.
Mấy người nhảy xuống ngựa, trèo lên gò núi, lại nhìn thấy bóng hình xinh đẹp thướt tha của nữ tử áo trắng kia.
Có điều bên cạnh nữ tử lại có thêm một nam nhân, đang ở trước một ngôi mộ thắp hương đốt vàng mã, một nam một nữ lộ vẻ đang tế người nào đó.
Nơi đây ở bên trong huyện Bình Xuyên, Vũ Thiên Nam thập phần phấn khích băng xuống gò núi, dẫn vài người đi đến trước ngôi mộ.
Một nam một nữ đều quay đầu lại nhìn, nam tử không phải ai khác, chính là Lục Thánh Trung.
Vừ nhìn dung mạo nữ tử ở khoảng cách gần, càng thanh lệ động lòng người, hơi chút khí tức trang nhã của người tri thức, da thịt trắng nõn, lại thêm vào dáng vẻ thướt tha eo thon ngực cao kia, hai mắt Vũ Thiên Nam lập tức sáng lên, không ngờ đến cảnh nội huyện Bình xuyên còn có nữ như quyến rũ đến như thế.
Sát! Tiếng kiếm vang lên, Lục Thánh Trung đột nhiên nắm lấy bảo kiếm ở một bên, trường kiếm rút khỏi vỏ, tiện tay vung lên, một đạo kiếm khí chặt ngang đứt hết tất cả bụi gai ở phụ cận.
Đám người Vũ Thiên Nam nhất thời giật nảy mình, mới biết đụng phải tu sĩ, nhanh chóng thu hồi ý nghĩ quấy rối.
"Các ngươi muốn làm cái gì?" Lục Thánh Trung lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt hiện lên ý cảnh cáo rõ ràng.
Vũ Thiên Nam vội vàng khoát tay: "Pháp sư đừng hiểu lầm, chỉ là đường tắt ngang đây, chợt thấy nữ tử yếu ớt một mình lui tới sơn dã, lo lắng cho sự an nguy, liền đi theo tới đây nhìn một chút."
Lục Thánh Trung lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Vũ Thiên Nam vô cùng lo sợ nói: "Câu nào cũng là thật, gia phụ chính là Huyện thừa huyện Bình Xuyên, dân thuộc cảnh nội đều có trách nhiệm chăm sóc, vốn là có ý tốt, không nghĩ đến đụng phải phát sư, xin hãy thứ tội!"
"Huyện thừa?" Lục Thánh Trung như có nghi ngờ.
"Bọn họ có văn thư có thể chứng minh." Vũ Thánh Nam nhanh chóng phất tay về phía tùy tùng.
Người tùy tùng nhanh chóng lấy một phần văn thư từ trong cái bọc, ngoai trừ Vũ Thiên Nam, những người khác vốn là nha dịch của huyện Bình Xuyên, đang phải đưa văn thư đi Bắc Châu, thuận tiện hộ tống Vũ Thiên Nam mà thôi.
Lục Thánh Trung cầm văn thư xem xét phong bì, quả nhiên là đồ vật của huyện nha, bên trên còn có đóng con dấu của huyện nha.
Ném trả văn thư trở về, Lục Thánh Trung không nói gì nữa, tra bảo kiếm về vỏ, quay đầu nói với nữ tử trẻ tuổi nói: "Đi thôi."
Đám người Vũ Thiên Nam thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn Lục Thánh Trung đỡ nữ tử trẻ tuổi lên sườn núi.
Đợi đến khi mấy người leo đến gò núi, chỉ thấy nữ tử trẻ tuổi đã chui vào trong xe ngựa,nam tử điều khiển xe ngựa trên quan đạo rời khỏi.
Mấy người cũng xuống núi leo lên lưng ngựa, tiếp tục gấp rút lên đường, kết quả lại chung một đường với xe ngựa ở phía trước, không nghĩ qua lại trở thành bạn đường.
Sau khi hai bên dần dần đáp lời qua lại, cũng xem như là có quen biết.
Vũ Thiên Nam đến bây giờ mới biết, nam tử tên là Đào Quân, nữ tên là Đào Yến Nhi, là hai huynh muội.
Huynh muội vốn là người huyện Bình Xuyên, ca ca Đào Quân thời niên thiếu gặp được tu sĩ đi theo con đường tu hành, rời khỏi huyện Bình Xuyên. Sau khi Đào mẫu bệnh qua đời, phần mộ mà huynh muội hai người tế trước đó chính là phần mộ của Đào mẫu, về sau huyện Bình Xuyên chiến tranh loạn lạc, Đào gia cũng rời khỏi huyện Bình Xuyên, trước đây không lâu trước khi qua đời phụ thân cho biết muội muội Đào Yến Nhi ở quê hương huyện Bình Xuyến từng có một mối hôn sự chi phúc vi hôn.
Huynh muội hai người lần này đến chính là vì hôn sự, ai biết được sau khi quay về nghe ngóng mới biết, nhà trai chi phúc vi hôn trong lúc chiến tranh loạn lạc đã không còn nữa.
Xe ngựa xóc nảy, cô gái Đào Yến Nhi mèm yếu không chịu đựng được việc ngồi xe lâu, lại không biết cưỡi ngựa, thỉnh thoảng sẽ xuống xe nghỉ ngơi, biết được là đồng hương, thái độ của huynh muội hai người đối với đám người Vũ Thiên Nam hòa nhã hơn không ít, lúc nghỉ ngơi trên đường, Đào Yến Nhi thậm chí còn chủ động hỏi Vũ Thiên Nam một số việc.
"Ta nhớ rõ thành Nam có một tòa tháp, lúc nhỏ còn từng treo lên đó chơi, lần này quay về phát hiện không còn nữa, không biết nhưng là vì sao?"
Vũ Thiên Nam ha ha nói: "Nhớ rõ nhớ rõ, thành Nam lúc đầu quả thực có tòa tháp. Em gái có điều không biết, niên đại của tòa tháp đã vô cùng lâu đời rồi, còn là do triều Vũ trước đó thời kỳ Phật giáo hưng thịnh xây dựng, bảo tồn đến sau này đã vô cùng cũ kỹ rồi, một lần mưa to gió lớn, đột nhiên sụp đổ rồi. Người ở vùng lân cận tu sửa nhà cửa cần dùng gạch, người này một ít, người kia một ít, cứ như vậy mà không còn nữa, vùng đất trống sau này cũng bị người chiếm mất rồi."
"Nhớ rõ đối diện tháp có một mảnh rừng trúc, bên trong rừng trúc có một quán rượu, lúc nhỏ theo phụ thân đi qua đó, vì sao cũng không còn nữa rồi?"
"Quán rượu kia cháy mất rồi, liên lụy đến rừng trúc và mấy tòa nhà xung quanh cũng thiêu mất, lửa rất lớn, đến bây giờ ta vẫn còn ấn tượng sâu sắc."
"Ôi, chuyện cũ không thể nhớ lại, đáng tiếc." Đào Yến Nhi vẻ mặt mất mát thăm thẳm.
Dường như mang theo hồi ức lúc nhỏ, Đào Yến Nhi không ngừng hỏi về những chuyện xưa ở huyện Bình Xuyên.
Những lời nói nhẹ nhàng rất có chừng mực của người có học có lễ nghĩa kia, khí chất dịu dàng của người tri thức kia, khuôn mặt thanh lệ ít son phấn kia, dáng vẻ thướt tha eo thon ngực bề thế kia, nhìn đến trong lòng Vũ Thiên Nam nóng lên, phát hiện so sánh với người ở trong nhà kia thực sự là khác nhau một trời một vực.
Đặc biệt là biết được nữ tử này đang đợi được gả đi, lại không phải là tu sĩ, đến độ tuổi này gả cho người khác chắc là chuyện trước mắt, trong lòng có thể nói là chộn rộn, hận không thể vuốt v e âu yếm, thế nhưng cố kỵ người huynh trưởng của nàng.
Đối với câu hỏi của Đào Yến Nhi, Vũ Thiên Nam kia thật sự là hỏi gì đáp nấy, cũng duy trì thái độ người khiêm tốn, rất có phong độ, lại không hề đề cập đến thê thất đã có của mình.
Cùng nhau tiếp tục chung sống một thời gian, Vũ Thiên Nam như gió xuân ấm áp, cả người vui vẻ.
Một câu "Vũ huynh"của Đào Yến Nhi, càng khiến Vũ Thiên Nam lâng lâng.
Trên đường đi đối với hai huynh muội tuyệt đối là ân cần chiếu cố, một số việc vặt có thể nói là chạy trước chạy sau giúp đỡ lo liệu, lấy lý do đều là đồng hương, giúp đỡ là chuyện nên làm.
Chỉ là không biết đối với những hương thân khác của huyện Bình Xuyên có được quan tâm như vậy hay không.
Một mực đưa hai huynh muội đến nơi đặt chân trong phủ thành, Vũ Thiên Nam lưu luyến không rời cáo từ.
Chỉ có điều ngày tháng về sau, Vũ Thiên Nam cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm hỏi hai huynh muội…