Càng xem càng thấy mới mẻ, sau một lát đã không cần hỏi lại. Nàng ta ở bên cạnh thỉnh thoảng nhắc nhở:
"Lông mi dài hơn chút… Mắt lớn hơn chút… Gò má tròn hơn chút…"
Một lúc sau, không ngừng vẽ vẽ sửa chữa chân dung nữ tử, bức vẽ hoàn thành, chỉ là có vài chỗ bị chùi đen thui không ra dáng.
Ngưu Hữu Đạo kéo một tờ giấy đặt lên trên, lại vẽ một lần nữa. Bút pháp rất mau, nhanh chóng vẽ ra một bức chân dung sạch sẽ.
Vẽ xong, Ngưu Hữu Đạo tránh sang, mời nàng ta lại xem:
"Nhìn xem, thế nào, có giống không, không có nhiều khác biệt chứ?"
Quản Phương Nghi khẽ gật đầu:
"Giống chín phần, đại khái là dáng vẻ này, chỉ thiếu chút thần vận. Ta nói, ngươi dùng cách vẽ gì vậy?"
Hai mắt nàng ta tỏa sáng.
Giống là tốt! Ngưu Hữu Đạo lấy lên ngắm một chút, lòng cảm khái. Vốn là phải gặp Viên Cương rồi mới vẽ, nhưng mà hai người không thể nào gặp, cũng không dám gặp.
Thực ra, coi như không vì bức chân dung, hắn cũng muốn gặp Viên Cương. Hắn tin Viên Cương cũng muốn gặp hắn, nhưng kinh nghiệm bằng máu từ kiếp trước đã cho họ biết, tình huống này không cho phép gặp!
"Sau này ngươi tự vẽ, nhất định có thể bù đắp phần thần vận thiếu kia. Có muốn ta vẽ cho ngươi một bức?"
Ngưu Hữu Đạo miết bức chân dung trong tay, hỏi.
"Muốn!"
Đôi mắt Quản Phương Nghi sáng rực lên, gật gật đầu, bỗng cảnh giác nói:
"Không có điều kiện đấy chứ?"
"Thông minh, hai điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Sau này ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất."
"Ngươi còn có phải đàn ông hay không? Điều kiện thứ hai đâu?"
"Cho người gọi Trầm Thu đến đây."
"Đây là điều kiện thứ hai?"
"Ngươi có đồng ý hay không? Không đồng ý ta không vẽ. Một bức tranh của ta giá trị mười vạn đồng vàng!"
"Trời mới tin!" Quản Phương Nghi lườm hắn, có điều vẫn bước ra mở cửa, cho người gọi Trầm Thu tới.
Chốc lát sau Trầm Thu tới. Ngưu Hữu Đạo gọi anh ta vào, giao bức vẽ chân dung kia cho anh ta, nhỏ giọng dặn:
"Lập tức phát vật này về nhà, bảo trong nhà chuyển tới châu Bắc…"
Căn dặn một phen, Trầm Thu yên lặng gật đầu, sau đó cầm đồ vật mau chóng rời đi.
Quản Phương Nghi khinh bỉ nói:
"Lén lén lút lút, vừa nhìn đã biết là làm chuyện xấu. Ngươi nhằm vào Tô Chiếu làm gì? Ta đã nói với ngươi, sau lưng cô ta có đại vương Tây viện. Vị Vương gia kia thuộc dòng dõi hoàng thất, sức ảnh hưởng cũng không nhỏ."
Ngưu Hữu Đạo đóng cửa, quay lại hỏi:
"Ngươi còn muốn vẽ hay không?"
Quản Phương Nghi lập tức tới bàn trang điểm, ngồi trước bàn, cầm lược:
"Ngươi chờ chút, ta chỉnh trang một chút, tóc tai bù xù như con mụ điên."
"Không cần, cứ vẽ như vậy."
"Như vậy sao được, khó coi chết."
"Ta nói được là được. Ngươi già thì cũng già rồi, dung mạo không còn ý vị phong tình. Tin ánh mắt của ta, không sai đâu."
"Ngưu Hữu Đạo!" Quản Phương Nghi nổi giận, quay đầu lại căm tức la lên.
"Ngươi vẽ hay không? Ngồi lên giường đi, nằm nghiêng…"
Cuối cùng, Quản Phương Nghi vẫn bị hắn dao động, ngồi lên giường, nằm nghiêng.
Dưới sự điều khiển của Ngưu Hữu Đạo, một tay nàng ta chống đầu, co chân, thể hiện tư thái phong tình, trêu đùa khiến người phụ nữ này giận dữ, nhưng dù bất mãn vẫn nghe lời bố trí.
Ngưu Hữu Đạo lại lấy lư hương nhỏ trong phòng tới, nhóm lửa, đặt trước mặt nàng ta, bày dáng vẻ nằm nghiêng thưởng thức mùi hương.
Sau đó bê bàn vẽ tới trước giường, bắt đầu vung bút vẽ.
Nằm nghiêng không động đậy, Quản Phương Nghi ban đầu còn chờ mong, sau một lúc đã chờ đến phát chán, gọi:
"Này, Ngưu Hữu Đạo!"
Ngưu Hữu Đạo đang vẽ, trả lời:
"Có nô bộc dám gọi tên húy của chủ nhân vậy sao?"
Quản Phương Nghi cười gằn:
"Giấy bán thân không còn đâu…"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ngươi không sợ ta vẽ ngươi thành bà lão già nua thì cứ thử."
"Ngươi…" Quản Phương Nghi nổi giận.
Ngưu Hữu Đạo:
"Đừng nhúc nhích! Để về nguyên tư thế."
Đang muốn nổi giận, người phụ nữ lập tức kêu ặc ặc, nghiến răng nghiến lợi điều chỉnh tư thế, oán giận nói:
"Sau này gọi ngươi là Ngưu đại gia đã được chưa?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Miễn, gọi như mấy người bên Lệnh Hồ Thu đi, gọi đạo gia là được."
"Xì, như ông cụ non." Quản Phương Nghi cười gằn.
Ngưu Hữu Đạo dừng bút, hỏi:
"Ngươi gọi hay không?"
Quản Phương Nghi eo éo giọng nói:
"Đạo gia, ngươi hài lòng chưa?"
Ngưu Hữu Đạo
"Có thể nói bình thường chút không? Hiền dịu chút."
Quản Phương Nghi lập tức đổi giọng yểu điệu, giễu cợt nói:
"Đạo gia!"
Ngưu Hữu Đạo ha ha lắc đầu:
"Gọi kiểu này đúng là hợp với danh tiếng của ngươi."
"Xì!"
Quản Phương Nghi xem thường, đổi đề tài về việc chính:
"Nói chuyện chính đi, ngươi không được xằng bậy chuyện Ngụy Trữ. Ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta xuống nước."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ngươi sợ ta thất bại."
Quản Phương Nghi:
"Chỉ bằng các ngươi đã muốn giết ông ta? Đừng đùa nghịch. Kim vương là con trưởng của Hoàng đế, trong triều có rất nhiều đại thần tán thành nguyên tắc trưởng ấu phải theo thứ tự, một lòng hướng về hắn ta. Nếu tự ý ra tay với người của Vương phủ, xảy ra chuyện, Bộ Tầm cũng không bảo vệ được ngươi."
Ngưu Hữu Đạo không dừng tay, hững hờ nói:
"Ta không giết được ông ta, tất nhiên có người có thể."
Quản Phương Nghi ngạc nhiên nghi ngờ, hỏi:
"Ai?"
Ngưu Hữu Đạo không giấu diếm, quả quyết nói:
"Lệnh Hồ Thu!"
"Gã ta?" Quản Phương Nghi ngửa đầu cười lớn. "Ngươi đang đùa? Chỉ với ba người chủ tớ đó có thể làm gì được Ngụy Trữ? Ngươi có tin rằng chỉ tới gần Ngụy Trữ cũng là điều khó khăn hay không? Ngươi cho rằng Ngụy Trữ chỉ đi lại một mình, dễ ra tay lắm?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Nếu là Hiểu Nguyệt Các thì sao?"
"..." Quản Phương Nghi sửng sốt. "Thuê sát thủ của Hiểu Nguyệt các? Ta có thể nói cho ngươi, đơn hàng như Ngụy Trữ là Hiểu Nguyệt các chưa chắc sẽ nhận. Loại người có thân phận như Ngụy Trữ tuyệt đối có cái giá trên trời!"
Ngưu Hữu Đạo thình lình ném ra một câu:
"Lệnh Hồ Thu rất có thể là người của Hiểu Nguyệt các sắp xếp bên cạnh ta."
"..." Quản Phương Nghi chấn kinh, bỗng nhiên bò dậy, khó tin nói:
"Gã là người của Hiểu Nguyệt các?"
Ngưu Hữu Đạo dừng bút, ngẩng đầu lên, vẫy tay ra hiệu:
"Nằm xuống, bày thế như trước."
Lần này, nàng ta quả thực cam tâm tình nguyện, đàng hoàng, không một lời oán giận nằm lại chỗ cũ; kéo quần áo một chút, điều chỉnh vị trí và tư thế như vừa nãy; giọng nói hạ xuống mấy phần:
"Hiểu Nguyệt các xếp người vào bên cạnh ngươi, tình huống này là sao? Ngươi đáng cho Hiểu Nguyệt các hậu đãi như vậy?"
Bút than tiếp tục hạ xuống giấy, vẽ xột xoạt:
"Có vài việc ta chưa thể xác nhận, nhiều lời vô ích, biết quá nhiều không có lợi gì cho ngươi. Hôm nay tìm tới ngươi là muốn nói cho ngươi, ta bảo Lệnh Hồ Thu đi giết Ngụy Trữ, đã ép gã vào tuyệt lộ."
Quản Phương Nghi trừng mắt nhìn:
"Nói vậy là sao?"
Ngưu Hữu Đạo có vẻ như vẫn chú ý vào bức vẽ trên giấy, hờ hững nói:. Đọc tru𝗒ệ𝒏 tại ﹏ 𝐓RU𝗠𝐓 RU𝙔ỆN.v𝒏 ﹏
"Gã không giết Ngụy Trữ thì phải giết ta. Nếu không có cơ hội giết ta, gã cũng chỉ có thể đi giết Ngụy Trữ. Đương nhiên, ta sẽ không cho gã cơ hội đó, cho nên gã chỉ có một lựa chọn. Bắt đầu từ hôm nay, ta phải ngủ cùng phòng với ngươi, dùng chuyện ân ái nam nữ để che giấu. Ngươi và ta có tầng quan hệ này ngoài sáng, sau này hành vi của ngươi mới hợp tình hợp lý."
Quản Phương Nghi ngờ vực, nghĩ mãi vẫn không tin được.
Không chờ nàng ta mở miệng hỏi, Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói:
"Nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, ngươi và ta không chỉ phải ngủ chung. Ngươi nhất định phải mang theo người đáng tin đi theo sát ta, không được cho ta lạc đàn đi một mình, không được cho gã cơ hội ra tay. Trong kinh thành này, gã không dám hành động ngang nhiên, chỉ cần bất cứ lúc nào cũng có người bảo vệ bên cạnh ta, gã sẽ không tìm được cơ hội ra tay. Gã không xuống tay được với ta thì cũng chỉ có thể tiếp tục giữ lời với ta. Để đạt mục đích, gã chỉ có thể đi giết Ngụy Trữ!"
Nội tâm Quản Phương Nghi vô cùng chập trùng.
"Ngưu Hữu Đạo… Đạo gia, rốt cuộc tại sao, rốt cuộc các ngươi đang chơi trò gì vậy? Đừng dọa ta, người như ta không chịu nổi sóng to gió lớn đâu. Ta nghe mà cũng phát sợ!"
Ngưu Hữu Đạo:
"Sau này ngươi sẽ biết. Hiện tại có hỏi thêm cũng vô nghĩa. Ngươi chỉ cần để ý làm theo lời ta là được. Ngươi yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi."