Đảo Thanh Mai

Chương 51: Em muốn một món quà (18+)




Edit: Ry
"Miên Miên ơi, đại học có vui không?"
Vừa đến ngày nghỉ, có người nghỉ ngơi, có người vẫn tiếp tục bận rộn. Trong bảy ngày nghỉ Quốc Khánh, tiệm sách vẫn kinh doanh như thường lệ, lịch làm việc của nhân viên vẫn như ngày thường. Chỉ có ngày mùng ba là sinh nhật tôi, Nhạn Không Sơn đặc biệt cho tất cả mọi người nghỉ ngày hôm đó, để anh có thể ở bên tôi cả ngày.
"Vui lắm." Tôi dắt Nhạn Vãn Thu bước lên thang cuốn tự động.
Tôi được nghỉ, Nhạn Vãn Thu cũng được nghỉ, trách nhiệm trông bé con cứ thế rơi xuống vai tôi. Ở nhà chơi game mãi cũng chán, tôi đề nghị dẫn cô bé đến phố Nam Phổ dạo chơi. Bé con cực kì thích cái khu vui chơi cho trẻ em kia, cứ luôn miệng nói muốn đi, đúng lúc tôi cũng cần mua một thứ, thế là dẫn em đến trung tâm thương mại. T𝗋u𝘺ệ𝒏 chí𝒏h ở ~ T𝗋Um𝐭𝗋u 𝘺ệ𝒏.V𝒏 ~
"Còn vui hơn cả đảo Thanh Mai ạ?"
Tôi trầm ngâm một lát: "Không giống nhau. Kiểu như em đi nhà trẻ đó, em thấy là nhà trẻ vui hơn hay là khu vui chơi vui hơn?"
Cô bé hơi hiểu được: "Không so được, cả hai cái đều vui."
Có thể là đang trong ngày nghỉ nên khu vui chơi của trẻ em đông hơn lần trước nhiều. Nhạn Vãn Thu vừa vào đã gặp mấy gương mặt thân quen, mấy đứa vẫn còn nhớ nhau nên rất mau đã nắm tay cùng chơi chung.
Tôi tìm mẹ của một bé gái đang chơi cùng Nhạn Vãn Thu, nhờ chị giúp tôi trông cô bé một lát. Đối phương cực kì thoải mái đồng ý, tôi nói cám ơn với chị, sau đó chạy vào trong khu mua sắm.
Tôi muốn mua thứ này, nó rất dễ tìm, bình thường đều để ở ngay gần quầy thu ngân, nhưng để cầm nó lên thì cần phải có dũng khí cực lớn.
Tôi như thằng ăn trộm liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý mới tiện tay cầm một hộp, ném lên quầy thu ngân để tính tiền.
Nhân viên bán hàng ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, có lẽ là cô ấy cũng chỉ vô thức làm vậy thôi, nhưng tôi lại chột dạ vội vàng nhìn sang chỗ khác, cả mặt nóng cháy.
"89 đồng ạ, cám ơn."
Dùng di động thanh toán xong, tôi nắm chặt cái hộp nhỏ màu hồng kia, nhét sâu nó vào trong túi quần rộng rãi.
Khi còn bé có một quãng thời gian tôi cực kì mê manga, lúc đi ngang qua cửa hàng sách báo ở trước cửa trường học, kiểu gì cũng sẽ mua một quyển truyện hoặc một quyển tạp chí mang về nhà.
Thật ra bỏ trong cặp sách mẹ tôi cũng sẽ không lục xem, nhưng người lén lún vận chuyển "hàng cấm" sẽ luôn có một loại tâm lý cẩn thận từng li từng tí, nên bình thường tôi đều nhét sách vào lưng quần, để nó dán vào da thịt, giấu thật kỹ. Đợi đến khi mang vào phòng, lúc muốn lấy ra còn phải khóa kĩ cửa mới được.
Nửa quyển truyện cũng không được ném lung tung, chỉ giấu ở dưới gối thôi cũng không được, nhất định phải nhấc cả đệm lên, tốt nhất là nhấc cả đệm cao su lên, giấu hẳn xuống dưới đáy mới an tâm.
Bây giờ tôi đã lớn rồi, không cần phải lén lút giấu manga nữa, có thể đường đường chính chính ngồi đọc, nhưng sự lén lút năm xưa đã để lại một ấn tượng rõ nét trong đầu tôi, mãi không biến mất.
Tôi không ngờ lại có ngày mình phải trải nghiệm loại lén lút đó một lần nữa.
Dưới gối đầu cũng không yên tâm lắm, trong ngăn tủ hình như cũng hơi nguy hiểm, trong ngăn kéo lại càng thêm nguy hiểm... Đi quanh một vòng, cuối cùng vẫn giấu nó ở chỗ khiến tôi yên tâm nhất --- dưới lớp đệm ở trên giường.
"Miên Miên ơi, ăn cơm nào!" Dưới lầu bay lên mùi cơm chín, đã đến giờ ăn cơm tối.
"Con xuống đây ạ!" Tôi sửa sang lại giường chiếu, vuốt phẳng từng nếp nhăn, không yên tâm cứ liên tục quay đầu để kiểm tra, cuối cùng mới đóng cửa lại đi xuống dưới lầu.
Ăn cơm tối xong, cùng ông nội xem mấy tập phim truyền hình, đến hơn mười một giờ, cuối cùng ông nội cũng không chịu được nữa, nói muốn về phòng đi ngủ. Tôi giả vờ giả vịt nói ngủ ngon với ông, vào phòng đóng cửa xong, bổ nhào đến bên giường móc cái hộp nhỏ màu hồng kia ra.
Bình tĩnh nhìn nó chằm chằm, dõi theo từng đường nét bao bì, rồi mới trân trọng nhét nó vào trong túi quần.
Đứng ở cửa chờ chừng mười phút, chắc chắn là ông nội ngủ rồi, tôi mới rón rén chậm rãi đi xuống dưới lầu, ra đến bên ngoài rồi, tôi lập tức chạy vọt sang nhà Nhạn Không Sơn.
Chuông cửa vang lên, chẳng mấy chốc Nhạn Không Sơn đã ra mở cửa. Anh vừa thấy tôi đã kinh ngạc sao tôi lại thở hổn hển như vậy.
"Chỉ mấy bước chân thôi mà, em chạy kiểu gì mà thành như thế vậy?"
Cổ tay vô thức ép xuống, ấn lên túi quần, biết rõ nó sẽ không lòi ra ngoài, nhưng vẫn sợ bị anh nhìn thấy.
"Em sợ không kịp mười hai giờ."
Nhạn Không Sơn đóng cửa lại, tiện tay xoa mặt tôi một cái, đi vào trong phòng bếp.
"Sprite hay là coca?" Anh mở cửa tủ lạnh ra hỏi tôi.
"Coca ạ."
Trên bàn trà có một cái hộp da màu đỏ, trong có vẻ cũ kĩ, nhưng nhãn hiệu này rất nổi tiếng, bên trong có là cái gì, dù chỉ là một cái khuy áo chắc chắn cũng sẽ rất đắt tiền.
Nhạn Không Sơn mau chóng cầm lon coca đi ra khỏi phòng bếp, chú ý đến tầm mắt của tôi, anh đặt lon coca xuống trước mặt tôi rồi lấy cái hộp kia tới.
"Mặc dù em nói chỉ cần anh ở bên cạnh em là được, nhưng anh vẫn muốn chuẩn bị quà cho em." Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ làm bằng thép cực kì tinh xảo: "Đây là quà chị anh tặng năm anh đỗ đại học. Sau khi chị qua đời anh không đeo nữa... Có hơi cũ một chút, hi vọng em không chê nó."
Anh đưa hộp cho tôi, tôi sững sờ cầm lấy, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc, trong chốc lát không nói lên lời.
Không nói đến giá trị của cái đồng hồ này, vật kỉ niệm có ý nghĩa như vậy, anh cứ thế tặng cho tôi ư?
"Quá, quá quý giá..." Tôi đẩy trở về, không dám nhận.
"Để ở đây thì anh cũng không đeo." Nhạn Không Sơn không chịu nhận lại.
Tôi không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy, nhưng vẫn cảm thấy nó quý giá. Mà quan trọng nhất là, anh đã tặng thứ quý giá như thế, lát nữa sao tôi dám đòi anh thứ khác?
Kim đồng hồ hình lưỡi gươm chậm rãi nhích về phía mười hai giờ, cách một tầng không khí, tôi làm như đang vuốt ve mặt đồng hồ, không dám chạm vào, sợ làm hỏng nó.
Cái đồng hồ này quá quý giá, chỉ cần để lại một dấu vân tay trên mặt đồng hồ thôi tôi cũng cảm thấy mình khinh nhờn nó rồi.
"Cám ơn anh." Tôi đóng nắp hộp lại, cẩn thận đặt nó lên bàn trà.
"Thật ra, em còn muốn một món quà khác..." Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, miệng lưỡi đắng khô. Tôi mở lon coca ra, tu một hớp lớn, dùng nó để làm dịu khô nóng trong lòng.
"Cái gì thế?" Nhạn Không Sơn có vẻ bất ngờ.
"Chính là..." Ấp a ấp úng mới nói được hai chữ, đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Tôi vốn đang hồi hộp, bị nó làm cho giật cả mình, trái tim lập tức đập điên cuồng, thế là bắt đầu bị nấc cụt.
Nhạn Không Sơn xin lỗi, cầm điện thoại lên bấm bấm hai lần, tiếng chuông lập tức im bặt.
Anh hướng điện thoại về phía tôi, trên màn hình hiện thị con số "12:00" nổi bật.
"Sinh nhật vui vẻ." Anh chủ động chuyển về chủ đề trước đó: "Vừa rồi em nói mình muốn cái gì?"
Tôi không khống chế được cứ nấc mãi, mím chặt môi, nhưng cơ thể vẫn không ngừng nảy lên vì cơn nấc, như thế này hoàn toàn không thể nói chuyện được.
Sao lại thành ra thế này chứ? Thời điểm then chốt lại như cái xe bị tuột xích.
Tôi cắn môi, trong lòng thất vọng vô cùng, mắt nhìn Nhạn Không Sơn, dứt khoát vò mẻ không sợ nứt, móc từ trong túi quần ra cái hộp nhỏ màu hồng, đưa cho anh.
"Em..." Đến khi Nhạn Không Sơn thấy rõ đó là cái gì, đôi mắt cũng trợn to.
Tôi rũ mắt, cứ duy trì động tác giơ tay như thế.
"Em biết... Hức biết anh vẫn luôn chê em còn nhỏ, nhưng để, để trưởng thành, em cũng cần có thời gian, anh có thể... Hức kiên nhẫn dạy em được không?" Nếu như tôi là một con tôm, thì bây giờ chắc chắn tôi đã đỏ chín cả người: "Giúp em... Biến thành người lớn."
Em muốn một món quà, là quà tặng của thần tình yêu, là dấu ấn trưởng thành, là trái tim em yêu anh.
Em cố chấp với nó, không phải là vì dục vọng của bản thân.
Mà là vì anh.
Nhạn Không sơn không nói một lời, tay tôi bắt đầu run rẩy.
Lẽ nào thật sự không cần phải chọn ngày? Tôi cứ nghĩ là vào ngày sinh nhật của mình, Nhạn Không Sơn sẽ đặc biệt chiều theo tôi chứ.
Thật thê thảm, bạn trai chê tôi nhỏ nên không làm với tôi. Tôi mà lấy cái này làm tiêu đề, ẩn tên đăng bài lên mạng, chắc chắn sẽ hot lắm.
Còn thảm hại hơn nữa là...
"Hức!" Tôi vẫn cứ nấc không ngừng được!
Trong lòng vô cùng thất vọng, đang nghĩ hay là thôi đi, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn có khớp xương rõ rệt, cầm lấy hộp áo mưa.
"Số đo không đúng."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt Nhạn Không Sơn không có một chút gì gọi là "không muốn", anh tùy ý ném thứ kia lên mặt bàn, sau đó không hề ngừng lại, tiến gần đến hôn tôi.
Mặc dù đều là hôn, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng lần hôn này không giống với những lần trước --- Dường như anh cũng không nhịn được nữa, muốn ăn sạch tôi.
Trước khi sự tình phát triển đến bước không thể cứu vãn, tôi dùng một tia lý trí cuối cùng đề nghị với anh: "Lên giường... Được không?"
Nhạn Không Sơn bỗng ngừng lại, rút tay từ trong quần áo tôi ra, có vẻ cũng cảm thấy phòng khách không phải là một địa điểm thích hợp.
Đang định đứng dậy, chỉ trong một cái chớp mắt, trời đất đảo lộn, cả người tôi bị Nhạn Không Sơn vác lên vai.
Tiếng hét đè ở trong cổ, tôi vội vàng che miệng lại, sợ sẽ đánh thức Nhạn Vãn Thu.
"Đã nói là chỗ này cách âm rất tốt, Thu Thu sẽ không bị đánh thức đâu." Nhạn Không Sơn vững vàng bước lên cầu thang, miệng nói những lời an ủi không tính là an ủi.
Sức của anh lớn đến kinh người, cứ thế tôi bị anh vác vào trong phòng. Mà do bị anh làm cho giật mình, chứng nấc cụt của tôi cũng biến mất.
*****
*
*
*
*
*
- --------------Tôi là đường phân cách chưa đủ 18 thì đừng có bước qua  |  ̄ヘ ̄| /
Chuyện này trước đó tôi đã tìm hiểu một chút, tôi biết nó cũng không phải chỉ có "sảng khoái". Thậm chí lúc đầu, nó sẽ còn có một chút đau đớn.
Nhưng tôi không ngờ lại đau đến như vậy.
Tôi như một khúc gỗ mặc cho người ta định đoạt, búa rìu sắc bén chẻ đôi tôi ra, vết nứt cứ thế kéo dài, cho đến khi tôi hoàn toàn bị tách ra làm hai.
Trước đó tôi vẫn luôn cho rằng mình chịu đau rất giỏi. Hồi còn nhỏ bị bệnh phải đến bệnh viện tiêm tôi cũng rất ít khi khóc.
Tôi đã đánh giá mình quá cao.
Cơn đau trực tiếp tác động đến "sợi dây sinh mệnh" như vậy, thực sự không phải cứ nói nhịn là sẽ nhịn được. Tôi cố gắng phân tán sự chú ý của mình, nghĩ lung tung xem trên đời còn có sự đau đớn nào có thể so sánh với nó không, nhớ đến hồi trước có một lần không cẩn thận khóa quần mắc vào trứng. Cảm giác đau buốt đột ngột xuất hiện, so với cảm giác đau âm ỉ kéo dài lúc này, đầu óc tôi không tỉnh táo cho lắm, nên cũng không biết cái nào đau hơn, nhưng xét về mặt giá trị thì mắc phải trứng vẫn kém hơn một chút.
"A Sơn, đau quá." Tôi nhịn đến mức cả người run rẩy, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, bèn cầu xin Nhạn Không Sơn giúp đỡ.
Mặc dù đã là tháng mười, nhưng ban ngày ở trên đảo Thanh Mai vẫn rất nóng, ban đêm thì mát hơn một chút, nhưng vẫn đến 27-28 độ. Đa phần mọi người đi ngủ không mở máy lạnh, mà chọn mở cửa cho thông gió.
Nhưng tôi và Nhạn Không Sơn đang làm cái chuyện không thể mở cửa sổ được. Chúng tôi chỉ có thể đóng chặt cửa sổ, mặc cho da thịt nóng bỏng dính với nhau toát ra từng lớp mồ hôi mỏng.
"Bé ngoan, đừng khóc." Nhạn Không Sơn vén lên tóc trên trán tôi, những cái hôn dịu dàng rơi xuống ấn đường và đuôi mắt.
Tôi muốn nói tôi không có khóc, cái này chỉ là nước mắt sinh lý vì đau thôi. Nhưng khi há miệng, tiếng phát ra lại là tiếng rên đau đớn như tiếng mèo kêu.
Nhạn Không Sơn không ngừng vỗ về tôi: "Rất mau sẽ dễ chịu thôi, ngoan."
Mặc dù tôi mới làm con trai được mười chín năm, nhưng tôi hiểu rất rõ giống loài của mình, vào thời điểm như thế này, lời gì cũng không đáng tin.
Tôi cho là anh lừa tôi, cũng đã dự tính trường hợp xấu nhất --- Mấy chuyện này vốn không thoải mái như vậy, chuyện xưa đều là gạt người.
Nhưng thời gian dần trôi, dường như Nhạn Không Sơn đã nắm giữ được bí quyết, cộng thêm việc tôi đã quen với sự tồn tại của anh, những khó chịu đau đớn cũng dần biến mất, sự sung sướng bắt đầu kéo đến.
"Miên Miên..."
Anh tinh tế hôn lên cổ tôi, có mấy lần tôi cho rằng anh sẽ nhẫn tâm cắn xuống, cuối cùng anh lại chỉ nhẹ nhàng mút vào.
Đối mặt với sự tấn công của anh, tôi hoàn toàn không có chút sức chống đỡ, cũng không biết mình nên ứng phó như thế nào.
Tôi chỉ biết quấn chặt lấy anh, không ngừng kêu tên anh, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào không có cách nào che giấu.
Nhạn Không Sơn không lừa tôi, đúng là mau chóng trở nên dễ chịu hơn thật, thậm chí còn có chút quá dễ chịu khoan khoái, khiến cho người ta không nhịn được mà nếm thử thêm nhiều lần nữa.
Ăn mặn như mũi tên không quay đầu lại được, ăn được thịt rồi sẽ không còn muốn ăn cỏ.
Ngoại trừ đòi lấy, đáp lại, đầu óc của tôi hoàn toàn không thể nghĩ được gì khác.
Mười ngón tay bấu chặt lấy lưng Nhạn Không Sơn, tôi hừ nhẹ một tiếng, trong giây lát, đôi chân đang quặp lấy hông anh buông ra, cả người xụi lơ. Mặc dù anh nói phòng này cách âm rất tốt, nhưng tôi không thể tận tình kêu lên, những lúc thật sự không nhịn được nữa, sẽ cắn lên mu bàn tay mình.
"Anh chết mất." Nhạn Không Sơn đè lên, vùi mặt vào cổ tôi.
Đôi tay đang vuốt lưng anh khựng lại, tôi suýt chút nữa tưởng là mình nghe nhầm.
Lời này đáng lẽ phải là tôi nói chứ?
"Hình như anh không dừng được, cứ tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn anh sẽ chết ở trên người em." Anh vừa nói vừa hôn lên bả vai tôi, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ, lại lộ ra sự thỏa mãn của con thú hoang đã lấp đầy bao tử.
Tôi có hơi không rõ đây là lời phàn nàn hay là khen tôi, nhưng là một người trong cuộc cũng tham gia vào cuộc vận động trên giường này, tôi biểu thị mình cũng không ghét khi anh nói như vậy.
Thật ra chính tôi cũng có chút không dừng được. Tôi chỉ cho là mình tuổi trẻ nên ham muốn mạnh, vừa có được kiến thức mới đã muốn liên tục thực hành để hiểu rõ. Nhưng hiện giờ, xem ra chuyện này là do cả hai bên, chúng tôi có sự hấp dẫn cực lớn với nhau, cho dù là dưới giường hay là trên giường. Có lẽ cái này chính là "phù hợp".
"Vậy thì chúng mình sẽ trở thành tin động trời ở đảo Thanh Mai đấy." Vừa tưởng tượng đã khiến tôi suýt phì cười.
Nhạn Không Sơn cọ lên má tôi, nói với giọng điệu dụ dỗ: "Còn hai cái nữa, dùng nốt nhé."
Bình thường tôi đã khó lòng từ chối anh rồi, chứ đừng nói là loại thời điểm như thế này, anh còn như thế nữa.
"Ừm." Tôi khẽ gật đầu, tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Có tiếng Nhạn Không Sơn khẽ cười, anh ngồi dậy, rũ mắt nhìn tôi, phần cổ và trước ngực ẩm ướt đầy mồ hôi.
"Vậy chúng mình đổi tư thế khác đi." Vừa dứt lời, anh đã bất ngờ kéo tôi dậy.
Sau đó tôi khóc, thật sự khóc, khóc đến suýt mất nước.
Mặc dù chỉ còn hai cái áo mưa, nhưng mỗi lần anh đều đâm tôi rất nhiều, mỗi lần tôi đều bị anh làm cho chật vật. Mà hình như anh còn cực kì mê muội dáng vẻ không thể kiềm chế được của tôi, luôn cố ý giày vò tôi.
Cuối cùng tôi không dám ham hố nữa, sợ mình hỏng thận, xin anh mau chóng kết thúc.
"Không được, em mệt quá..." Tôi đẩy anh ra, xoay người muốn chạy trốn.
Anh nắm lấy eo tôi, càng khiến cho chúng tôi sát gần.
Tôi nhíu mày, bàn tay đang đỡ ở trên bả vai anh hơi nổi khớp lên, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
"Sao anh lại như thế chứ..." Tôi ngã vào trong ngực anh, có chút ấm ức chất vấn, cả người mềm nhũn không còn một chút sức lực.
Anh nắm lấy tay tôi, mười ngón đan xen, những nụ hôn mềm mại rơi xuống ngón tay.
"Lúc trước anh đã phát hiện ra em rất dễ đỏ mặt, xấu hổ sẽ đỏ, kích động sẽ đỏ, hôn một chút cũng sẽ đỏ. Nên anh vẫn luôn muốn thử xem, xem em ở trên giường có đỏ lên không." Anh thè lưỡi ra, liếm lên cổ tay tôi: "Không ngờ là cả người đều đỏ."
Gì chứ, cái này có gì hay mà làm thí nghiệm!
Anh nhìn cổ tay tôi chằm chằm, ánh mắt lộ ra dục vọng rõ rệt.
"Đấy, lại đỏ rồi." Nơi đó bị anh liếm qua, hiện lên một màu hồng nhàn nhạt.
Nhưng thật ra không chỉ có cổ tay, bây giờ cả người tôi đều xấu hổ tới nỗi hồng hết lên rồi.
Tôi hơi rụt tay lại, bực bội với sự xấu xa của anh. Anh lại càng dùng sức nắm chặt tay tôi, người tiến lại gần, trước khi hôn tôi, giữa răng môi mơ hồ phun ra ba chữ: "Thật đáng yêu."
Tôi khó có thể chống cự, một lần nữa thua trận, hôn rồi lại hôn, nghĩ đến chuyện mình từng vì muốn làm thí nghiệm mà hôn anh, hình như cũng không khá hơn mấy, nên trong nháy mắt đã xí xóa.
Tính cả thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp, bữa tiệc mừng sinh nhật này đến tận bốn giờ sáng mới hoàn toàn kết thúc. Đợi rửa ráy xong, tôi đã mệt muốn chết rồi, đầu vừa chạm vào gối đã ngủ mê man.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.