Đạo

Chương 115: Phó thác Tiêu gia, nguy nang buôn xuống (1)




Lưu Vân tiểu cư.
Mộc gia vì tu sĩ các phái ở Triệu quốc bát châu mà chuẩn bị chỗ cư ngụ
Việc tu luyện hôm nay kết thúc, tu sĩ các tông kết bạn đàm tiếu, mơ hồ hai người Hình Thiên và Lăng Thanh Nhi của Phá Diệt tông cầm đầu. Đoạn thời gian này việc hai người có giao hảo cùng Tiêu Thần tất cả mọi người đều biết, tự nhiên phải cẩn thận nịnh bợ, hi vọng thông qua hai người có thể được Tiêu Thần để ý.
Dù sao, hiện giờ bên ngoài nhìn vào, tương lai Tiêu Thần sáng chói, có lão tổ Mộc gia hết lòng dạy giỗ, kết Kim Đan là điều tất nhiên, chỉ sợ ngay cả Nguyên Anh cũng rất có khả năng, rất nhiều hi vọng.
- Hình Thiên đạo hữu, tại hạ có đem theo vài vò rượu ngon, không bằng hôm nay tới chỗ ta, hai chúng ta sảng khoái một phen được không?
Quân Vô Hối mỉm cười, giọng điệu đúng mức, so sánh phong độ thì tốt hơn mấy người bên cạnh rất nhiều.
Hình Thiên nghe vậy mỉm cười, đang muốn mở miệng thì phía trước truyền đến một âm thanh thản nhiên.
- Chỉ sợ hôm nay Hình Thiên đạo hữu không rảnh, không bằng hôm khác mời lại hắn đi.
Mọi người nghe vậy, nhất tề ngẩng đầu, thấy rõ người trước mắt, thần sắc không khỏi biến đổi, lập tức lộ ra vẻ lấy lòng.
- Tiêu Thần đại ca!
Lăng Thanh Nhi kinh hỉ, nhảy bắn tới ôm lấy cánh tay của hắn, vung vung lên, nói:
- Hôm nay ngươi đặc biệt tới thăm ta sao?
- Đương nhiên, Tiêu Thần đại ca chính là cố ý đến thăm Thanh nhi.
Tiêu Thần mỉm cười, thông qua khoảng thời gia tiếp xúc, hắn càng thích cô gái có tâm tư đợn thuần này.
Lăng Thanh Nhi nghe vậy hoan hô nhảy nhót.
Hình Thiên thì tiếp lấy vò rượu trên tay, trên mặt lộ vẻ vui mừng:
- Từ khi uống Tuyết tửu kia của ngươi, những thứ của bọn họ mang cho đúng là không cho vô miệng được, hôm nay có hai vò này, đúng là khiến ta đỡ thèm, hắc hắc!
Khi nói chuyện, hắn chắp tay hướng Quân Vô Hối nói:
- Xem ra hôm nay không thể cùng đạo hữu uống sảng khoái đươc, nên để ngày khác được chăng?
Trên mặt Quân Vô Hối không chút dị sắc, cười nói:
- Tiêu Thần đạo hữu đang chờ đợi, ta không dám tranh giành cùng hắn, một khi đã vậy chúng ta liền định ngày khác đi.
- Tại hạ trở về còn có chuyện cần phải xử lý, cáo từ!
Nói xong mang hai gã sư đệ đi luôn.
Các tu sĩ khác lúc này cũng nhao nhao tiến lên chào Tiêu Thần rồi tản đi.
Duy nhất một người lộ vẻ mặt phức tạp, nhìn Tiêu Thần một cái, thở dài quay đầu bước ra ngoài.
Tiêu Thần nhìn bóng lung người này, ánh mắt chớp lên, trên mặt lộ vẻ suy tư.
- Đi thôi! Đi thôi! Bổn tiểu thư hôm nay cần thể hiện tài năng để các ngươi nhìn một cái, mấy hôm nay ta bỏ công sức học làm cơm, các ngươi cứ đợi mà chảy nước miếng đi.
Sau khi các tu sĩ tản đi, Lăng Thanh Nhi khẩn cấp giữ chặt hai người kéo về phía trước, trong miệng tràn đầy tự tin hét lên.
Tiêu Thần nghe vậy, trên mặt lộ vẻ ngac nhiên, lần trước uống rượu với Hình Thiên, nha đầu này còn bị trêu ghẹo chuyện vào bếp, như thế nào hôm nay lại biến hóa nhanh chóng, tự tin bạo tăng như vậy.
Nhận thấy ánh mắt Tiêu Thần khác biệt, Hình Thiên cười khổ một tiếng, ý bảo không cần mở miệng, thử nói:
- Sư muội, hôm nay chúng ta uống rượu, kiêng đồ ăn, nha!
Đôi mắt to xinh đẹp hơi nheo lại, biến cong cong như trăng lưỡi liềm, lộ ra khí tức nguy hiểm, thanh âm ngọt ngào, nói:
- Sư huynh, vì sao thế?
Khóe miệng Hình Thiên co quắp, mặt mày ủ ê nói:
- Hôm trước, ăn đồ ăn sư muội đốt, vi huynh ở trong nhà xí chịu sức ép ra cả ngày. Hôm qua sư muội làm canh, uy lực càng cường hãn, liền khiến ta phải dùng một quả Giải Độc đan, trừ hỏa, mới miễn cưỡng khôi phục lại.
- Hai người chúng ta với ngươi không thù không oán, sư muội ngươi hôm nay đừng thể hiện tài năng có được không?
Tiêu Thần mặt ngẩn ngơ, nghe xong nhịn không được cười lên ha hả.
Mặt phấn tiểu nha đầu đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Hình Thiên một cái, che mặt dậm chân chạy về phía trước.
- Phôi sư huynh, sư huynh thối. Chỉ biết nói xấu muội trước mặt người khác, thật xấu chết đi được.
Từ rất xa, vẫn có thể nghe được tiểu nha đầu đang nghiến răng nghiến lợi mắng.
Hai người Hình Thiên cùng Tiêu Thần liếc nhau, nhịn không được lần thứ hai cất tiếng cười to.
. . . . .
Uống rượu thì có thể nào không có đồ nhắm!
Vài thứ điển tâm, tài liệu do Mộc gia cung cấp, Tiêu Thần tự mình xuống bếp.
Khi chưa đặt chân lên con đường tu chân, Tiêu Thần một nhà ba người, ở vùng núi xa xôi, hắn theo mẫu thân học nấu ăn rất lợi hại, tuy không quá xuất sắc nhưng mùi vị thanh thanh đạm đạm cũng không tệ.
Lăng Thanh Nhi nhịn không được, mắt trừng lớn, vụt sáng nhìn Tiêu Thần kinh hô:
- Tiêu đại ca cư nhiên còn biết làm đồ ăn.
Hình Thiên lắc đầu cười khổ, càng tiếp xúc gần Tiêu Thần hắn phát hiên mình càng nhìn không thấu hắn, dĩ nhiên lại biết nấu ăn ngon, đối với tu sĩ đúng là hiếm thấy. Dù sao bước chân lên con đường tu luyện, tu sĩ luyện hóa linh khí thiên địa đã không cần ngũ cốc hoa màu cung cấp năng lượng nữa, trừ người có tâm hồn ăn uống phần lớn còn lại đều không quá coi trọng việc này.
- Trước kia chưa tu luyện, ở nhà cùng mẹ học nấu cơm, việc nhà thế này các ngươi chưa trải qua rồi.
Tiêu Thần ảm đạm cười, đưa tay đẩy một vò Tuyết tửu.
- Hôm nay, không say không về.
Hình Thiên ha ha cười, đưa tay câm một vò khác, hai người chạm nhau ngửa đầu uống sảng khoái, rượu chảy xuống ướt đẫm cả cổ áo.
Lăng Thanh Nhi lấy tay nâng cằm lên, nhìn hai người uống thống khoái, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khoái hoạt.
Ba người cười cười nói nói, thiên mã hành không, hưng phấn tới nỗi, Lăng Thanh Nhi uống hẳn một chén rượu, khuôn mặt đỏ bừng, vung tay nhảy múa, gió nhẹ phiêu phiêu, gợi lên làn tóc đen, bay bay giống như tiên giáng trần.
Có rượu, có đồ ăn, có mỹ nhân nhảy múa, thật vui sướng xiết bao, làm một chén thật lớn nào.
Trong Nguyệt Nhi cư, hai vò rượu đã hết, hai người Tiêu Thần Hình Thiên ngà ngà say, Lăng Thanh Nhi cũng không chịu được tửu lực, sau ba chén mặt đã đỏ bừng, gục trên bàn ngủ say.
Hai người nâng chén, uống vào ba ngụm rượu thơm, Tiêu Thần lảo đảo đứng dậy, cười nói:
- Hôm nay cùng Hình huynh uống thật sảng khoái, thật sự vui sướng.
Hình Thiên lộ ra ánh mắt không xác định, hỏi ngược lại:
- Hôm nay Tiêu huynh đến chẳng lẽ lại chỉ vì cùng ta uống rượu, có chuyện gì nhanh nhanh nói, làm gì mà ấp úng mãi như thế?
Tiêu Thần nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười sái nói:
- Ta biết là không thể giấu được ngươi
Khi nói chuyện, thân hình hắn lay động bước ra ngoài.
- Hình Thiên huynh, bất luận ngoại giới đồn đại điều gì, ta hi vọng khi Tiêu mỗ không có mặt, huynh giúp ta quan tâm tới Tiêu gia Tiêu Thành một chút.
- Có thể chịu khuất nhục, có thể nghèo khó chán nản, có thể không người quan tâm nhưng không thể có thương vong.
- Nếu Hình huynh giúp ta chuyện này, Tiêu Thần hoàn toàn coi ngươi là bằng hữu, ngày sau tất có hậu báo.
Thanh âm thản nhiên, bình thản không gợn sóng, dư âm tản ra thì thân ảnh hắn cũng biến mất trong bóng tối, đã đi thật xa.
Hình Thiên biến sắc, đồng tử co rút kịch liệt, một lát sau mới khôi phục bình tĩnh.
Ngay phía sau, Lăng Thanh Nhi ngẩng đầu lên, mắt đẹp lộ vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói:
- Sư huynh?
Hình Thiên xoay người không ngạc nhiên, hiển nhiên đã sớm nhìn ra nàng chưa ngủ thật, cau mày nói:
- Việc này thật kỳ quặc, Tiêu Thần huynh tiến đến lại vì nhờ chuyện hậu sự. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại có thể làm hắn bình thản quá như thế.
Lăng Thanh Nhi nghe thế, mặt phấn chợt tái nhợt, thấp giọng nói:
- Ta biết mà, Tiêu Thần ca tất đã xảy ra sự tình, nếu không với tính tình hắn, làm sao hôm nay có thể không kiềm chế như thế được.
- Sư huynh người phải nghĩ cách giúp đỡ hắn.
Hình Thiên nghe vậy, khóe miệng lộ ý chua sót, chậm rãi lắc đầu:
- Nha đầu ngốc, nếu ta giúp đỡ nổi hắn, hắn hôm nay cần gì nhắc ta giúp đỡ Tiêu gia.
Nếu chúng ta không thể giúp hắn, liền nghe theo căn dặn của hắn đi, vạn nhất…. Bất luận thế nào, vi huynh cũng giúp hắn chiếu cô Tiêu gia, không để người khác hãm hại.
. . . . .
Tiểu điện đang liều mạng dung hợp cùng bản thể.
Thẩm Ngự thì đang luyện chế Toái Tâm Linh.
Tiêu Thần nhờ Hình Thiên hỗ trợ Tiêu gia.
Hết thảy, đều thỏa đáng, hiện giờ chỉ có thể chờ đợi. Nếu đủ thuận lợi để đào thoát, vạn nhất thất bại, Tiêu Thần thật sự phải liều mạng.
- Mộc gia Doanh châu, nếu lần này Tiêu Thần không chết, ngày khác sẽ đánh nát gia tộc các ngươi.
Nắm chặt tay, Tiêu Thần ngẩng đầu, mắt lóe hàn quang, sát khí hoành thu.
Nhoáng một cái đã qua sáu ngày.
Luồng thần quang thứ nhất đâm phá mây đen chiếu xuống mặt đất, bên trong mật thất, Tiêu Thần mở mắt, mặt lóe lên vẻ băng lãnh, phất tay đem hai cực ác u linh vừa luyện chế thu hồi, vươn vai đứng dây bước ra ngoài
. . . . .
- Chết tiệt, nhanh một chút, chỉ kém một tí, lão già chết bằm kia, cho bổn thần thêm chút thời gian đê! Đáng giận, Tiêu Thần ngươi ngàn vạn lần cần phải vững vàng, bổn thần không muốn chết a.
. . . . .
Linh Thọ cung, chỗ kẻ điên kia.
Mặt đất, huyết sắc chay xuôi, tu sĩ Mộc gia phụ trách trông coi đã bị hung hăng đánh rơi đầu, trong con mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
- Hắc hắc, bốn năm nay, đừng tưởng ta không biết các ngươi một mực bỏ Thất tâm tán vào thức ăn, để báo đáp ngươi dốc lòng chiếu cố, ta tiễn ngươi đi sớm thôi, há không công bằng sao?
Thẩm Ngự cười lạnh, đưa tay vỗ túi trữ vật bên hông, xuất ra một cái Linh Đang màu bạc, khi lay động lấp lánh rất nhiều ngân huy. ( chuông lấp lánh màu bạc )
- Đi!
Thúc một ngón tay, Linh Đang nháy mắt tỏa ra ánh sáng màu bạc đem hắn bao phủ bên trong, người này vừa lòng gật đầu nhảy vào mạch nước ngầm, như một khối gỗ trôi đi.
. . . . .
Mật thất tu luyện của lão tổ Mộc gia.
- Khởi bẩm lão tổ, toàn bộ đồ tế đã bí mật chuyển đến, đại trận thôn linh có thể tùy ý mở ra rồi.
Mộc Mộc thi lễ, thấp giọng nói.
Mộc Hiển Thánh nghe thế mở hai tròng mắt, thần quang làm người ta sợ hãi nháy mắt bộc phát ra.
- Một khi đã vậy, liên hôm nay luôn đi, hoàn thành thôn linh, huyết mạch Mộc gia trong hai trăm năm không cần lo lắng.
- Thiên Hành, ngươi chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Hai người bên cạnh, Mộc Thiên Hành lộ vẻ hưng phấn, trầm giọng nói:
- Lão tổ yên tâm, Tôn nhi đã chuẩn bị hơn một tháng, lần này thôn linh tất có thể thành công hoàn toàn.
- Được! một khi đã vậy, bổn quân lập tức gọi Tiêu Thần tới đây, mở ra đại trận.
Mộc lão tổ quát khẽ một tiếng, một cỗ sát khí vô hình nháy mắt bộc phát ra khỏi cơ thể, xong thẳng lên trời.
Cả Mộc gia, sóng ngầm khởi động, sát khí bốc lên.
Phía chân trời, mây đen đột nhiên xuất hiên, dần dần tràn ngập ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.