Đạo

Chương 127: Doanh Châu Mộc gia, sát khí khởi




Doanh Châu Mộc gia, lão tổ Hiển Thánh Chân Quân là Nguyên Anh cảnh giới đại thần thông tu sĩ, môn hạ trưởng lão đạt tới tu vi Kim Đan cũng có hơn mười người, là thế lực tu chân đệ nhất ở Triệu Quốc, từ trước đến nay cường thế vô cùng, không ai dám có nữa điểm trêu chọc!
Nhưng hôm nay, Tiêu Thần phá nát Linh Thọ Cung sau đó bình yên rời đi, chuyện này khiến đám tu sĩ Mộc gia kinh ngạc đến ngây người, ý niệm chỉ cần lão tổ ở đây ở liền không người nào dám tới Mộc gia càn rỡ ầm ầm sụp đổ. Một làn sóng bất an xao động cũng chậm rãi lan tỏa trong gia tộc cự phách này, khiến đám tu sĩ Mộc gia vốn từ trước đến nay quen bộ dáng cao cao tại thượng trong lòng sinh ra nổi kinh sợ.
Một nơi khác tại đại điện Mộc gia, Mộc Mộc sắc mặt âm trầm như nước ngồi tại vị trí đầu tiên bên tay trái, phía dưới theo thứ tự ngồi lần lượt mười bảy tu sĩ Mộc gia, từ khí tức cảm ứng mà xét, tất cả đều là tu sĩ Kim Đan, thậm chí đạt tới hậu kỳ cảnh giới cũng có tới ba người, thế lực như thế, đủ để xưng hùng xưng bá khắp Triệu quốc.
Nhưng giờ phút này, những người này toàn thân ngập tràn hàn khí, ánh mắt âm lệ, không một ai mở miệng nói chuyện.
Đột nhiên, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, trên chiếc ghế lớn nhất ở vị trí chủ tọa đã xuất hiện một đạo nhân ảnh.
- Bái kiến lão tổ!
Lấy Mộc Mộc cầm đầu, mười bảy tu sĩ Kim Đan đồng thời khom người thi lễ, mặt lộ vẻ kính cẩn.
Mộc Hiển Thánh sắc mặt cực kỳ khó coi, đáy mắt lại càng che kín vẻ băng hàn, phất tay nói:
- Các ngươi đứng lên đi.
Mộc Mộc nghe vậy ngẩng đầu, chứng kiến sắc mặt lão tổ, trong lòng hắn nhất thời sinh ra cảm giác kinh hoàng. Từ lúc Tiêu Thần rời đi, lão tổ liền tới mật thất ngầm xem xét Thôn Linh đại trận, chẳng lẽ trận này xảy ra vấn đề gì sao? Nghĩ đến đây, Mộc Mộc sau lưng nhất thời sinh ra một tầng mồ hôi lạnh, cũng không dám tiếp tục nghĩ tiếp. Nếu trận pháp bị phá hư, Mộc gia không thể duy trì huyết mạch mớiì, suy bại sẽ là việc sớm muộn!
- Lão tổ, không biết. . . Không biết việc kia thế nào?
Mộc Mộc thấp giọng hỏi một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.
Mộc Hiển Thánh nghe vậy hít sâu một hơi, lập tức chậm rãi nhắm hai mắt lại, một cỗ sát ý dày đặc theo trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra, cả đại điện nhất thời tràn ngập bạo ngược sát khí, khiến mọi người sắc mặt kịch biến, đáy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một lúc sau, người này chậm rãi mở ra hai mắt, nói:
- Trong vòng ngàn năm không thể sử dụng được!
Mộc Mộc nghe vậy, sắc mặt nháy mắt là xám trắng đi xuống, lập tức khàn giọng quát:
- Lão tổ, nhất định phải giết hắn, nếu không khó tiêu thâm cừu đại hận của Mộc gia ta!
Mộc Hiển Thánh nghe vậy trên mặt sát khí chợt lóe, quát khẽ:
- Truyền pháp chỉ của ta, tập kết một ngàn Mộc gia đệ tử tu vi trên Trúc Cơ, do mười bảy người bọn ngươi dẫn dắt, thông qua truyền tống pháp trận đi thẳng tới Bắc Hoa Châu, đem toàn bộ Tiêu thị nhất tộc bắt lấy, không được để bất cứ kẻ nào chạy thoát!
- Lão phu muốn đi mượn vài kiện bảo vật, chậm thì nửa ngày sẽ cùng các ngươi tụ họp, hôm nay nhất định phải khiến Tiêu Thần kia chết không có chỗ chôn!
Hôm nay, hắn muốn trước mặt toàn bộ Mộc gia đệ tử, đem Tiêu Thần kia triệt để đả sát, như thế mới có thể khôi phục uy tín lúc trước!
- Cẩn tuân pháp chỉ của lão tổ!
Mười bảy người nhất tề gầm nhẹ một tiếng, tuy rằng bọn hắn cũng không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Thần phá hư uy nghiêm Mộc gia, đó là tử tội, chỉ điều này, đã quá đủ!
Mộc Hiển Thánh tay áo vung lên, chân bước ra, thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Mộc Mộc sắc mặt dữ tợn thanh bào lay động, sát khí tung hoành.
- Đi!
Mười bảy Mộc gia Kim Đan tu sĩ đi ra đại điện, nhất tề gầm nhẹ một tiếng, từ trong Mộc gia, vô số độn quang phóng lên cao, gào thét bay đi!
- Theo ta, bắt giữ Tiêu thị nhất tộc, diệt sát Tiêu Thần!
Mộc Mộc khẽ quát một tiếng, thôi động pháp lực, cả Mộc gia có thể nghe rõ ràng.
- Bắt Tiêu thị nhất tộc, diệt sát Tiêu Thần!
- Bắt Tiêu thị nhất tộc, diệt sát Tiêu Thần!
- Bắt Tiêu thị nhất tộc, diệt sát Tiêu Thần!
Ngàn tên đệ tử Mộc gia nhất tề ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ, giống như muốn đem toàn bộ kinh sợ, nôn nóng trong lòng tống hết ra ngoài!
Tiêu Thần có thể thế nào? Làm nhục Mộc gia ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Giờ phút này khí thế trên người đám đệ tử này nhất thời điên cuồng tăng vọt lên!
Mộc gia động tĩnh như thế, tự nhiên khiến tu sĩ các phái kinh động, giờ phút này ào ào phi lên nóc nhà, sắc mặt hoảng sợ nhìn tu sĩ Mộc gia đầy trời! Giờ phút này nghe được ngàn người nhất tề bạo rống, sát khí lạnh lẽo càng làm cho bọn hắn sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.
Hình Thiên đồng tử kịch liệt co rút lại, trong lòng nháy mắt nổi lên kinh đào hãi lãng. Hắn không ngờ tới việc hôm nay sẽ dẫn tới sóng to gió lớn như thế, Mộc gia lão tổ rõ ràng đã thả Tiêu Thần đi, vì sao hiện tại lại gióng trống khua chiêng tiến đến Bắc Hoa Châu, muốn đem hắn giảo sát như thế!
- Sư huynh! Sư huynh! Chúng ta phải làm gì?
Lăng Thanh Nhi sắc mặt kích động, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng,
- Tiêu Thần đại ca khẳng định sẽ gặp sự cố, chúng ta giúp đỡ huynh ấy được không?
Hình Thiên nghe vậy nhắm mắt hít một hơi thật sâu, tiếp đó mở hai mắt, trong đó đã khôi phục lại bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Việc hôm nay, hai người chúng ta tuyệt đối không thể xuất thủ, nếu không chắc chắn sẽ mang lại cho tông môn đại họa ngập trời.
- Tu sĩ tranh đấu, không thể liên quan thế tục thân nhân, đây là Thiết luật của Tu Chân Giới, cho dù Mộc gia thực lực cường hoành cũng tuyệt đối không dám ngang nhiên gây bất lợi cho Tiêu thị nhất tộc, điều chúng ta có thể làm, là chờ khi chuyện này qua đi, âm thầm bảo hộ Tiêu gia, không để ngoại nhân hãm hại!
- Lần sinh tử đại kiếp này, chắc hẳn Tiêu Thần huynh sớm đã có dự liệu, cho nên mới sớm nhắc nhở chúng ta! Vì thế, việc này chúng ta không thể giúp huynh ấy, có qua được một kiếp này hay không, chỉ có thể xem vận mệnh của bản thân huynh ấy!
Lăng Thanh Nhi nghe vậy mặt đẹp nhất thời trở nên cực kỳ tái nhợt, nhìn thấy tu sĩ đầy trời, Mộc gia dốc toàn bộ lực lượng, lại có lão tổ Nguyên Anh, Tiêu Thần đại ca sao có nửa điểm đường sống?
Tu sĩ các phái nhìn nhau, có người thở dài, nhưng phần nhiều là vui sướng khi người gặp họa, mọi người trong lòng đều hiểu được, chỉ sợ Tiêu gia phong quang vô hạn kia, kể từ hôm nay sẽ hoàn toàn xuống dốc! Cũng có người cơ cảnh, nhanh chóng thi triển bí pháp hướng tông môn truyền tin tức, muốn cùng Tiêu gia dứt bỏ quan hệ, để tránh chuốc lấy tai hoạ liên luỵ.
- Đi!
Không trung đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ, dưới sự dẫn dắt của mười bảy Kim Đan tu sĩ, ngàn đệ tử Mộc gia gào thét hướng truyền tống trận trên quảng trường đi tới!
- Truyền tống mở ra, mỗi lần hai trăm người!
Truyền Tống Trận từ Mộc gia đi thông tới Bắc Hoa Châu đã bố trí xong từ ngàn năm trước, nhưng hôm nay là lần đầu sử dụng.
Hai trăm Mộc gia tu sĩ bay vào trong đó, truyền tống pháp trận nháy mắt vận chuyển, đem người bên trong truyền tống đi.
Ngắn ngủn trong khoảnh khắc, ngàn tên đệ tử Mộc gia đệ tử đã truyền tống xong, Mộc Mộc cùng mười sáu tên Kim Đan tu sĩ khác sắc mặt âm trầm, bước vào trong Truyền Tống Trận, ánh sáng vặn vẹo một trận, thân ảnh đã biến mất không thấy gì nữa!
. . . . .
Tu sĩ Nguyên Anh, thần thông thông huyền, giống như thần tiên trong loài người, không thể dùng ánh mắt thường nhân mà nhận xét.
- Tiêu Thần trước phá hư Thôn Linh đại trận của Mộc gia ta, sau làm tổn hại uy nghiêm của bổn quân, nếu không thể đem hắn trảm sát đương trường, sao có thể hóa giải ngụm ác khí trong lòng ta, hiển lộ sự cường hoàng của Mộc gia!
- Ngàn năm tới, Mộc gia chắc chắn sẽ sẽ xuất hiện một đoạn thời gian suy yếu, ta lần này xuất thủ cũng là vì muốn làm cho tông phái bát châu kinh sợ, ngày sau cho dù nhận thấy được khác thường, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
- Cho nên hôm nay, Tiêu Thần này nhất định phải chết, hơn nữa phải chết vô cùng thê thảm, không có chút lực phản kháng!
Mộc gia lão tổ sắc mặt âm trầm như nước, linh khí bên người điên cuồng vặn vẹo, không ngừng biến ảo thành từng đầu tất hắc Khô Lâu, điên cuồng rít gào. Người này đang ở giữa không trung, bước chân vững vàng giống như thường nhân hành tẩu trên mặt đất, nhưng từng bước hạ xuống, giống như nháy mắt vượt qua khoảng cách vô tận, cái gọi là trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, cũng chỉ như thế!
Giờ phút này, thân ảnh hắn đi trên mặt biển, trầm mặc không nói khẽ bước tới một lát, sau đó dừng lại.
Trên mặt biển, một hòn đảo nhỏ mọc đầy trúc xanh biếc xuất hiện trong tầm mắt.
Mộc Hiển Thánh thoáng do dự, lập tức chắp tay cất cao giọng nói:
- Mộc gia Mộc Hiển Thánh tới đây bái kiến Thúy Trúc đạo hữu, xin đạo hữu hiện thân gặp mặt
.
Trong lúc nói chuyện, khí tức Nguyên Anh mạnh mẽ trong cơ thể thản nhiên phóng thích ra.
Dưới uy áp đột ngột hạ xuống, sóng biển gào thét bốn phía hòn đảo nháy mắt yên lặng.
Lát sau, từ phía trên hải đảo vô số thúy trúc đột nhiên không gió là lay, cành lá va chạm vào nhau phát ra tiếng rì rầm, đồng thời điểm điểm lục mang từ mỗi gốc thúy trúc tán phát ra ngưng tụ trên không, hóa thành một thanh y lão giả dáng người thon gầy sắc mặt âm trầm.
- Ha ha, nguyên lai là Hiển Thánh đạo hữu, bản thể của lão phu đang tu luyện bên trong, không thể ra nghênh đón, thỉnh đạo hữu chớ trách.
Người này chắp tay cười nói, nhưng trong đôi mắt lại là phi thường lãnh đạm, không có nửa điểm cảm tình.
Mộc Hiển Thánh ôm quyền đáp lễ, hai người hàn huyên vài câu, giống như bạn tốt nhiều năm, nhưng đáy mắt cũng đều có vẻ phòng bị.
- Thúy Trúc đạo hữu, thực không dám giấu diếm, hôm nay tại hạ tiến đến là muốn mượn Định Thiên Luân trong tay đạo hữu dùng một chút được chẳng?
Chờ đợi một lát, thấy lão quỷ này mãi không chịu mở miệng hỏi, Mộc Hiển Thánh trong lòng bất đắc dĩ, đành phải mở miệng trước.
Thúy Trúc chân quân nghe vậy biến sắc, ánh mắt nháy mắt trở nên âm lệ đi xuống, lạnh giọng nói:
- Hiển Thánh đạo hữu nói thế là có ý gì, chẳng lẽ hôm nay chuẩn bị hướng lão phu đoạt bảo?
Khi nói chuyện, trên thân người này phát ra một cỗ khí tức không hề kém Mộc Hiển Thánh, cùng lúc đó biển trúc phía dưới kia nháy mắt điên cuồng đong đưa, điểm điểm lục mang khuếch tán mà ra, dung nhập thể nội Thúy Trúc chân quân.
Mộc Hiển Thánh nghe vậy cười khổ một tiếng, vội vàng khoát tay nói:
- Thúy Trúc đạo hữu vạn lần chớ hiểu lầm, Định Thiên Luân kia chính là một phần bản thể của đạo hữu luyện chế mà ra, cùng đạo hữu tâm thần tương thông, nếu không được đạo hữu cho phép dù lão phu có cầm trong tay cũng không cách nào sử dụng. Một khi đã như vậy, lão phu sao có thể làm chuyện điên rồ như thế.
- Hôm nay lão phu tới đây chính là thành tâm muốn mượn bảo vật sử dụng một lát, ngày sau tức khắc trả lại, nếu đạo hữu đáp ứng việc này, lão phu lấy tâm ma phát thệ, đợi khi đạo hữu trùng kích trung kỳ cảnh giới có thể hộ pháp cho đạo hữu một lần, để trả mối nhân tình này.
Thúy Trúc chân quân nghe vậy khí tức trên người dần dần tiêu tán, sắc mặt một trận âm tình bất định, lập tức trầm giọng nói:
- Tâm ma thệ ngôn, đối với chúng ta mà nói dù có chút trói buộc, nhưng nếu muốn phá vỡ, cũng không khó.
Mộc Hiển Thánh mỉm cười, hiển nhiên đối với điều này sớm có đoán trước, chậm rãi nói:
- Đạo hữu yên tâm, tại hạ không giống như đạo hữu chỉ một thân một mình, phía dưới ta còn có vô số đệ tử, nếu ngày sau lão phu nuốt lời, đạo hữu cứ việc tới Mộc gia ta trách phạt.
- Hảo, một khi đã như vậy, lão phu liền tin ngươi một lần, bảo vật này tạm thời cho ngươi mượn, một ngày sau nhất định phải trả lại!
Thúy Trúc chân quân suy nghĩ một lát, trầm giọng nói. Khi nói chuyện hắn tự tay vỗ trên trữ vật, liền đem một kiện pháp bảo lớn bằng đầu người, toàn thân xanh biếc, dường như làm từ gỗ giao cho Mộc Hiển Thánh.
- Đa tạ đạo hữu, vào giờ này ngày mai, lão phu nhất định mang trả lại!
Mộc Hiển Thánh trên mặt lộ ra vài phần thần sắc vui mừng, xoay người bước đi, thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Thúy Trúc chân quân sắc mặt âm tình một trận, thân ảnh nháy mắt tiêu tán hóa thành điểm điểm lục mang, một lần nữa dung nhập vào trong rừng trúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.