Tiêu Thần cung kính hành lễ, xoay người bước ra ngoài, ra khỏi động độn quang loé lên liền biến mất không thấy nữa.
- Sư huynh, lần này đồ nhi Tiêu Thần đi Mộc gia, trong lòng ta chung quy có vài phần bất an, huynh xem chúng ta hẳn nên chuẩn bị cho hắn vài món vật phòng thân, chuẩn bị khi cần dùng đến?
Dược Đạo Tử nhíu mày, trong giọng nói vẫn có vài phần lo lắng.
Thanh Vân tử nghe vậy dở khóc dở cười:
- Chẳng lẽ sư đệ nghĩ đồ nhi của ngươi còn cần chúng ta chuẩn bị vật phòng thân cho sao?
Dược Đạo Tử nghe vậy liền hiểu, nghĩ đến người này trước kia hết lần này đến lần khác còn có con bài chưa lật liên tiếp, nhất là vật lúc đối phó với Thiên Cơ Tử, càng làm trong lòng hai người kiêng kị không ngớt lập tức cười khổ lắc đầu, nói:
- Cái này...cái này...Coi như đệ chưa bao giờ nhắc đến chuyện này là được rồi.
. . . .
Bên trong độn quang, đột nhiên một đạo Truyền Âm Phù rơi xuống trước người, Tiêu Thần nhíu mày, đem nó cầm trong tay, sau khi xem xong Truyền Âm Phù liền bùng cháy hoá thành tro tàn, suy nghĩ một lát, Tiêu Thần thay đổi phương hướng một lần nữa hướng về phía trước bay đi.
Dược Viên không lớn, phương viên chừng bảy tám mẫu, có một tiểu hồ, bên trong có một ít cá trắm nhỏ, hai bên kỳ hoa dị thảo, mùi thơm xông vào mũi, nhìn thấy cảnh này liền để cho lòng người sinh ra vài phần yên lặng thanh tịnh.
Tiêu Thần thu liễm độn quang, dừng ở cách tiểu hồ mấy trượng, nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp ngồi trên tảng đá, trong mắt thoáng lên vài phần sáng ngời, chậm rãi hướng phía trước đi đến.
Vào thời khắc này, bóng hình xinh đẹp kia chậm rãi xoay người lại, lông mày cong cong, môi anh đào khẽ nhấc, khuôn mặt không phấn trang điểm, một cỗ khí chất cao quý xuất thần tự nhiên phát ra, Đôi mắt sáng ngời lộ ra vài phần ý cười, lập tức khoé miệng nhếch nhẹ, thực khuynh quốc khuynh thành làm đảo lộn chúng sinh. Giờ phút này một trận gió mát thổi qua, tóc đen bên hông tung bay, hình như ngay sau đó sẽ theo gió mà đi, vũ hoá thành tiên.
Ở một khắc này, Cơ Nguyệt Vũ ở trong mắt Tiêu Thần trở lên cực kỳ hư ảo, giữa hai người khoảng cách tuy rằng rất gần, lại như xa tận chân trời, vĩnh viễn sẽ không tồn tại cùng xuất hiện.
-Tiêu Thần trưởng lão, đệ tử mạo muội mời, nếu có gì không thoả đáng xin người rộng lượng bỏ qua.
Tiêu Thần bị giật mình tỉnh lại, nghe vậy cười khổ một tiếng, chắp tay nói:
- Cơ sư tỷ cần gì phải xa lạ như thế, lúc trước nhiều lần sư tỷ tương trợ, trong lòng Tiêu Thần luôn cảm kích, không dám có nửa điểm quên ơn.
Cơ Nguyệt Vũ nghe vậy trên mặt ý cười càng đậm, nhãn tình cong thành hai đường hình trăng lười liềm vô cùng xinh đẹp, cười nói:
- Tiêu sư đệ quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa, như vậy thiếp thân an tâm.
Mỹ nhân cười, khuynh quốc khuynh thành. Tuy rằng Cơ Nguyệt Vũ không bằng Ngu Cơ mị hoặc khuynh thành, nhưng không như U Lan cao cao tại thượng, một cái nhăn mày một nụ cười, đều là một phen làm động lòng người.
Tiêu Thần ngây ngốc, rất nhanh kịp phản ứng, ho khan một tiếng, lộ ra vài phần xấu hổ. Nhãn thần đảo qua, Cơ Nguyệt Vũ mặt phấn ửng đỏ, cúi đầu nhìn ngón chân, không khí nhất thời trở nên yên tĩnh. Nhưng ở trong sự yên lặng, hai người chẳng những không có cảm giác cứng ngắc, mà có một cỗ xao động khác thường từ đáy lòng chậm rãi sinh ra.
- Sư tỷ...
- Sư đệ...
Hai người đồng thời mở miệng, nhẹ nhàng nhìn nhau cười.
- Sư tỷ có chuyện gì cứ nói trước?
Cơ Nguyệt Vũ hé miệng cười, cũng không có chối từ, nói:
- Hôm qua nghe sư tôn đề cập, ngày mai sư đệ sẽ đi đến Doanh Châu Mộc gia, ba năm sau mới có thể quay lại, sư tỷ đặc biệt chuẩn bị chút rượu nhạt tiễn chân.
- Tình cảm sâu đậm của sư tỷ, sư đệ trong lòng vô cùng cảm kích.
Tiêu Thần ảm đạm cười, hai người chưa từng khách sáo nhiều, trong lúc nói chuyện với nhau liền cất bước đi về phía trước.
Cách tiểu hồ không xa ở đó có một chòi nghỉ mát, dưới bóng cây, gió mát thổi qua, cảm giác hiu hiu. Hai người khoanh chân ngồi xuống, món ăn cực kỳ đơn giản, đều là rau dại quả dại, được rửa sạch sẽ đặt ở trong khay ngọc bày ra trên bàn đá. Rượu là do Cơ Nguyệt Vũ tự mình thu thập kỳ hoa dị thảo và các linh dược nhưỡng ra, rượu tên Tư Quân.
Hai người nhẹ giọng cười khẽ, nói chuyện trên trời dưới đất. Mặt Tiêu Thần giống như thanh niên, theo tu vi ngày càng cao thâm, trên người đều có khí chất Tu Chân Giả mờ ảo. Cơ Nguyệt Vũ dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt đưa tình, che miệng cười nhẹ, trong lúc đó đúng là phong tư động lòng người. Hai người tại chòi nghỉ mát, uống một ly thanh tửu, ăn dã quả, giống như bức tranh vẽ cảnh thần tiên bầu bạn, tuyệt không thể tả.
Một canh giờ, bất tri bất giác thoáng cái đã trôi qua, thẳng đến mặt trời ngả về tây, Tiêu Thần mới vươn người đứng dậy, liếc mắt thật sâu nhìn Cơ Nguyệt Vũ, chắp tay nói:
- Ngày mai Tiêu Thần sắp đi xa, ba năm thời gian, mong sư tỷ bảo trọng nhiều hơn.
- Sư đệ an tâm tu luyện, lúc ba năm sau, tại chòi nghỉ mát này, thiếp thân chờ người trở về.
Cơ Nguyệt Vũ đưa tay vén sợi tóc đen, vén áo thi lễ, dịu dàng cười:
- Chính là không biết, ba năm sau sư đệ có Ngưng Đan hay không?
Ba năm sau, có thể Ngưng Đan hay không?
Tiêu Thần nghe vậy ảm đạm cười, xoay người bước ra ngoài, thanh âm mơ hồ truyền đến.
- Nếu là thành công Trúc Cơ, ba năm sau, Tiêu Thần tất nhiên Ngưng Đan!
Thanh âm hạ xuống, thân ảnh theo đó biến mất ở rừng rậm, chỉ có thể thấy một ít thanh mang, hướng ngoại điện bắn đi.
- Ba năm thời gian, thiếp thân cũng sẽ nhớ ngươi nhiều lắm.
Cơ Nguyệt Vũ trên má xuất hiện hai luồng đỏ ửng, lật tay xuất ra Truyền Âm Phù, sóng mắt lưu chuyển, thẹn thùng mị hoặc nói không nên lời, lập tức thấp giọng nỉ non vài câu, bàn tay nhỏ đẹp hướng ra ngoài phất, nhất thời đạo phù hoá thành một đạo lưu quang chợt loé rồi biến mất.
- Ba năm sau, tại dưói chòi nghỉ mát, thiếp thân miệng cười mặc trang phục lộng lẫy, chờ đợi người cước đạp Ngũ Thải Tường Vân đón ta đi Tiêu Thành Tiêu gia bái kiến Cha mẹ, vĩnh viễn bên nhau.
Tiêu Thần khóe miệng lộ ra vài phần dịu dàng, nhìn Truyền Âm Phù, mắt loé lên, trong lồng ngực, một cỗ khí phách hào hùng tự nhiên sinh ra, nhịn không được ngửa mặt lên trời thét dài.
Thanh âm trong trẻo vang xa phía chân trời, cuồn cuộn không dứt, truyền đi thật xa.
Dưới chòi nghỉ mát, ánh mắt Cơ Nguyệt Vũ lộ ra vài phần thẹn thùng, phương xa, một tiếng rít truyền đến.
. . . . .
Ngày thứ hai, Tiêu Thần mang theo thiệp mời của Doanh Châu Mộc gia, không làm kinh động bất kỳ người nào, lặng lẽ rời đi Lạc Vân cốc, thẳng hướng Tiêu Thành mà đi.
Tiêu thành Tiêu gia, ngày đó lúc tin tức Tiêu Thần mất tích truyền đến, quả thật đã trải qua một hồi chấn động không nhỏ, theo thời gian trôi qua Tiêu Thần như cũ không có tin tức gì, trong tâm mọi người đều đang không ngừng trầm xuống. Thẳng đến ngày cùng Liệt Diễm Tông khai chiến, Tiêu Thần hoành không xuất thế, diệt sát cường địch, lại càng tương trợ Thanh Vẫn tử đem Thiên Cơ Tử giết chết đương trường. Sau đó truy vẫn hai người Mạc Ly cùng Đoạn Hoa Minh, dĩ nhiên lộ ra tin tức Minh Tiêu lão tổ chết trong tay hắn.
Tin tức Tiêu Thần truyền về, cả Tiêu gia một mảnh hân hoan vui mừng, hôm ấy cử hành ăn mừng, tiếng pháo vài dặm vẫn có thể nghe thấy. Mà trải qua việc này, uy danh Tiêu gia cũng hoàn toàn vang xa.
Một đạo thanh mạng đột nhiên dừng ở trong rừng rậm bên ngoài Tiêu thành vài trăm thước, một lát sau, một gã nam tử mặt thanh sam chậm rãi đi ra, theo dòng người chậm rãi đi vào cửa thành.
Cả toà Tiêu thành vẫn như cũ dị thường thịnh vượng, người đi đường đông như hội, tiếng tiểu thương hét to không dứt, một cảnh tượng thế tục phồn vinh.
Miệng Tiêu Thần mỉm cười, giống như thư sinh bình thường, chậm rãi hướng đại viện Tiêu gia bước vào.
- Đại viện Tiêu gia, người kia dừng bước!
Còn cách một đoạn đường cái, trên đường đi đứng mấy đại hán mặc đồ đen, đưa tay ngăn lại. Mấy người kia tuy rằng sắc mặt ác liệt, nhưng ngữ khí còn ôn hoà, chưa có ý ỷ thế hiếp người.