Phía xa xa hư ảnh lão giả nảy giờ vẫn không có nữa điểm động tĩnh bất ngờ cả người chấn động, thật lâu sau mới nghe từng hồi tiếng nói thì thầm.
- Cổ hơi thở cường đại quen thuộc này. . Không nhớ rõ. . không rõ đến tột cùng là ta đả cãm ứng được ở nơi nào. . .
- Ta là ai. . Ta là Côn Ngô tử. . Ta tồn tại có ý nghĩa gì . . là vì truyền thừa. . . Người này có vật ấy trong người. . Ta không nhớ rõ nó. . . là cái gì. . Nhưng người này tương lai nhất định oai phong một cõi. . Bảo hộ tông môn. . .ta
- Đúng. . Chính là. . Truyền thừa. .
Hư ảnh lão giả bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ một ngón tay, bụi khí đang đầy trời nhất thời điên cuồng ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một thứ đầy văn tự, giống như một tờ kinh văn thượng cổ chậm rãi bay chung quanh Tiêu Thần.
- Truyền thừa!
Lão giả gầm nhẹ một tiếng, âm thanh lộ ra vài phần giải thoát.
Mà thông thiên phù văn kia sau tiếng gầm nhẹ này nhất thời điên cuồn chuyển động, trong khoảnh khắc đổi hướng mạnh mẽ nhập vào trong nguyên thần của Tiêu Thần, liền tiêu thất không thấy đâu.
Theo sự dung nhập của phù văn, hư ảnh lão giả cũng càng lúc càng mờ ảo.
- Lão phu Côn Ngô tử, tung hoành cả đời, lần này vẫn lạc, trong lòng cảm thấy tiếc nuối!
Sau một tiếng thở dài, hư ảnh cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Trong thạch động thân thể Tiêu Thần khẻ run lên, hai mắt từ từ mở ra trong đó vẫn còn vẻ rung động.
Răng rắc!
Vào thời khắc này đột nhiên ngọc giản trong tay nứt ra hóa thành bột phấn rơi xuống.
- Phiên Thiên Ấn!
Tiêu Thần cảm thụ được bên trong nguyên thần đột nhiên xuất hiện một mảnh bí pháp luyện khí, trong lòng tràn ngập vui mừng.
- Lấy pháp bảo hệ thổ ổn định căn cơ, theo đó tu vi cũng tăng lên, dung nhập thêm bí pháp khiến uy lực bảo vật càng tăng ,liên tục thăng cấp
- Nếu gặp cơ duyên bảo vật này có thể tiến hóa thành Thông Thiên Linh Bảo, một lần xuất thủ, biến hóa muôn vạn, che phủ trời đất, trở tay có thể tàn xát sinh linh!
Tiêu Thần trừng mắt.
- Ta rốt cục hiểu được Mạc Tam Thiếu vì sao nóng lòng muốn tìm nội đan yêu thú Thổ Hệ, chắc là từ trong ngọc giản biết được phương pháp cơ bản tu luyện Phiên Thiên Ấn . Nhưng hắn tuyệt đối không thể nghĩ đến, tất cả chuyện này cuối cùng cũng toàn bộ đều rơi vào trong tay ta.
- Trong tay ta có Di Thiên ấn, bản thân lại là pháp bảo thượng phẩm, thuộc tính thuần túy thuộc thổ hệ, có thể làm căn cơ, ngày sau không ngừng tế luyện, có lẽ có thể luyện thành Phiên Thiên Ấn, trấn áp vạn vật!
Tiêu Thần trông đầu liền đem phương pháp tế luyện Phiên Thiên Ấn tinh tế hồi tưởng cân nhắc, một lát sau đem Di Thiên ấn cùng hai quả yêu thú nội đan cầm trong tay, ánh mắt lộ ra vài phần nóng bỏng.
- Phiên Thiên Ấn, luyện chế!
Trong tay xuất ra đạo đạo pháp quyết, hai quả nội đang thổ hệ yêu thú trong Đan Đốn từ từ mềm ra hóa thành một chất lỏng màu vàng đất, chậm rải nhỏ lên Di Thiên Ấn, trong nháy mắt liền dung nhập vào bên trong.
Theo chất lỏng nhỏ vào, Di Thiên Ấn càng phát ra khí tức mạnh mẽ hơn.
Một ngày sau Tiêu Thần thấy trong tay có một khối hình chữ nhật, giống như một viên gạch khổng lổ, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Độn quang trên người lóe lên, lắc mình bay lên không trung, dương tay đem Di Thiên ấn vừa luyện hóa ném ra phía trước.
- Đi!
Điểm một ngón tay Di Thiên ấn liền phóng lớn, bất quá củng chỉ hơn ba mươi trượng, ầm ầm rơi xuống.
Oanh!
Đá vụn bay toán loạn, cả tòa núi nơi Di Thiên Ấn rơi xuống, đất sụp xuống, hóa thành một hố sâu hơn mười trượng, đem dấu tích lúc trước hoàn toàn xóa sạch.
Ánh mắt Tiêu Thần lộ vẻ sợ hãi cùng vui mừng, Di Thiên Ấn sau khi luyện hóa uy lực so với trước đây tăng lên gấp mấy lần.
- Kể từ hôm nay, liền đổi tên ngươi là Phiên Thiên Ấn!
- Phiên Thiên Ấn, nhất ấn phiên thiên, trấn áp vạn vật, hi vọng có một ngày ta có thể tay cầm ấn ký, tiếu ngạo chúng sinh!
Một lúc sau một đạo thanh mang phóng lên cao. Xẹt về phía chân trời không thấy đâu nữa.
Trong độn quang, Tiêu Thần tay cầm hai khối ngọc bài, mặt lộ vẻ đăm chiêu, từ ngoài nhìn vào hai khối ngọc không khác gì nhau nhưng trong đó có một khối ẩn chứa khí tức lưu chuyển không ngừng, giống như phong ấn thứ gì bên trong.
- Hai khối ngọc bài này giữ lại, đến thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ có tác dụng.
Khóe miệng lộ vẻ tiếu ý, Tiêu Thần liền bỏ chúng vào trong hộp ngọc, dán bùa cấm chế lên mới bỏ vào túi trữ vật.
Sau khi lấy ra một ngọc giản đặt lên trán, ánh mắt Tiêu Thần trầm ngâm, thấp giọng nói:
- Nơi này cách Mộc gia tương đối xa, xem ra mấy ngày này cần phải tranh thủ thời gian, không thì muộn mất.
Tự thì thào vài câu, đem ngọc giản cất đi, độn quang trên người liền tăng vọt, Ma Phong Độn thi trển hết mức, hóa thành một đạo ánh sáng phóng đi.
Doanh Châu Mộc Gia. Tám thế lực tu chân mạnh nhất Triệu Quốc, không ai hơn được lão tổ Mộc Gia Mộc Hiển Thánh. Bản hân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết, trong gia tộc Kim Đan cường giả lại không ít hơn mười người, mặc dù chưa từng tham gia tranh đấu của giới tu chân. Vốn dĩ lấy Mộc gia làm trung tâm, trong phạm vi năm nghìn dặm nếu chưa thông báo tuyệt đối không có tu chân giả bên ngoài nào dám bước vào nửa bước.
Phạm vi năm nghìn dặm này là lãnh thổ Mộc gia!
Chung quanh địa phận Mộc gia, có tám tòa thành trì, mỗi thành trì này đều có một gã tu sĩ Kim Đan trấn thủ. Phàm là bất cứ ai muốn vào địa phận Mộc gia đều phải bẩm báo, hơn nữa phải được cho phép mới được tiến vào nếu không thì giết chết không tha!
Mấy chục năm trước có hai gã tu sĩ Kim Đan đối với quy định này tỏ vẻ khinh thường, ỷ vào tu vi cao thâm không để ý lệnh cấm, mạnh mẽ tiến vào. Ngày đó sắc trời đột nhiên trở nên u ám, một Di Thiên Đại Thủ ầm ầm mà đến, hai gã tu sĩ Kim Đan không có chút phản kháng, giống như hai con ruồi ,trong nháy mắt liền bị chụp chết!
Trải qua chuyện này, tin tức Mộc Gia có Nguyên Anh lão tổ trấn thủ mới lộ ra, cuối cùng xác định là lão tổ Mộc Gia Mộc Hiển Thánh.
Cho đến ngày nay cái lệnh cấm này trong lòng các tu sĩ Doanh Châu thậm chí cả Triệu Quốc đều là tuyệt đối không thể mạo phạm!
Một ngày, ngoài Đông Phương Thành mười dặm một đạo độn quang thanh mang cùng đông đảo các tu sĩ đáp xuống.
- Đây cũng là lãnh thổ Mộc gia Đông Phương thành, quả nhiên khí thế ngút trời, rung động lòng người, thế lực tu chân mạnh nhất Triệu Quốc.
Bên trong độn quang, một gã tu sĩ áo xanh nhìn thoáng tòa thành phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, trong miệng thì thào nói.
Tu sĩ áo xanh này dĩ nhiên là Tiêu Thần. Trải qua hơn mấy ngày bay nhanh, rốt cục hôm nay cũng tới bên ngoài địa hạt Mộc gia.
Mười dặm đường, đối với Tu Chân giả mà nói bất quá chỉ trong nháy mắt.
Bất quá lúc đó Tiêu Thần liền đứng lại, ngẩng đầu nhìn thành trì cao ngất trời trước mắt, trên cổng thành đề ba chử cổ Đông Phương Thành, bên trong truyền ra mấy luồng khí tức. Tiêu Thần bây giờ đã không phải lần đầu tiên gặp loại chuyện này, thoáng đảo ánh mắt, mặt không chút thay đổi xếp hàng cùng mọi người tiến vào bên trong thành.