- Rống!
Tu La Cốt phát ra một tiếng gầm nhẹ, tám bộ xương còn sót lại quỳ rạp trên đất run rẩy không ngừng, hồng mang trong mắt chợt lóe, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Tu La Cốt cung kính quỳ rạp xuống, giống như quỳ bái quân vương của mình. Tu La Cốt vươn ra cốt chưởng, xương ngón tay đỏ thẫm như máu hướng trán một Bạch Cốt điểm tới.
Ba!
Xương trán theo thanh âm kia vỡ ra, Bạch Cốt quỳ rạp nhất thời kịch liệt run rẩy, hồng mang trong mắt rối loạn, giống như thống khổ tới cực hạn. Tiêu Thần thấy thế trong lòng cảm thấy khó hiểu, nếu Tu La Cốt muốn giết bọn chúng, hoàn toàn không cần phiền toái như vậy, chắc hẳn nó có thâm ý gì đó.
Quả nhiên, một lát sau hồng mang trong mắt Bạch Cốt kia lại lóe lên, thân thể lập tức đình chỉ run rẩy. Tu La Cốt thu tay về, nguyên bản xương trán Bạch Cốt kia đã vỡ nứt, thế nhưng lúc này lại tản mát ra một trận hồng mang yêu dị, rồi chậm rãi khép lại, đã hình thành một huyết sắc cốt giáp.
Bạch Cốt trên đầu xuất hiện huyết sắc cốt giáp lập tức đứng lên đi tới phía sau Tu La Cốt, lộ ra ý hoàn toàn thần phục.
Tiêu Thần có chút ngẩn ngơ, lập tức trong lòng sinh ra cảm giác quái dị, Tu La Cốt lại có thể. . . Thu thủ hạ. . .
- Tu La Cốt rõ ràng vừa mới có được thần trí, làm sao có thể làm việc này, chẳng lẽ trong chuyện này có gì bí ẩn sao?
Thần sắc Tiêu Thần âm tình bất định, vuốt vuốt cằm chậm rãi suy nghĩ.
Một lát sau, Tu La Cốt phân biệt điểm ngón tay lên trước trán bảy Bạch Cốt còn lại, đem tất cả đều thu vào, sau đó mau chóng trở lại bên người Tiêu Thần, hơi cúi đầu đứng ở một bên, trong ý thức tràn đầy cảm kích cùng kính sợ.
Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, trải qua tế luyện, hắn hoàn toàn có thể cảm ứng được ý thức của Tu La Cốt, cứ như vậy, tự nhiên cũng không cần lo lắng nó ngày sau sẽ phát sinh phản phệ.
Vào thời khắc này, Tiêu Thần đột nhiên cảm thấy ý thức Tu La Cốt thỉnh cầu, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ biết nó muốn làm gì.
Tiêu Thần hơi trầm ngâm, sau đó chậm rãi gật đầu, nguyên thần phát ra mệnh lệnh đồng ý. Dù sao cảm ứng được từ ý thức mơ hồ của Tu La Cốt, nó đang vô cùng hưng phấn, chắc hẳn việc nó làm sẽ dễ dàng không có gì trở ngại.
Quả nhiêu, sau khi được Tiêu Thần đồng ý, ý thức của Tu La Cốt càng thêm hưng phấn, há miệng phát ra một tiếng hống trầm muộn. Thanh âm này tuy rằng rất trầm thấp, nhưng lại hết sức có lực xuyên thấu, giống như một tiếng sấm rền vang, hướng mặt đất phía xa khuếch tán ra.
Soạt!
Theo tiếng nộ hống này, cả mặt đất bắt đầu chậm rãi chấn động, lần lượt từng bộ khô lâu từ dưới nền đất chui ra, số lượng đông đảo vượt quá mấy ngàn, xa xa nhìn lại, giống như một làn sóng Bạch Cốt ngập trời.
Đám Bạch Cốt này, cảm ứng được khí tức phát ra từ trên thân Tu La Cốt, đồng dạng quỳ rạp trên đất, trên người lạnh run, không dám có nửa điểm ý thức phản kháng.
Mà vào thời khắc này, Tu La Cốt lần thứ hai gầm nhẹ một tiếng, phía sau bát bộ Bạch Cốt trong mắt hồng mang nhất tề lóe lên lộ ra vài phần cảm xúc hưng phấn, nhanh chóng lao vào bên trong làn sóng Bạch Cốt.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
. . . . .
Tám bộ Bạch Cốt đồng thời ra tay, cốt chưởng không chút do dự đem những Bạch Cốt đang quỳ sát trên mặt đất đánh nát đầu, sau đó đem ô quang run lẩy bẩy kia nuốt vào trong bụng. Thôn phệ càng nhiều, hồng mang trong mắt bọn chúng càng phát ra sáng ngời, huyết sắc cốt giáp trên trán, cũng giống như là được bổ sung, bắt đầu thong thả lan ra toàn thân.
Theo tiếng vỡ vụn thanh thúy không dứt, ngày càng nhiều ô quang bị thôn phệ, thẳng đến khi toàn thân tám bộ Bạch Cốt đều bao bọc bởi huyết sắc cốt giáp.
Rống!
Tám huyết sắc khô lâu ngửa mặt lên trời rít gào, một luồng sát khí khủng bố từ cơ thể chúng tán phát ra, ầm ầm quét ngang. Mà đám Bạch Cốt đang quỳ cảm ứng được cỗ khí tức này, lại càng lạnh run, không dám có nửa điểm động tác.
Trong miệng Tu La Cốt phát ra một tiếng gầm nhẹ, tám huyết sắc khô lâu nháy mắt liền trở lại phía sau nó, tốc độ so với lúc trước, nhanh hơn mấy lần! Về phần đám Bạch Cốt còn lại, giống như được đại xá, thân thể quỳ sát trực tiếp dung nhập vào mặt đất, một lát sau đều biến mất.
Tiêu Thần nhìn tám huyết sắc khô lâu sau lưng Tu La Cốt, đáy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, Tu La Cốt này làm như thế, là muốn tăng thực lực của tám thủ hạ.
- Tu La Cốt này chỉ sợ không đơn giản như tỷ tỷ nói, trong đó nhất định ẩn tàng bí mật nào đó, bằng không làm sao có thể mạnh mẽ trấn áp vô số Bạch Cốt, coi nó như quân vương có thể quyết định sinh sát mà không dám có nửa điểm phản kháng!
- Tuy rằng thực lực nó tăng lên rất nhiều, nhưng ta có thể cảm giác được, trong ý thức Tu La Cốt này đối với ta chỉ có cảm kích, thân cận cùng kính sợ, không sinh ra chút tâm phản phúc nào!
- Một khi đã như vậy, ta có thể toàn lực bồi dưỡng cho nó, tương lai nhất định nó sẽ thành đại trợ lực trong tay ta!
Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ trong lòng Tiêu Thần đã xoay chuyển không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hiểu rõ ý niệm trong đầu, ánh mắt nhìn về phía Tu La Cốt có nhiều hơn vài phần chờ mong.
Sau khi trợ giúp đám thủ hạ tăng thực lực, hồng mang trong mắt Tu La Cốt lóe ra, há mồm phát ra một tiếng rít gào. Theo tiếng rít gào đó, một cỗ chiến ý lãnh liệt, khổng lồ và cuồng bạo từ trong trong cơ thể nó ầm ầm tán phát ra, hướng chỗ sâu trong Bạch Cốt điện truyền tới.
Tiếng rít gào đình chỉ, một lát sau, một tiếng gầm nhẹ trầm buồn, bạo ngược, hỗn loạn mang theo khí thế vô thượng từ chỗ sâu trong Bạch Cốt đại điện truyền ra, tuy rằng thanh âm như có như không, nhưng uy áp mạnh mẽ cũng khiến sắc mặt Tiêu Thần trở nên tái nhợt, dưới chân liên tiếp lui về phía sau mấy bước, trong mắt tràng ngập vẻ hoảng sợ, thất thanh nói:
- Nguyên Anh cảnh giới!
Về phần tám huyết sắc khô lâu, hồng mang trong mắt lúc sáng lúc tắt, toàn thân răng rắc rung động, gào thét quỳ rạp trên mặt đất, một cỗ khí tức kính sợ phát tán ra.
Trước Bạch Cốt điện, hồng mang trong mắt Tu La Cốt lóe ra, tuy rằng bên trong phát ra tiếng hô thể hiện thực lực sâu không lường được, nhưng nó vẫn chưa lộ ra nửa điểm sợ hãi, ngược lại lần thứ hai phát ra một tiếng rít gào khiêu khích!
Mà lần này, ở chỗ sâu trong Bạch Cốt điện lại an tĩnh một cách quỳ dị, không truyền ra tiếng đáp trả.
Tu La Cốt lại liên tục rít gào mấy tiếng, thẳng đến khi xác định tồn tại thần bí ở chỗ sâu trong Bạch Cốt điện kia sẽ không đáp lại, mới phẫn nộ xoay người lại, gầm nhẹ một tiếng, dẫn dắt tám huyết sắc khô lâu, hướng chín mươi chín bậc cầu thang Bạch Cốt trước đại điện bước vào.
Ba!
Ba!
Ba!
Tu La Cốt ở phía trước, tám huyết sắc khô lâu theo sát phía sau, từng bước đi lên chín mươi chín bậc cầu thang Bạch Cốt.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc.
Cùng lúc đó, chín mươi chín bậc cầu thang nháy mắt nứt gãy, một bộ xương toàn thân huyết sắc, bên trong hốc mắt hồng mang lập lòe từ chỗ khe hở trên cầu thang leo ra. Sau khi nó cảm ứng được khí tức trên thân Tu La Cốt, tuy rằng lộ ra vẻ kính sợ, nhưng cũng không có chút nào lui về phía sau, ngược lại chậm rãi xông tới, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rít gào trầm thấp.