Đạo

Chương 77: Trong thí luyện giới, khắp nơi tề tụ




Vào thời khắc này, sau lưng cách đó không xa, bụi vụ nhất tề chia làm hai hướng, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, dáng người gầy yếu chậm rãi đến bên cạnh hắn, cung kính nói:
- Bái kiến sư huynh! Một tháng không gặp, tu vi sư huynh liên tiếp đột phá, thật sự đáng mừng.
Tu sĩ Quỷ Linh Môn nghe vậy quay người lại, ánh mắt nhìn thiếu niên kia, sắc mặt khẽ biến, nhịn không được lộ ra vẻ âm trầm, thản nhiên nói:
- Sư đệ quá khen, sư đệ bái nhập Quỷ Linh Môn chưa đến một năm, có thể đạt tới tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, lần này ở mật địa một tháng, đã vừa đạt Trúc Cơ trung kỳ. Tốc độ tu luyện như thế thật sự hiếm thấy ở đời, nêu không Quái Hồ sư tôn cung không đem đệ làm truyền nhân, chưởng môn chân nhân càng không cố ý nuôi dưỡng đệ để trở thành chưởng môn kế nhiệm.
Thiếu niên kia nghe vậy tỏ vẻ ngại ngùng, vò đầu nói:
- Là chưởng môn và sư tôn quá mức nâng đỡ, tốc độ tu luyện của đệ tuy may mắn có nhanh một chút, nhưng tuyệt đối không dám vọng tưởng đến chuyện này.
- Hừ! Nếu sư đệ đã muốn đi ra, chúng ta liền đi thôi, nhơ kỹ lời sư tôn nói lúc trước, hành trình đi Mộc gia lần này hết thảy phải nghe theo ta, xin sư đệ đừng tự tiện có chủ ý khác.
Nói xong, người này hừ lạnh một tiếng, nhận rõ phương hướng, trên người hiện lên độn quang âm u, hóa thành một đạo lưu ảnh bay về phía trước.
Phía sau, tu sĩ thiếu niên khẽ lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ đùa cợt, theo sat người kia mà đi
. . . . .
Tại một nơi trong khe núi, một tu sĩ trẻ tuổi gầy nhỏ, quần áo mộc mạc, lưng đeo giỏ trúc, cầm trong tay ngọc xẻng, cản thẩn đặt lên một gốc cây cao một thước, lá cây hẹp dài, kết trái màu tím đen chính là cây Bồ Linh Thảo. Sau khi nhổ cả gốc cây lên, trong miệng thấp giọng lẫm bẩm
- Thứ tốt thứ tốt, Bồ Linh Thảo này ít nhất đã sinh trưởng bốn trẳm năm, cách mười năm lại có thể kết xuất năm mươi quả, có thể liệu chế hơn hai mươi loại linh đan, nếu bán cho tông môn, ít nhất cũng phải năm trăm… không sáu trăm hạ phẩm linh thạch mới đủ.
Cách Bồ Linh Thảo mấy trượng, có một con vật cả người che đầy lân giáp, diện mạo cực kỳ hung ác ngã trên mặt đất, tráng nó bị phá mở ra một mãng lớn, khiến nó nháy mắt bị mất mạng.
Đem linh thảo nhổ ra, cẩn thận để vào trong bình ngọc màu trắng, đem nó để vào giỏ trúc sau lưng. Giỏ trúc này hiển nhiên không phải là vật bình thường, trong đó có càn khôn, đem Bồ Linh Thảo bỏ vào đây cực kỳ thỏa mái, nó cũng tương tự như là tú trữ bảo vật vây.
- Ài, lân giáp thú cấp hai này, tuy rằng ta có cực kỳ cẩn thận đem miệng vết thương ở đầu nó khâu lại, nhưng đã có vết thương, nhất định lũ tiểu tử luyện khí kỳ sẽ hạ thấp giá xuống, phỏng chừng bán không được mấy viên linh thạch! Chết tiệt, vừa rồi sao lại run tay một chút, vốn định công kích trên mắt nó.
Người này liên tục cằn nhằn, ánh mắt lộ vẻ đau lòng:
- Bất quá muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt, không thể bỏ đi như vậy.
Khi đang nói, người này vung tay lên, thi thể lân giáp thu nhất thời biên mất không thấy đâu nữa, hiển nhiên đã bị hắn thu vào túi trữ vật.
- Ai, thời gian không nhiều lắm, nắm chắc thời gian đi xem xét, nhìn xem có thể tìm thấy linh dược nào nữa hay không. Mấy tên có ý nghĩ đơn giản này, chỉ biết vào thí luyện giới đả thương chém giết tranh giành, tiêu hao không ít linh thảo bảo vật, mọi người không thể im lặng cúi đầu đi tìm linh thảo được sao, ngu ngốc a, thật là đần!
Tu sĩ mang giỏ trúc trên lưng đang chuẩn bị rời đi, sắc mặt đột nhiên đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, đưa tay vỗ vào túi trữ vật bên hông, nhìn thấy một vạch trên thí luyện thạch, trong miệng nhất thời tru lên một tiếng cực kỳ bi thảm:
- Sao thời gian lại trôi nhanh như thế, ta còn chưa lấy đủ linh dược, vẫn chưa tìm được thiên lý nhân duyên thảo có thể trong nháy mắt làm Tiểu Lâm sư muội yêu thương ta, như thế nào ta có thể rời đi được! Ta kiên quyết không chấp nhận chuyện này, ta muốn kháng nghị!
Người này đấm ngực dậm chân khóc thét lên, nửa ngày sau mới đỏ mắt , hung tợn khoa chân mua tay, giơ ngón tay giữa lên (DG: tân tiến dễ sợ cũng biết dộng tác này cơ đó) quát)
- Lão quỷ chưởng môn chết tiệt, nếu không phải ngươi cam đoan cho ta hai ngàn hạ phẩm linh thạch, nên ta mới không tham gia náo nhiệt mà lãnh phí cơ hội đi buôn bán linh thạch, thật điên rồ! Chết tiệt, các ngươi chờ đó cho ta, bây giờ ta không thể vơ vét hết cái thí luyện giới này. Vậy đợi hai trăm năm sau, mẹ nó chứ, đồ đệ của ta sẽ làm tiếp sự nghiệp dang dở của ta, bốn trăm năm sau có đồ tôn của ta, sáu trăm năm sau có hộ trò đồ tôn của ta…ta đây nhất định phải đem toàn bộ linh thảo trong thí luyện giới của Mộc gia các ngươi lấy hết đi!
Mắt hắn rưng rưng nhìn linh thạch khắp nơi trên mặt đất, tu sĩ này kiên quyết quay đầu, độn quang hướng ra ngoài bay đi, một dòng lệ rơi xuống.
. . . . .
Trong một thạch thất âm um, tám tu sĩ ngồi khoanh chân, người câm, đầu là một nhân vật thủ lĩnh trẻ tuổi của Lạc Thủy môn – Quân Vô Hối.
Ba người ngồi khoanh chân trong trận pháp, ở ba đỉnh tam giác, ba người ngồi ngay trong một đoàn ánh sang trắng. Trận pháp hạ xuống, tia bạch quang phân giải, theo trận pháp dung nhập vào cơ thể ba người đó.
Bỗng nhiên, trong mật thất truyền đến tiếng răng rắc vang giòn, chỉ thấy bạch sắc quang kia hiện lên vết rạn lớn, ngay sau đó liền vỡ vụn.
Cùng lúc đó, ba người trong mật thất cùng mở mắt ra, ánh mắt Quân Vô Hối nhìn tới hai người kia, ba người nhất tề gật đầu, đáy mắt hiện vẻ hưng phấn. Một lát sau, Quân Vô Hối trầm giọng nói:
- Hai trăm năm trước, tiền bối của Lạc Thủy Tông chúng ta đã phát hiện ra công pháp truyền thừa linh hồn quang đoàn được bí mật che dấu trong động phủ này, bởi vì công pháp quá mức quỷ dị, thê nhưng cần một người có được thủy, hỏa, mộc mới có thể tiên hành truyền thừa. Tiền bối đó đã bất đắc dĩ phải rời đi, trở lại tong môn dốc hết tâm huyết trăm năm mới sang chế ra ba tu sĩ thủy, hỏa, mộc để liên hợp điều hòa bí pháp, liên hợp thi triển, là đã có thể thi triển được tám phần của bí pháp này rồi. Bất quá dù vậy, cũng đủ khiến thực lực ba người này nháy mắt trở nên tăng vọt.
- Quân sư huynh nói không sai, tuy rằng trước mắt thì tu vi ba người chúng ta đều ở cảnh giới Trúc Cơ kỳ, nhưng nếu liên thủ thi triển Thần Thông Biến, cho dù có là tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng có thể cùng đánh một trận.
Một người trẻ tuổi bên cạnh Quân Vô Hối, trong mắt tràn đầy hưng phấn nói
Quân Vo Hối nghe vậy gật đầu, khóe miệng không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, nhưng hắn vẫn cẩn thận nói:
- Tiền bối lưu lại Thiên pháp quyết này, một mình có ba đường linh căn, thiên tư cực kỳ kinh người, có nhiều khả năng là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hiện giờ ba người chúng ta được ngài truyền lại, tuy rằng không vọng tưởng đặt chân tới đại lộ Nguyên Anh kỳ, nhưng ngưng kết kim đan là việc chắc chắn sẽ làm được! Nếu ba người chúng ta có thể ngưng đan, cùng liên thủ, tu sĩ Nguyên Anh kỳ tất nhiên sẽ không phải là đối thủ của chúng ta. Nhưng trước tiên vẫn phải thật cẩn thận, nếu không một người trong chúng ta mắc sai lầm, thì pháp quyết thần thong này sẽ vô dụng mất.
- Sư huynh yên tâm, sau khi bọn đệ đi khỏi Mộc gia, sẽ trực tiếp về tông môn bế quan tu luyện, không đạt được cảnh giới Kim Đan kỳ tuyệt đối không bước ta ngoài tông môn nửa bước.
Hai tu sĩ Lạc thủy Tông nghe vậy sắc mặt trở nên căng thẳng, trầm giọng nói.
- Ha ha hai vị sư đệ có thể nghĩ thong suốt chuyện này, trong long sư huynh phi thường vui mừng.
Quân Vô Hối gật đầu cười, nhưng trong long thầm thở dài.
Tuy rằng trong mắt người ngoài thì Lạc Thủy Tông tương lai vô hạn, nhưng cục diện trong đó cực kỳ không ổn. Sư tổ bế quan hướng tới con đường tìm hiểu Nguyên Anh kỳ giờ đã xuất quan, tuyên bố thất bại, chưởng môn chân nhân mặc dù có tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhưng tuổi thọ không đến năm mươi năm nữa, mặt khác bốn sư thúc Kim Đan kỳ tuổi thọ nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm năm. Lạc Thủy Tông lúc này, đúng là dang trong thời kỳ cực kỳ khó xử, nếu thế hệ tu sĩ Kim Đan cũ tạ hóa hết mà không có thế hệ tu sĩ Kim Đan mới sinh ra, đương nhiên sẽ bị thế lực đối địch bỏ đá xuống giếng (1), như vậy tông môn sẽ có nhiều khả năng bị lụi tàn.
Cho nên, nội trong vòng trăm năm Lạc Thủy tông nhát định phải có hơn năm tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể bảo vệ vị thế ở tu chân giới như hiện giờ, mà ba người Quân Vô Hối là mục tiêu nuôi dưỡng! ba người họ sau khi bái nhập tông môn, liền âm thầm mang trọng tránh trên lưng đến thí luyện giới. Nếu cả ba người không có bất ngờ gì thì sẽ truyền thừa thành công, hơn nữa còn đồng thời ngưng đan, thì thực lực Lạc Thủy tông sẽ tăng vọt rất nhanh, trở thành tông môn đứng dưới Doanh Châu Mộc gia thiên hạ đệ nhất là vô cùng có khả năng!
Cho nên ba người bọn họ trước khi đi khỏi tông môn, liền bị nghiêm lệnh, chỉ cần truyền thừa thành công, không cần phá đám, hết thảy lấy an nguy bản thân làm trọng!
Quân Vô Hối nhướng mày cười, nhẹ giọng nói:
- Hai vị sư đệ, ba người chúng ta trước khi đi đã có nói rồi, vả lại xem thực lực tu sĩ các phái cao thế nào. Hôm nay chúng ta không ra tay cứ để cho bọn họ lấy hết nổi bật. Chờ mấy chục năm nữa, lúc ba người chúng ta liên thủ tung hoàng khắp Tu Chân Giới Triệu quốc, sẽ khiến bọn họ mới hiểu được ai là người chân chính chiến thắng!
. . . . .
- Kỳ hạn cuối cùng đã tới, tuy rằng lúc này trong tay ta không có một Thanh NGọc Kiếm nào, nhưng đợi đến lúc mọi người giao thủ, không hẳn là không có cơ hội ra tay cướp đoạt.
Trên một cây cổ mộc cao ngút trời, Hình Thiên chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy thí luyện thạch kia tản ra ánh huỳnh quanh nhè nhẹ, ánh mắt lộ ra vài phần trầm ngâm, khẽ nói:
- Tu sĩ hắc bào thần bí, ngươi cũng đến phải không? Ta rất khỏe
Âm thanh vừa dứt, bong người trên cây đã sớm biến mất, xa xa phía chân trời có một đạo độn quang nhanh như chớp, gào rít bay tới.
. . . . .
- Tuy rằng không biết tu sĩ hắc bào kia thần thông như thế nào, nhưng chỉ bằng thủ đoạn phất tay có Khô Lâu cảnh giới Trúc Cơ kỳ, tùy ý xuất ra Canh Kim Phá Diệt Tiễn, thì tuyệt đối trong thí luyện giới không có người nào là đối thủ của hắn cả! Huống hồ ta có một loại dự cảm cực kỳ mãnh liệt, người này tuyệt đối không tầm thường, lần này thí luyện giới mở ra, tất nhiên hắn chính là người có thành tựu xuất sắc nhất!
- Tam Thiên Đạo môn Vệ Tử Thanh, Vô Thượng Ma tong Âm Vô Trần, không biết hôm nay xuất hiện đối thủ này, các ngươi có thể tiếp được hay không , ta thật sự chờ mông!
Cát Thành của Ngự Thú Tông vừa mới vươn người đứng dậy, con quay oa dưới chân hình như hiểu được hắn nói khẽ, nhớ tới mấy ngày trước gặp được hắc y nhân thần bí, trong đôi mắt to không nhịn được lộ ra vẻ sợ hãi, cảm nhận về nguy hiểm của nó so với tu sĩ nhận tộc tốt hơn hẳn, nhìn tu sĩ hắc bào nháy mắt ra tay, nó liền phi thường rõ rang, nếu thực sự động thủ, ngày đó nó cùng chủ nhân hẳn phải chết không hề nghi ngờ!
- Đi thôi, chắc hẳn hôm nay hắn sẽ dùng diện mạo thật của hắn, ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là môn phái nào có thể âm thầm bồi dưỡng ra đệ tử tuyệt với như thế, nếu hôm nay hắn có thể mạnh mẽ hơn đi ra khỏi thí luyện giới, tương lai tong phái này mấy trăm năm sau, nhất định vì người này mà sẽ phồn thịnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.