Đạo

Chương 129: Y nhân




Hãn Hải đại lục, bắc hoa châu.
Lạc Vân cốc.
Sơn môn vắng vẻ, đôi mắt hai người phụ trách trông coi sơn môn trở nên vô thần, giống như đang buồn ngủ vậy.
Năm đó thiên tài quật khởi giống như sao chổi rơi xuống, nhưng lại lưu lại cho cả Tu Chân Giới Bắc Hoa Châu một ký ức không bao giờ phai nhạt. Mà cùng lúc đó, Lạc Vân Cốc cũng đã thay đổi rất nhanh, lúc trước thì ngàn tông môn chúc mừng, nhưng tới bây giờ thì ở cổng và sân trước tông môn, người ta tránh đi không kịp, chỉ sợ rước họa vào thân.
Việc Tiêu thành qua đi, Dược Đạo Tử tu vi Kim Đan kỳ bị phế, môn phái phải dựa vào tông chủ Thanh Vân Tử chống đỡ, hơn nữa lại còn bị cố ý chèn ép, bất quá trong khõang thời gian ngắn, tình cảnh so với lúc trước thê thảm hơn rất nhiều.
Ở trong ngọn núi này, tất cả đệ tử Lạc Vân Cốc đều cau có mặt mày, cúi đầu vội vàng đi. Tuy rằng hiện tại tông môn do chưởng môn chống đỡ, nhưng rất nhiều người biết rằng tuổi thọ chưởng môn đương nhiên còn chưa đến ba mươi năm. Nếu trong thời gian ngắn này mà tông môn không thể xuất hiện thêm một tu sĩ Kim Đan kỳ nữa, như vậy thì kết cục bọn họ sẽ rất thê thảm.
Nhưng đúng lúc này, sắc trời đột nhiên biến đổi, mây đen sinh đầy trời, một cỗ uy áp thản nhiên phát tán từ đám mây đen đó ra.
Biến cố như thế, đương nhiên khiến cho tu sĩ để ý. Độn quang của Thanh Vân tử nháy mắt xuất hiện giữa không trung, nhìn về phía đám mây đen kia, trong mắt không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, trong miệng thấp giọng nói:
- Nha đầu kia, rốt cuộc cũng Ngưng Đan rồi sao!
- Trong số người trẻ tuổi ở Lạc Vân cốc ta, nàng là người có tu vi cao nhất.
Khi nói lời này, hắn nhíu mày lại, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm:
- Có lẽ là ngoại trừ Tiêu Thần ra, dù sao lúc đó tu vi hắn cũng đã có thể so được với tu sĩ Kim Đan kỳ thông thương….
Nhẹ nhàng lắc đầu, Thanh Vân Tử khống chế ý nghĩ đó trong đầu mình lại, đuổi các đệ tử đang tụ tập ra chỗ khác, trên mặt hắn lộ ra thần sắc lo lắng.
Thành đan chi kiếp, thì nàng ta phải tự mình nghênh đón, ngoại nhân không thể trở giúp được.
Quần áo nàng màu xanh nhạt, gió hây hây thổi, tay áo khẽ đunng đưa, mái tóc đen khẽ động, đẹp đến khuynh nước khung thành. Trên gương mặt đẹp rất bình thản, đôi mắt đen nhìn như hai hạt trân châu, sáng ngời. Nàng liên tục nhẹ nhàng bước đi, nhìn thật giống như một tiên tử. Lúc mọi người đang chăm chú nhìn thì kiếp vân hạ xuống.
Cô gái này chính là Cơ Nguyệt Vũ.
Sắc mặt nàng lãnh đạm hơn vài phần so với hồi xưa, đôi mắt đẹp rất bình tĩnh, đối mặt với Thiên Kiếp cũng không có một chút lo lắng nào.
Đùng!
Kiếp Vân quay cuồng, sau đó đánh thẳng một đạo Lôi Đình ầm ầm xuống dưới, thẳng đến nữ tử kiều nhược như bông hoa tươi đẹp. Nó vặn vẹo dữ tợn như một con xà lôi.
Cơ Nguyệt Vũ vươn cánh tay nhỏ nhắn ra khoi ống tay áo, đối mặt với Lôi Đình đánh xuống, nàng chỉ hờ hững đánh ra một chưởng.
Ba!
Cả Lôi Đình liền run lên, hình như đã trúng một đòn nghiêm trọng trong hư không, sau đó bị phá bỏ hơn nửa, chỉ còn một nửa Lôi Đình vẫn tiếp tục đánh xuống, cũng đã bị nàng thỏa mái đỡ được.
Mỗi tu sĩ khi nhận Ngưng Đan thiên kiếp, thì chỉ có nàng là có thể thỏa mái đỡ được như vậy, đủ để thấy được thần thông xa hơn các tu sĩ cùng cấp đến thế nào.
Sau khi Kiếp Vân phóng thích Thiên Kiếp, liền chậm rãi tiêu tan, sắc trời lại khôi phục vẻ sáng ngời, một cỗ uy áp thản nhiên từ trong người Cơ Nguyệt Vũ tản phát ra, tràn ngập không gian này.
Vô số đệ tử Lạc Vân cốc đều ngơ ngác nhìn nữ tử giống như tiên nữ đang ở trên không kia, trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ hâm mộ, lúc này cảm ứng được uy áp khí tức kia, sao lại có thể không biết Cơ sư thúc đã Kết Đan!
- Chúng đệ tử bái kiến Cơ sư tổ.
Ở tu chân giới thực lực vi tôn, Cơ Nguyệt Vũ tu vi đạt tới cảnh giới Kim Đan kỳ, địa vị tự nhiên cũng được đặt lên song song với Thanh Vân Tử.
Thanh Vân Tử sảng khoái cười dài một tiếng, có chút thỏa mái, như vậy thứ nhất cho dù tuổi thọ của hắn sắp tới, tọa hóa mà đi, Lạc Vân Cốc vẫn có Cơ Nguyệt Vũ trấn thủ, trong lòng hắn đương nhiên không có nửa điểm vướng bận.
Dưới mặt đất, Dược Đạo Tử đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, tuy rằng tu vi đã bị phế bỏ, nhưng sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, giờ phút này trong mắt tràn ngập ý vui mừng, bất luận như thế nào, hai đệ tử của hắn, đều là hạng người có thiên tư trác tuyệt!
Điểm đó, không có một ai nghi ngờ.
Cơ Nguyệt Vũ đứng trên không, hướng Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử kính cẩn thi lễ, lúc này mới thản nhiên nói:
- Khởi bẩm chưởng môn, đệ tử vừa mới kết đan, hiện giờ một mình có thể tự giác ngộ một phen, đành đi từng bước.
Nói xong thân thể mềm mại chợt lóe linh quang, bước ra từng bước, qua mấy nhịp thở đã biến mất.
Dược viên vẫn như cũ, phương viên bảy tám mẫu, tiểu hồ thủy chất mát lạnh, người cá bơi lội, tự do tự tại.
Cái đình nghỉ mát bên cạnh hồ, người đẹp tựa vào đó, ánh mắt mê ly.
- Sư đệ, ước hẹn ba năm chưa đến, Nguyệt Vũ ta đương nhiên đã Ngưng Đan, ngươi bây giờ hiện đang ở chỗ nào, có bình an hay không?
Đôi môi anh đào của Cơ Nguyệt Vũ khẽ mở, khẽ thang một tiếng, bàn tay mềm mại đặt trên một ngọc giản bóng loáng, gắt gao nắm lại.
Đệ tử chân truyền của Lạc Vân cốc, sau khi nhập môn, sẽ gửi lại một tia nguyên thần trong ngọc giản, hình thành nguyên thần ngọc giản, đặt ở bên trong tông môn, như vậy thì một khi qua đời ngoài ý muốn, ngọc giản sẽ lập tức vỡ vụn ra, đem tin tức truyền lại.
Cái mà Cơ Nguyệt Vũ cầm trong tay, đó chính là nguyên thần ngọc giản của Tiêu Thần. Vật ấy hiện giờ vẫn nguyên vẹn, rõ ràng Tiêu Thần vẫn an toàn, chỉ là chẳng biết tại sao một năm đã qua mà hắn vẫn chưa quay về.
Nhưng vào thời khắc này, bàn tay Cơ Nguyệt Vũ vẫn đang để trên nguyên thần ngọc giản, thê nhưng lúc này nó bỗng nhiên xuất hiện nhiều điểm đỏ.
Ánh mắt Cơ Nguyệt Vũ dừng trên ngọc giản này, sắc mặt biến đổi, ánh mắt sinh ra vẻ lo lắng vô tận.
- Ta đã bày ra bí pháp bên trong nguyên thần ngọc giản, chỉ có khi sư đệ găp phải nguy hiểm, thì lúc đó bí pháp mới phát sinh tác dụng, khiến ngọc giản nổi lên những điểm đỏ.
Răng rắc
Đột nhiên, một tiếng vỡ vàng lên, bên trên ngọc giản, quả thật xuất hiện một vết nứt.
Sau đó tiếng răng rắc kêu lên liên tục, chỉ qua mấy nhịp thở, ngọc giản đã xuất hiện mười vết nứt, trải rộng ra.
Ngọc giản nứt ra, bản thể đã bị thương, vết nứt càng nhiều, bị thương càng nặng.
Giờ phút này ở trên nguyên thần ngọc giản đã xuất hiện hơn mười vết nứt, hiển nhiên Tiêu Thần đã chịu trọng thương ở trong thời gian ngắn, đủ để đoán được bây giờ hắn đang gặp nguy cấp đến mức nào.
Trên mặt Cơ Nguyệt Vũ hiện đầy vẻ lo âu, lúc này nàng đưa tay cao lên, đem ngọc giản vào không trung, trôi nổi ở đó. Đồng thời đem ngón trở cắn ra, máu tươi nhất thời phun mạnh ra từ đó, nhưng quỷ dị là nó không có rơi xuống mà ngưng tụ ở trên đầu ngón tay, hóa thành một huyết châu.
Bàn tay mềm mại tinh tế, như một ngọn cỏ non xanh biếc, trên ngón tay mềm mại xuất hiện một huyết châu, hết sức chói mắt.
Cơ Nguyệt Vũ đưa tay lên không trung mà vẽ, huyết châu giống như chu sa, bút pháp thần kỳ, lúc này chạy quanh nó, nháy mắt vẽ lên một phù văn kỳ ảo. tòn thân phù văn hình tròn, ước chừng gần ba thước, phù văn đính vào chính giữa nguyên thần ngọc giản của Tiêu Thần.
- Ta lấy viễn cô huyết mạch, chuyển hóa sinh cơ, dung nhập vào trong cơ thể con người, cứu hộ hắn khỏi kiếp nạn.
Giọng nói nhẹ nhàng lại mang khí tức vô cùng trang nghiêm, theo âm thanh hạ xuống của Cơ Nguyệt Vũ, phù văn giữa hư không lờ mờ phát ra một đạo hồng mang.
Sắc mặt Cơ Nguyệt Vũ kiên định, cắn ngón trỏ dừng trên phù văn, tia máu trên phù văn kia nhất thời nổi dậy, một cỗ hấp lực kinh khủng nháy mắt cuồn cuộn phát ra, huyết châu cuồn cuộn, xuyên qua đầu ngón tay, bị mạnh mẽ hút vào trong đó, hóa thành năng lượng huyết sắc vô tận, nháy mắt chui vào bên trong ngọc giản.
Theo năng lượng huyết sắc dung nhập vào trong đó, khe nứt trên ngọc giản kia nhất thời giảm xuống đi ba đường, còn những cái khe, đã nhỏ đi rất nhiều.
Trên gương mặt kiều nhan của Cơ Nguyệt Vũ có vẻ tái nhợt, trong mắt lóe lên vẻ kiên định vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.