Ầm Ầm!
Đây chỉ là những tia Lôi Đình nhỏ bé khi chạm vào nhau đã nổ khủng bố như vậy rồi, nếu nó tập hợp lại làm một Lôi Đình đầy đủ thì sau khi ầm âm rớt xuống, sẽ giết chết người độ kiếp ngay tức khắc!
Tiếng sấm cuồn cuộn, mỗi một đoạn thời gian trôi qua, uy áp từ Lôi Vân kia càng phát ra mạnh mẽ, dần dần đạt đến đẳng cấp uy áp của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng Lôi Đình lực lại không ngừng ngưng tụ tăng cường, uy áp phát ra cũng ngày càng mạnh mẽ.
Sắc mặt Tiêu Thần chặt chẽ cẩn thận, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hình như xuyên qua thạch bích nhìn thấy Lôi vân gào rít không ngớt, cùng với việc uy áp không ngừng tăng cường, nhưng lòng hắn lại thấy không có chút sợ hãi nào, ngược lại đối với uy áp này, nguyền thần hắn lại sinh ra một cỗ chiến ý mạnh mẽ!
Chiến ý này phát ra từ sâu trong nguyên thần, không rõ đến từ đâu, cũng khiến huyết nhục toàn thân Tiêu Thần điên cuồng rùng mình, đó không phải là sợ hãi mà lại là hưng phấn, bởi vì hắn sắp phải đối mặt với ý niệm mạnh mẽ của Lôi Kiếp một lần!
. . . . .
Ngoài Vụ đảo, phong vân đột biến, gió bống to lên, mây đen đầy trời, sét bắn tùm lum! Theo Lôi Vân kia ngưng tụ mà ra, nó lại càng giống như cảnh tượng diệt thế vậy.
Thân ảnh Ngu Cơ đứng trên không cách động phủ mấy trăm trượng, Nhìn Lôi Vân di chuyển, trong lòng không nhịn được lộ ra thần sắc lo lắng, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Uy lực của Lôi Kiếm lần này đối với Tiêu Thần, hình như có chút kinh người a. Bất quá lấy tu vi của hắn, e rằng Lôi Vân bình thường không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì cho hắn, Thiên Đạo này cũng cực kỳ công bằng. Nhưng uy lực Lôi Kiếp càng mạnh, thì Tiêu Thần độ kiếp càng nhiều chỗ tốt hơn! Thật sự đáng chờ mong, đợi sau khi độ kiếp xong, không biết thực lực của đệ đệ sẽ đạt đến cảnh giới nào nhỉ, e rằng còn mạnh hơn cả với tu sĩ Kim Đam kỳ ấy chứ.
Âm thanh của Ngu Cơ dần dần giảm xuống, trong thần sắc lo lắng cũng đã bắt đầu lộ vẻ chờ mong. Lôi Kiếp lần này, uy lực dù mạnh, nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản được bước đi của Tiêu Thần!
Đó là một lọai tin tưởng tuyệt đối của nàng đối với hắn.
. . . . .
Cách Vụ đảo mấy chục dặm, bốn đạo nhân ảnh đứng ở trên mặt biển, ánh mắt nhìn về phía chỗ Lôi Vân ngưng tụ, trên mặt tất cả đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Ha ha, xem ra trời thật sự giúp ta, vốn ta còn đang lo lắng trước khi sư thúc đên, tiểu tử này sẽ đem bảo vật chạy trốn, như vậy thì chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng rời đi. Không nghĩ rằng hắn lại đến đảo hoang trên Hải vực mờ mịt này để ngưng kết Kim Đan, bởi vậy ta lại càng xác nhận rõ thân phận của hắn. Người này chắc chắn nhờ vận may đã được tông môn thượng cổ truyền thừa hoặc là tu sĩ tán tu gặp được cơ duyên. Tán tu mà có thể trưởng thành thì sẽ trở thành tu chân cường giả đáng sợ hơn cả ta, vậy nên cơ duyên người này đoạt được chắc chắn là cực kỳ nghịch thiên! Nhưng hôm nay tất cả những thứ đó sẽ thuộc về ta!
- Nhanh chóng xuất phát, người này đã tới bước Lôi Kiếp rồi, sẽ là một cơ hội tốt để ta ra tay!
Thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông nhìn thấy Lôi Vân, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ vui mừng vô tận.
Lão gìa Kim Đan hậu kỳ phía sau, nghe vậy cau mày nói:
- Tiếu chủ, theo lão phu, không bằng chúng ta chờ thêm một lát nữa, ngài đã phát ra ngọc điệp truyền tin cho thất trưởng lão, dựa theo tốc độ của thất trưởng lão thì không bao lâu nữa sẽ tới được đây. Đến lúc đó lão nhân gia tự mình ra tay, đương nhiên là sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông nghe vậy trong mắt liền hiện lên sát khí, xoay người lại, ánh mắt như dao đâm nhìn thẳng vào lão già này, âm trầm nói:
- Khô Hủ Tử, đừng tưởng ta không biết chủ ý trong lòng ngươi là gì, đợi cho thất sư thúc đến quả thật không có bất cứ nguy hiểm gì, nhưng bảo vật lấy được, chỉ sợ hơn phân nữa sẽ rơi vào tay hắn! Lúc trước ta gọi hắn bởi vì ta không nắm chắc được phần thắng, hiện tại đã có cơ hội tuyệt vời như vậy, vì sao ta phải chắp tay đưa bảo vật cho người ta chứ! Ngươi cần nhớ kỹ cho ta, phụ thân ta sai khiến ba người các ngươi đi theo ta, thì các ngươi sẽ là thủ hạ của ta, không còn là tam sư thúc, ngũ sư thúc và đệ tử của thất sư thúc nữa, nếu không tâm niệm ta vừa động, cấm chế dung nhập vào cơ thể các ngươi sẽ làm các ngươi đau đớn muốn chết! Các ngươi phải rõ ràng, chỉ có một mình ta mới là chủ nhân của các ngươi thôi!
Lời nói lạnh lẽo rơi vào trong tai ba tu sĩ Kim Đan kỳ kia, khiến sắc mặt họ nhất thời đại biến, ánh mắt lộ ra sự e ngại
- Thiếu chủ minh giám, lão phu tuyệt đối không dám không trung thực, chỉ là vì xuất phát từ an toàn của thiếu chủ nên mới khuyên bảo như vậy!
Khô Hủ Tử xoay người quỳ xuống đất, thần sắc lo sợ không yên.
- Chúng tôi chỉ một lòng trung thành với thiếu gia, tuyệt đối không hai lòng, xin thiếu chủ chứng giám!
Phía sau, hai tu sĩ Kim Đan sắc mặt cũng tái nhợt, quỳ xuống trên không.
- Hừ! Một khi đã vậy, thế thì chúng ta hãy mau chóng ra tay, cùng nhau trừ khử hắn đi! Các ngươi yên tâm, chỉ cần trung thành với ta, đợi tương lai ta nắm giữ quyền lực lớn, tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.
Thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông này cũng là ngươi am hiểu quản lý thuộc hạ, giờ phút này ngữ khí thay đổi, đã ôn hòa đi rất nhiều
- Chúng thần thề chết đi theo thiếu chủ!
Nghe được thông tin trong lời nói, nội tâm ba tu sĩ Kim Đan kỳ đều chấn động, thần sắc lại càng thêm kính cẩn.
- Ha ha, hôm nay nếu các ngươi giúp bổn thiếu gia giết chết người này đoạt được cơ duyên, ta liền nhớ đến công lao to lớn của các ngươi, tương lai tất sẽ có ban thưởng.
- Xuất phát!
Thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông hài lòng gật đầu, đột nhiên phất tay, thân ảnh liền hóa thành đạo lưu quang, bay thẳng đến Vụ đảo kia.
Phía sau, ba tu sĩ Kim Đan kỳ nháo nhác theo sau.
Cách đó hơn mười dặm, bất quá chỉ qua mấy nhịp thở, thân ảnh bốn người liền xuất hiện giữa không trung phía trên Vụ đảo.
Cùng lúc đó, Ngu Cơ trên vụ đảo biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ băng lãnh, hừ lạnh một tiếng cùng Tiểu Chuyên bay tới.
Sương mù dày đặc dạt sang hai bên, lộ ra một người trên thông đạo, vẻ mặt Ngu Cơ căng thẳng, bước nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt bốn người Hoàng Tuyền Tông.
- Ân? Nơi này sao lại có người khác vậy, chẳng nhẽ tiểu tử kia lại có người giúp đỡ?
Thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông cả kinh, thần thức lập tức đảo qua trên người Ngu Cơ, trên mặt nhất thời lộ vẻ ngạc nhiên:
- Thân thể Nguyên Thần!
Lập tức, ánh mắt hắn nhìn đến dang người tuyệt mỹ của Ngu Cơ, đáy mắt dần dần sinh ra vẻ dục vọng.
- Hắc hắc, không sai, là nguyên thần thể, tu vi lại đạt cấp độ Kim Đan trung kỳ, quả nhiên là khó có được. Nếu thiếu chủ bắt nàng, thi triển bí pháp nguyên thần giao hợp của Hoàng Tuyền Tông ta, đương nhiên có thể đạt được tiên nghi không nhỏ. Hơn nữa nàng trời xinh đẹp tuyệt vời, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, cho dù có so với cung nữ của thần cung Yêu Nguyệt Tinh chỉ có hơn chứ không kém nha!
Thần thức Khô Hủ Tử đảo qua, trong mắt nhất thời lộ vẻ nóng bỏng, nhưng nháy mắt lại áp chế xuống.
- Thiếu chủ quả nhiên gặp đại cơ duyên, xem ra lần này báu vật mỹ nhân đều cùng vào tay ngài.
Hai tu sĩ trung kỳ khác cũng ra sức nói lấy lòng.
Thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông nghe vậy rất vừa lòng, nhìn nữ tử tuyệt mỹ đi từ trong sương mù ra, ánh mắt lại càng thêm dục vọng.
- Tiểu mỹ nhân, hôm nay chủ nhân nàng chắc chắn sẽ phải chết, nếu nàng chịu thuận theo ta, bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, thế nào?
Ánh mắt Ngu Cơ đảo qua bốn người, trong lòng bất giác trầm xuống, toàn bộ bốn người này lại là tu sĩ Kim Đan kỳ!
- Bốn người này tu vi thâm hậu, nhất là tu sĩ trẻ tuổi, bằng ấy tuổi đã đạt đến tu vi Kim Đan sơ kỳ, lại có ba gã cũng tu vi Kim Đan kỳ làm hộ vệ. Nghe cách xưng hô chắc hẳn là đệ tử đại tông môn nào đó của Hãn Hải đại lục! Người như thế có thể hoành hành không cố kỵ, e rằng hôm nay không yên rồi! Nhưng Tiêu Thân ngưng đan đã đến thời khắc cuối cùng rồi, ta tuyệt đối không thể để bốn người này ra tay quấy rối, bất kể như thế nào cũng phải ngăn cản được bọn họ!
Ý niệm trong lòng vừa chuyển, lúc này tu sĩ trẻ tuổi lại mở miệng khinh bạc, sát khí trong lòng Ngu Cơ bỗng nổi lên, đôi môi xinh đẹp mấp máy, đôi mắt diễm lệ toát ra sát khí kinh khủng.
- Tiểu Chuyên, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia cho ngươi đối phó, ba người này giao cho ta, động thủ!
Ngu Cơ kiều diễm quát một tiếng, gào thét xông về trước.
Tiểu Chuyên quay tít một vòng, thể tích dần dần tăng lên, ầm ầm phình to lên đếm cực hạn hơn chín mươi chín trượng, hướng Khô Hủ Tử ầm ầm nện xuống!
Khô Hủ Tử biến sắc, sắc mặt có chút khó coi, trừng mắt nhìn pháp bảo Tiểu Chuyên không lâu trước đây đã nháy mắt giết chết một tu sĩ cảnh giới Giả Anh, hắn đương nhiên không dám đỡ! Trên người độn quang chợt lóe, bay nhanh qua bên cạnh, đồng thời miệng quát to:
- Thiếu chủ, lão phu tạm thời thu hút pháp bảo này, ba người hãy mau chóng bắt giữ cô gái đó lại giúp ta!
Hắn quát lớn, người này đưa tay vỗ lên hộp trữ vật, sau đó xuất ra một món đồ âm khí dày đặc, được làm từ khung xương yêu thú luyện chế thành cốt tán, sau khi kích thích hướng Tiểu Chuyên đánh tới.
Sắc mặt thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông trở nên âm trầm, không nghĩ tới Ngu Cơ lại quả quyết như vậy, nàng ngang nhiên ra tay luôn không cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào. Trong lòng hắn cười lạnh lùng, tuy rằng có chút kinh nghi nhưng hoàn toàn không sợ hãi.
Lây tu vi Khô Mục Tử cho dù không phải là đối thủ của Tiểu Chuyên, nhưng vẫn có thể kiên trì một lát, đợi ba người mình bắt giữ cố gái này, Tiêu Chuyên kia tự nhiên khó thoát khỏi kết cục bị phong ấn.
- Động thủ, tốc chiến tốc thắng, bắt nàng lại!
Hắn khẽ quát một tiếng, ba người nhất tề xuất ra pháp bảo, vây quanh Ngu Cơ lập thành một hình tam giác.
Đối mặt với thế vây công của ba tu sĩ Kim Đan kỳ kia, sắn mặt Ngu Cơ vẫn bình thản, không lộ ra một chút kinh hoàng, ánh mắt đảo qua trên thân ba người, đôi mắt xinh đẹp cũng hóa thành tối đen, đông thời đánh ra liên tiếp hơn trăm đạo pháp quyết, chỉ trong vài nhịp thở hai tay múa lượng như đôi Hồ Điệp.
Một tía hắc khí quỷ dị đột nhiên sinh ra bên trong hư không, nó thu hút, bám víu với nhau dần dần hóa thành một mảng không khí đen xì hơn mười trượng, ma khí cứ từ đó nhè nhẹ toát ra, phóng ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo!
Nó là một ngọn lửa tên Ma Diễm, không có độ ấm, càng thiêu đốt thì nhiệt độ càng thấp
- Ma Diễm Ngục, trói buộc!
Ngu Cơ yêu kiều quát một tiếng, đạo pháp quyết cuối cùng đồng thời được đánh ra.
Bá!
Âm thanh vừa dứt, Ma Diễm liền nhanh như chớp bao vây ba người thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông ở bên trong!
Chỉ trong nháy mắt, ba người trong đó gầm lên liên tục, đầy tiếng pháp bảo oanh kích, bọn họ tả xung hữu đột như thế nhưng vẫn không thoát ra khỏi Ma Diễm Ngục.
Thi triển thuật này, sắc mặt Ngu Cơ đôt nhiên tái nhợt, quay đầu liếc mắt nhìn Lôi vân một cái, lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ đã dốc hết sức giúp đệ ngăn cản bọn họ, việc còn lại phải để tự đệ thôi.
Nói xong, nàng bước đi từng bước, thân ảnh nhất thời dung nhập vào trong Ma Diễm ngục biến mắt không thấy đâu.