Đạo

Chương 131: Tế hai ngàn năm thọ nguyên




Đồng tử Tiêu Thần co rụt lại, trong lòng dâng lên ý kính sợ, đây là thần thông của tu sĩ Bất Trụy, giơ tay nhấc chân liền có thể phóng xuất ra uy lực hủy thiên diệt địa! Nhưng giờ phút này ánh mắt hắn chớp lên, hai tay đột nhiên nắm lại, chi chít hai mươi bảy khỏa Nguyên Anh nháy mắt bị nhiếp vào trong tay, phong ấn chúng lại sau đó trở tay thu vào trong giới trữ vật.
Một kiếm khinh thiên, tu sĩ xung quanh chưa kịp phản ứng, Hoàng Tuyền tông Thực Cốt cùng đám người Mang Đường tử, nháy mắt bị miểu sát, ngay cả Nguyên Anh đều bị người này cưỡng chế lấy đi.
- Đoản kiếm này đến tột cùng là hạng pháp bảo thế nào, lại có thể diệt sát Nguyên Anh tu sĩ trong nháy mắt!
- Đáng sợ! Thật là đáng sợ! uy lực như vậy, hiển nhiên chỉ có thể là Bất Trụy tu sĩ mới có thể phóng xuất ra được. Lưu Vân có được chí bảo như vậy, nhưng vẫn ẩn nhẫn không hề sử dụng, như vậy chính là chờ tu sĩ Hoàng Tuyền tông đến, tiếp đó mới đem bọn họ chém giết!
- Lưu Vân ẩn tàng thật sự quá khéo, thủ đoạn thần thông như thế, trừ bỏ Bất Trụy tu sĩ trở lên, thế gian này còn ai có thể giết hắn! Chư vị đạo hữu, ta nghĩ là chúng ta mau mau nhanh chóng rời đi, nếu không vạn nhất chọc giận người này, lúc đó thât sự là khó giữ được tính mạng.
- Đạo hữu nói thật có lý, chư vị đạo hữu, tại hạ đi trước một bước, tuyệt đối không hề nhúng tay vào việc hôm nay.
Hầu hết Nguyên Anh tu sĩ lúc này đều bị làm cho kinh sợ triệt để, sắc mặt cả đám tái nhợt đi, cả người mồ hôi như tắm. yêc hầu khô khốc, gian nan lắm mới nuốt nước miếng một cái. Lại còn không ít tu sĩ, lặng lẽ lui về phía sau, linh quang chợt lóe xoay người nhanh chóng rời đi, như chậm nữa điểm liền sẽ bị sát thần kia một kiếm giết chết.
Thần thức Tiêu Thần nháy mắt đảo qua xung quanh, liền hiểu được tâm tình hầu hết Nguyên Anh tu sĩ lúc này, nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí.
Sát kiếp lần này, như đã muốn đi qua, chỉ cần hắn rời đi nơi này, chắc hẳn không ai cả gan tiếp tục đuổi giết.
………………….
Hoàng Tuyền Thánh điện Hoàng Tuyền tông, Đế Ương ngồi trên đài cao, nhìn hai mươi hai ngọc giản trước mặt đồng thời vỡ vụn, khí chất nho nhã của hắn nháy mắt trở nên sâm hàn vô cùng, trong mắt thần mang lóe lên, tọa ỷ đẹp đẽ quý giá dưới chân nháy mắt liền bị pháp lực dao động này chấn thành bột mịn!
Khóe mắt khẽ run, đôi môi co quắp một trận.
Hai mươi hai tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí bao gồm cả Thực Cốt, Thực Hồn hai gã thái thượng trưởng lão, tổn thất như vậy, đối với Hoàng Tuyền tông hắn mà nói thật là một đả kích không thể thừa nhận!
- Làm sao có thể, Lưu Vân Này có thủ đoạn gì? Sao có thể đem đám người Thực Cốt Thực Hồn nháy mắt giết chết!
Trong lòng Đế Ương rĩ máu, tổn thất như vậy, hắn thật không thể chịu thấu!
- Tiểu tạp chủng, hôm nay bất luận thế nào, bổn tông phải đem ngươi diệt sát hoàn toàn, nếu không Hoàng Tuyền tông làm sao có thể yên ổn tồn tại ở Hãn Hải đại lục này!
Đế Ương vươn người đứng dậy, linh lực uy áp khủng bố từ trong cơ thể ầm ầm bộc phát ra, giống như nhất kiếm chỉ thiên, lành lạnh tiêu điều!
Đánh ra một chưởng!
Chưởng này hạ xuống, khỏa Bạch Cốt giới trên tay “răng rắc” một tiếng, nháy mắt hiện ra một vết nứt.
Cùng lúc này, ở ngoài Mãng Hoang, Tiêu Thần đang muốn độn quang rời đi, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, hoảng sợ ngẩng đầu, chính là vừa mới bắt gặp trên bầu trời một bàn tay chừng ngàn trượng, toàn thân đen nhánh, lực đạo như vạn quân hỗn loạn, như thượng Cổ Ma Thần ra tay, ầm ầm hướng hắn chụp tới.
Một chưởng này, uy lực vô tận, đi đến nơi nào, không gian tất cả đều vở vụn!
Bất Trụy tu sĩ! Người này âm thầm ra tay, chắc hẳn là tồn tại hàng đầu Nhân Gian giới, từ trong khí tức vừa đến, đúng là tu sĩ Hoàng Tuyền tông kia!
Tyrong lòng Tiêu Thần dâng lên một cỗ chua xót, vừa rồi hắn dựa vào Tiểu Điện chém chết hai mươi bảy tên Nguyên Anh tu sĩ, chẳng lẽ lập tức vẫn lạc dưới bàn tay này sao?
Trong lúc sinh tử nguy cấp này, thanh âm ngưng đọng của Lý Vũ Hiên đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
- Tiêu Thần đồ nhi, hôm nay bởi vì con cháu Lý gia bất hiếu, lại khiến ngươi lâm vào hiểm cảnh như thế này, vi sư xin lỗi ngươi! Nhưng ta hi vọng ngươi không vì thế mà hận thù toàn bộ Lý gia.
- Một chưởng này, để cho vi sư giúp ngươi đỡ đi.
Thanh âm cô quạnh, ẩn hàm vẻ đau khổ.
Tiêu Thần nghe vậy chợt biến sắc, hắn chưa kịp phản ứng, bổng nhiên phát hiện mình đã đánh mất quyền khống chế thân thể.
Đang lúc mọi người chăm chú nhìn vào người này, thân thể Lưu Vân bổng nhiên cứng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thần Ma chưởng kia, sau đó... không chút yếu thế đánh ra một chưởng
Vô tận linh lực khắp thiên địa cuồn cuộn như sóng biển thét gào nháy mắt mà đến, nhất thời một bàn tay ngàn trượng ngưng tu mà ra, ầm vang hướng về phía trước.
Oanh!
Hau bàn tay, tất cả đều đen nhánh, như thượng cổ ma thần tranh đấu, một cỗ pháp lực khủng bố từ giữa phát tán ra, đem phạm vi hai nghìn dặm xung quanh bao phủ vào bên trong. Trong phạm vi này, Nguyên Anh tu sĩ sắc mặt trắng bệch, Kim Đan tu sĩ kêu la ngã xuống, từ Trúc Cơ trở xuống tất cả đều nhất tề phát ra từng tiếng bi thảm, thất khiếu chảy máu, bị khí thế kia đập vào nháy mắt liền trọng thương.
Không gian vỡ vụn, hai bàn tay đối chọi với nhau không dứt, làm cho không gian vừa được chữa trị lần nữa vỡ ra, liên tiếp hư thế, không gian không ngừng cuồng bạo, đủ để đem những tu sĩ lọt vào trong đó vặn thành bột mịn!
- Tiêu Thần đồ nhi, vi sư phải đi rồi…
Thanh âm yếu ớt vang lên sau đó liền im bặt.
Đôi mắt Tiêu Thần nhắm lại, sau đó mở ra, trong đó mang đầy vẻ bi thương, cùng lúc đó, tại mi tâm một khỏa thệ ngôn huyết châu lặng lẽ vỡ ra.
- Sư tôn yên tâm, đệ tử hôm nay tuyệt đối sẽ không chết, tương lai Lý gia ta mãi hưng vượng!
- Người, thượng lộ bình an!
Nói xong Tiêu Thần ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa vô tậm sát khí, cùng lúc này hai bàn tay cuối cùng cũng bị khe không gian nuốt vào trong đó, đồng thời biến mất không còn tung tích.
Tuy vậy, thiên địa linh lực nơi này vẫn như trước, cuồng bạo đến cực điểm.
Hoàng Tuyền Thánh điện, đồng tử Đế Ương kịch liệt co rút lại, Lưu Vân kia thật có thể đỡ được thần thông phong ấn trong Bạch Cốt giới!
Bạch Cốt giới này, chính là vật lưu truyền từ thượng cổ, bên trong phong ấn thần thông của Bất Trụy tu sĩ, đây là chí bảo Hoàng Tuyền tông, trừ phi tông môn lâm vào đại nạn vô cùng tuyệt đối không thể vọng động. Truyền thừa mấy ngàn năm, hôm nay Đế Ương sử dụng thần thông đầu tiên, đúng là như cũ không thể đem Lưu Vân này chém chết.
- Người này nhất định phải chết, nếu không sau này tất nhiên sẽ là mối họa lớn nhất của Hoàng Tuyền tông!
- Thức thần thông thứ nhất bị ngươi đỡ được, bổn tôn xem ngươi có bản lĩnh gì có thể đỡ được thần thông thứ hai đây!
Một thanh âm lạnh lẽo đầy quyết đoán vang lên, Đế Ương đột nhiên đưa tay, năm ngón tay như đao, hướng hư không chém xuống.
Răng rắc!
Trên Bạch Cốt giới, một khe nứt nháy mắt xuất hiện.
Hư không rung động, một đạo quang mang dài ngàn trượng, đen nhánh, ẩn chứa khí thế hủy diệt, từ hư không mà ra, không gian vỡ vụn ra!
Một kích này so với chưởng lúc trước, uy thế càng lớn!
Tiêu Thần ngẩng đầu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt đồng tư co lại nhưng sâu trong đôi mắt hiện lên đầy vẻ điên cuồng, hoàn toàn không một chút sợ hãi!
Hôm nay hắn tuyệt đối không thể chết được!
Mặc dù là Bất Trụy tu sĩ, cũng đừng hòng đem hắn giết chết!
Giờ phút này đối mặt với đao mang này, một cánh tay Tiêu Thần khẽ đưa ra, hướng nơi này điểm tới.
- Ta tế hai ngàn năm thọ nguyên, Diệt thử thần thông!
- Tịch Diệt chỉ, nhất chỉ tịch diệt!
Năm năm tu hành trong Bất Trụy động phủ, Tiêu Thần không ngừng luyện hóa Huyết Ngọc Long Nha Mễ, ý thức được uy lực nghịch thiên của Tích Diệt chỉ, hắn dĩ nhiên đem thần thông này làm một trong những thủ đoạn bảo mệnh mạnh nhất.
Năm năm luyện hóa, vô số sinh cơ ẩn chứa trong huyết nhục lúc đó, chính là vì giờ phút này.
Hai ngàn năm thọ nguyên, uy lưc của Tịch Diệt chỉ có thể nói là kinh thiên động địa!
Một đạo khô vàng thần quang nồng đậm thoáng hiện, nháy mắt từ đầu ngón tay bạo phát mà ra, hoàng mang này tràn đầy vẻ tĩnh mịch sơ xác, giống như cỏ dại cuối thu, tản mát ra vô tận tử khí, hình như vạn vật trên thế gian này, tiến vào trong đó, nháy mắt sẽ tan biến, Quang mang rực rỡ sáng tắt trong phút chốc, giống như ngàn năm chuyển tiếp.
Hoàng mang này nhìn như cực kỳ yếu ớt, so với ngàn trượng đao mang kia, không thể nghi ngờ tuyệt đối lâm vào hạ phong.
Song phương đối nhau, vô thanh vô thức, hoàng mang kia dính chạm vào phía trên đao mang, nhanh chóng mở ra tốc độ cực nhanh, sau vài lần hô hấp, đem nó bao phủ vào bên trong. Bên trong hoàng mang, đao mang khí tức dần dần tiêu tán, vô tận năm tháng cứ như vậy lướt qua, khiến cho năng lượng chấn động trở nên bất ổn.
Oanh!
Hoàng quang tán loạn, đao mang vỡ vụn!
Cùng lúc này, trong vô tận đao mang hỗn loạn một cổ ý chí cường hãn, nháy mắt chui vào trong cơ thể Tiêu Thần.
Đao mang vỡ vụn uy lực tuy giảm xuống, nhưng sắc bén không thể kinh thường, chi chít như cắt xuống, lấy cường độ thân thể có thể so với thượng phẩm pháp bảo của Tiêu Thần, nháy mắt cũng xuất hiện vô số miệng vết thương, máu tươi phun ra, ướt đẫm thanh sam, biến hắn thành huyết nhân, trông cực kì thê thảm.
Ngoại thương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nghiêm trọng chính là cổ ý chí rơi xuống kia!
Ý chí này chính là Bất Trụy tu sĩ phát ra có được Bất Trụy tu sĩ uy áp ầm ầm hướng vào không gian nguyên thần Tiêu Thần, liền khiến nguyên thần hắn bị trọng thương. Nếu không phải ý niệm hắn cứng cỏi không thể phá hủy, nếu là tu sĩ Nguyên Anh bình thường sợ là đã bị cỗ ý chí này đem nguyên thần chấn nát, trực tiếp vẫn lạc tại nơi này! Tuy vậy, Tiêu Thần cũng bị trọng thương, ý niệm rơi vào trạng thái mơ hồ, tựa như lúc nào cũng có thế lâm vào hôn mê.
Trước tình huống như thế, một khi hắn hôn mê, chỉ sợ là vĩnh viễn không có cơ hội tỉnh lại lần nữa.
- Chịu đựng, tuyệt đối không được nhắm mắt lại!
Nguyên thần cùng thân thể tất cả liên tiếp truyền ra từng trận đau đớn kịch liệt, hơi thở Tiêu Thần dần mỏng manh, thất khiếu chảy máu không ngừng, nhưng vẫn bắt buộc chính mình phải đứng vững.
Sau một lát, đệ tam thức thần thông không có xuất hiện như dự liệu, tuy rằng Bất Trụy tu sĩ Hoàng Tuyền tông không biết vì sao thu tay lại, Tiêu Thần không cần suy tính sâu xa, linh quang trên người chợt lóe, miễn cưỡng phân biệt phương hướng, gào thét mà đi.
Gần trăm tu sĩ Nguyên Anh đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng mỗi người đều có thể nhìn ra Lưu Vân kia giờ phút này tuyệt đối là bị trọng thương, nhưng cũng không ai có dũng cảm đuổi giết, khí thế át nhân của người này phát ra, hiển nhiên đã làm cho bọn họ khiếp sợ! không ai dám khẳng định, Lưu Vân này có hay không là dầu hết đèn tắt, hay trong tay vẫn còn sát chiêu gì?
Mọi người chăm chú nhìn Tiêu Thần một thân huyết vũ, một đường rời đi.
….
Hoàng Tuyền Thánh điện, sắc mặt Đế Ương tái nhợt đi, đơn chưởng lúc này đúng là bị hoàng mang bao phủ, bên trong đó bàn tay hắn nhanh chóng khô héo như hủ thi, sau đó khôi phục lại rồi lần nữa mục nát, lặp đi lặp lại.
Đột nhiên. Trong mắt hắn lệ mang chợt lóe lên, khẽ phất tay một cái đem hoàng mang kia từ trong thân thể đẩy đi ra ngoài.
Nhưng vào thời khắc này, từ bên trong hoàng mang, một đạo thanh âm như có như không thản nhiên truyền ra.
- Hôm nay Lưu Vân không chết, sau này Hoàng Tuyền Tông ngươi tất diệt.
Thanh âm hờ hững, nhưng khí tức sâm hàn trong đó có thể đóng băng thiên địa.
Đế Ương im lặng.
Trong Bạch Cốt giới chỉ có phong ấn tam thức thần thông, nếu hắn đem toàn bộ thi triển ra, nhất đinh có thể đem Lưu Vân này lưu lại. nhưng nếu làm như vậy, Hoàng Tuyền tông hắn hoàn toàn mất đi lực uy hiếp đối với lục tông còn lại. Hoàng Tuyền tông lần này trải qua tổn thất như vậy, dĩ nhiên sẽ trải qua không ít mưa gió.
Cho nên, hai thức thần thông không có kết quả, Đế Ương trong lòng mặc dù không cam lòng, cũng chỉ có thể mặc cho Tiêu Thần rời đi.
- Ngày sau, nếu để cho ta gặp được người, bổn tông thề ta và ngươi chỉ có một người được sống!
Tiếng gầm bạo ngược, không ngừng quanh quẩn bên trong thánh điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.