Đạo

Chương 137: Lưu Vân chi danh




Sự việc hôm nay là do ông cháu hắn mà ra, cho dù Tiêu Thần không giận chó đánh mèo cả Lê gia, hai người bọn hắn sợ cũng không tránh khỏi truy cứu trách nhiệm!
Nhưng vào thời khắc này, một đoạn âm thanh cười lạnh thình lình từ bốn phương tám hướng truyền đến.
- Khà khà, vị đạo hữu này uy phong thật lớn, chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ Lê gia này là nơi ngươi muốn làm gì thì làm sao?
Thanh âm vừa dứt , thanh âm vừa dứt, một đạo độn quang đáp xuống nơi này, độn quang thu liễm, hiện ra trong đó là một người ngoài ngũ tuần, thân mặc thổ hoàng sắc trường bào lão giả, người này rõ ràng là một Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ .
- Thương Dương tử trưởng lão, người này đối với Lê gia ta có hại, xin trưởng lão hãy ra tay diệt sát người này!
- Nếu trưởng lão làm xong việc này, Lê gia ta nguyện ý đem Huyết Linh quả dâng lên.
Lê Đốc nhìn rõ người đến, nhất thời coi như bắt được cây cỏ cứu mạng, đột nhiên mở miệng kêu lên.
Lê Nhạc nghe vậy khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn lên, khẽ biến nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa mở lời. Tin tức Huyết Linh quả đã lộ, Lê gia bọn hắm không yên ổn được nữa, nếu có thể dùng cái vật này mà lưu lại cái mạng nhỏ thì xem như lựa chọn không sai rồi.
Thương Dương kia nghe vậy đáy mắt bỗng hiện lên vài phần vui mừng, trầm giọng nói:
- Đại trưởng lão, việc này là sự thật?
Khi nói chuyện, ánh mắt cũng hướng Lê Nhạc nhìn lại
Lê Đốc thấy thế khẩn trương, gấp giọng nói:
- Gia chủ!
Lê Nhạc sắc mặt âm tình phút chốc, tiếp đó chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:
- Nếu là Thương Dương tử trưởng lão có thể khiến Lê gia ta thoát khỏi kiếp nạn lần này , tại hạ nguyện dâng lên Huyết Linh quả.
Thương Dương tử chính là Hỏa Linh Tông trưởng lão của Hãn Hải đại lục, thực lực sâu không lường được, tất nhiên có thể đem tình thế nguy hiểm hôm nay xoay chuyển, hóa giải hoàn toàn.
Thương Dương nghe vậy vừa lòng gật đầu, vốn hắn dự định chấp nhận vài điều kiện rồi đem Huyết Linh quả mang đi, không nghĩ lại phát sinh cục diện như thế này, vô tình lại đem mọi chuyện biến thành cực kỳ đơn giản
- Tiêu Thần đạo hữu, tại hạ Thương Dương tử, nguyên là Hỏa Linh Tông trưởng lão, hôm nay thay mặt Thái thượng tông chủ chi mệnh mà đến Lê gia đổi lấy Huyết Linh quả
Người này tuy rằng ngữ khí cực kì khách sáo, nhưng trong đó kiêu ngạo cũng cực kì rõ ràng.
Lê Đốc nghe vậy liền khẩn trương, nếu như là việc này liền qua, đợi cho Thương Dương tử rời đi, Tiêu Thần lại lần thứ hai trở về tìm bọn họ mà tính sổ, ông cháu hai người bọn hắn hẳn phải chết.
- Thương Dương tử đạo hữu, thỉnh ra tay đem này Tiêu Thần chém chết tại chỗ, ta cùng Lê gia vô cùng cảm kích, bằng không sau này không thể an tâm a.
Thương Dương tử nghe vậy nhướng mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
Tiêu Thần được nghe lời ấy cũng là chậm rãi lắc đầu, đưa tay hướng lê đốc điểm xuống , nói:
- Hôm nay việc tại hạ vốn sẽ không có ý giận chó đánh mèo cả Lê gia, chỉ cần Lê Uyên, Lê Đốc hai người tự phế tu vi, việc hôm nay coi như bỏ qua.
Đám người Lê gia nghe vậy sắc mặt đồng loạt biến đổi, vẻ mặt ông cháu Lê Đốc lại càng hoảng sợ.
Thương Dương tử than nhẹ lắc đầu, chậm giọng nói:
- Tại hạ không muốn cùng Tiêu Thần đạo hữu giao thủ, nếu đạo hửu nguyện ý lấy tâm ma tuyên thề, ngày sau tuyệt đối không làm hại Lê gia, tại hạ hôm nay liền có thể để ngươi yên ổn rời đi.
Trong giọng nói, cực kì tự tin
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, uống một ngụm thần tiên nhưỡng, cười nhẹ nói:
- Nếu Thương Dương tử đạo hữu bằng lòng không nhúng tay vào việc này, tại hạ hôm nay cũng sẽ thả ngươi bình yên rời đi.
- Hừ! Nếu Tiêu Thần đạo hữu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thì đừng trách Thương Dương tử ta thủ đoạn tàn nhẫn, nếu đạo hữu vì vậy mà bị thương, chỉ nên tự trách bản thân mình thật sự không biết điều.
Thương Dương tử trở nên biến sắc, ánh mắt âm lãnh dừng lại trên người Tiêu Thần, lập tức bước ra từng bước, thân ảnh xuất hiện ở mấy trăm trượng trời cao.
- Một khi đã vậy, chúng ta liền động thủ, bắt đầu giao đấu đi thôi.
Tiêu Thần cười khẽ, trong cay cầm bầu rượu đặt trước mặt Tiểu Ngư Nhi:
- Giúp ta cầm lấy tửu thủy, đợi ta xử lí xong người này thì trả lại cho ta.
Cánh tay nhỏ của Tiêu Ngư Nhi đột nhiên nắm chặt tay Tiêu Thần, đôi mắt to sáng long lanh chớp, thấp giọng hỏi:
- Ngươi thật cùng hắn?
Tiêu Thần đưa thay sờ mũi, ôn hòa cười, nói:
- Ngoại trừ đoạn kiếm kia, ngươi muốn xem thần thông nào, ta sẽ dùng nó đem người này đánh lui.
Tiểu Ngư Nhi nghe vậy sắc mặt lộ ra vui mừng:
- Bắc Đấu Thất Tinh kiếm, nghe nói có thể đảo lộn một ngày một đêm nghịch chuyển âm dương, ta thật muốn nhìn xem.
Tiêu Thần nghe vậy hơi trầm ngâm, mặc dù chiêu thức này không nên dùng nhiều, nhưng giờ phút này nhìn thấy mặt tiểu nha đầu tràn đầy mong chờ, chung quy không đành lòng cự tuyệt, lập tức gật đầu đáp ứng, giải thích:
- Chiêu thức này tên gọi là “ Tụ Tinh”.
Nói xong liền ra tay, trên người linh quang chợt lóe, trong nháy mắt
- Hừ, lão phu cho ngươi ra tay trước, đỡ phải mang tiếng không cho ngươi cơ hội xuất thủ!
Thương Dương tử cười lạnh liên tục, hiển nhiên đối một trận chiến này, trong lòng tin tưởng mười phần.
Tiêu Thần cười khẽ gật đầu, nói:
- Một khi đã như vậy, tại hạ liền không khách khí.
Tiếp chiêu , “ tụ Tinh”!
Thanh âm them vào pháp lực phát đi thật xa, Tiêu Thần đột nhiên xuất thủ, tay hướng lên trời đánh ra một trảo
Trong phút chốc, khắp chân trời trong nháy mắt u ám đi, vô số ngôi sao hiện lên từ hư không, nhàn nhạt phát sáng.
Thần thông vừa tung, trong thời gian ngắn một ngày một đêm đảo lộn, nghịch chuyển âm dương!
- Chư Thiên Tinh thần, nghe ta hiệu lệnh, ngưng tụ Bắc Đấu Thất Tinh kiếm!
Phía trên hư không, bảy ngôi sao phía bắc bỗng nhiên phát ra vô tận tinh quang, hư không rung động một chút, một cự kiếm ngôi sao trong nháy mắt ngưng tụ mà ra, lăng không mà đứng giống như một thượng cổ thần pháp bảo, đánh mạnh vào thị giác mỗi người
- Trảm
Cánh tay Tiêu Thần khẽ nhấc, ngàn trượng Tinh Thần cự kiếm ầm ầm chém tới. lực đạo mạnh mẽ tác động hai bên không gian, chấn động không ngớt, như một khắc sẽ bị chém rách.
Thương Dương tử sắc mặt cuồng biến, lúc Tiêu Thần thi triển “tụ Tinh” cũng là lúc đồng tử hắn kịch liệt co rút lại, trong lòng sợ hãi cực độ.
- Lưu Vân Đạo hữu, việc hôm nay chính là hiểu lầm, xin đạo hữu hãy nghe tại hạ giải thích!
Hoàng Tuyền tông ban bố tông môn truy sát lệnh, cuối cùng hao binh tổn tướng, uy danh cũng bị hạ nhục, nhưng tên Lưu Vân này, cũng là ở Hãn Hải đại lục mà truyền bá ra! Một mình đối chọi Hoàng Tuyền Tông, một kích chém giết hai mươi bảy tên Nguyên Anh tu sĩ chỉ với hai chiêu thức thần thông! Như vậy đã đủ khiến cho Lưu Vân ẩn chứa một sắc thái thần bí, làm cho không ít tu sĩ tâm sinh kính sợ!
Giờ đây, Thương Dương Tử biết rõ thân phận Tiêu Thần, trong lòng tự nhiên mất đi ý chí chiến đấu, đưa tay trên trữ vật đại trên người mà vỗ, trực tiếp lấy ra một vật thể giống như tấm chắn được chế tạo từ tinh thạch hướng lên trời mà thi triển. Vật ấy đón gió rất nhanh, thể tích nháy mắt hóa thành hơn mười trượng, đưa hắn đem bảo vệ chặt chẽ phía sau.
Bất kể như thế nào, ngàn mũi nhọn Tinh Thần Kiếm đã chém qua, cho dù hắn muốn cầu xin tha thứ, e là cũng phải liều chết mà đỡ trước.
Oanh!
Kiếm quang chém qua tấm chắn tinh thạch, khí nộ mạnh mẽ từ hai người giao nhau ầm ầm phát tán, vang dội lên trời.
Răng rắc! Răng rắc!
Tấm chắn Tinh thạch gào thét liên tục, tuy là miễn cưỡng đỡ được Tinh Thần Kiếm, nhưng trên mình cũng đã xuất hiện vô vố vết rạn nứt, rõ rang đã bị tổn hại nghiêm trọng
Thương Dương tử sắc mặt trắng bệch, Lưu Vân này quả nhiên giống như trong truyền thuyết nói, thần thông thủ đoạn không có bất kì tu sĩ tầm thường nào có thể sánh bằng, hơn nữa chiêu thức này lại có thể đưa tấm chăn tinh thạch của hắn bị phá vỡ, phải biết vật ấy cũng là đứng ở hàng ngũ cực phẩm đạo khí, cho nên bất luận là phẩm chất đạo khí, trình độ chắc chắn là cực kì kinh người.
Mặc dù pháp bảo bị tổn hại trong lòng hắn đau xót vô cùng, nhưng giờ phút này hắn lại là không dám có nửa điểm nửa câu oán hận, chỉ tự trách mình mắt không đủ sáng, trêu chọc người này. Nếu cả gan nhiều lời, sợ là hôm nay đã khó giữ được tánh mạng. Dù là trước đó làm việc này có thủ đoạn, xem tên Lưu Vân này bụng dạ nham hiểm làm việc không hề kiêng dè ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.