Đạo

Chương 172: Không còn đường lùi




Đồng tử Tiêu Thần co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn lắc đầu cười khổ, chắp tay nói:
- Vân Mặc Tử đạo hữu quà là gỏi tính kế, như vậy gần đây nhất các cường giả bất trụy của các thế lực là do ngươi dẩn dụ đến để đi trước mở đường, hơn ngữa trên đấu giá đại hội tại Tứ Phương Thành còn có đại thu hoạch.
Nói những lời này, đáy mắt Tiêu Thần hiện lên vài phần dị sắc, nếu cái gọi là "chìa khóa" kia là nằm trong tay Vân Mặc Tử này vậy sau khi thủ tục mua bán xong Bồ Đề cổ thụ cũng đã ở trong tay người này.
- Tiêu Thần đạo hữu yên tâm, chỉ cần sự tình lần này thuận lợi, tất cả chúng ta đều có thể có thiên đại cơ duyên tạo hóa. Đến lúc đó thành tựu bất trụy đại đạo cũng rất có khả năng. Chút tài phú này đến lúc đó tự nhiên không cần để vào trong mắt.
Vân Mặc Tử cười nhạt, không có toát ra nửa điểm đắc ý.
Tiêu Thần trầm ngâm một lát, đột nhiên khẽ cau mày, thoáng ngưng trọng nói:
- Vân Mặc Tử đạo hữu, tại hạ trong lòng có chút nghi vấn xin đạo hữu giải đáp?
- Thứ nhất, ở sâu trong đại lục đến tột cùng ẩn tàng bảo vật gì có thể khiến cho ta bước vào cảnh giới bất trụy?
- Thứ hai, nếu biết được tin tức bảo vật này, ba vị đạo hữu vì sao không giữ cho riêng mình, vì sao còn đem việc này nói cho ta? Chẳng lẽ phía sau còn có nguy cơ, ba vị đạo hữu tự nhận không có nắm chắc?
Lời này vừa nói ra Đa Bảo Đạo Nhân, lão Ẩu cùng Sấu Nam Tử nhất tề hiện lên một đạo tinh quang, hiển nhiên việc này trong lòng bọn họ cũng cực kỳ khó hiểu.
Sắc mặt Vân Mặc Tử bình tĩnh, nghe vậy vẫn không có nửa điểm khác thường, thản nhiên nói:
- Nếu tại hạ không đem hai chuyện này giải thích rõ ràng, có lẽ trong lòng chư vị đạo hữu sẽ bất an.
- Câu hỏi thứ nhất của Tiêu Thần đạo hữu, sâu trong đại lục có cơ duyên gì, lão phu không thể trả lời. Bởi vì bọn ta cũng mơ hồ biết một sự tình cũng không xác định, nhưng lão phu có thể cam đoan một chút, chỉ cần chúng ta thành công đem cơ duyên này thu vào trong tay chớ nói thành tựu bât trụy đại đạo, cho dù phi thăng Linh giới cũng có nhiều khả năng.
- Câu hỏi thứ hai, bình tĩnh mà xem xét nếu ba người bọn ta có thể đem bảo vật lấy đi, bọn ta tuyệt đối sẽ không đem việc này báo cho chư vị đạo hữu.
Lời vừa nói ra, trên mặt Thanh Quang tán nhân, Hỏa Liêm chân nhân cũng hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
- Việc này để lão phu nói đi.
Thanh Quang tán nhân hơi trầm ngâm, trầm giọng nói:
- Bọn ta cơ duyên có được một mai ngọc giản, trong đó có phương pháp có thể tránh vô số cấm chế bên ngoài, thông qua trận pháp nào đó trực tiếp tiến vào sâu trong đại. Nếu không dựa theo tu vi bọn ta muốn phá cấm đi trước tiến vào chỗ sâu nhất đại lục, ít nhất cần hao phí trăm năm trở lên.
- Truyền tống pháp trận này tên là Thất Khiếu Phá Không trận, nếu muốn khởi động, cần đúng bảy tu sĩ đồng thời ở bên trong mới có thể mở ra. Hơn nữa trận pháp này yêu cầu bảy người tu vi tương đương, thấp nhất không thể thấp hơn Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới, nếu không trận pháp không thể khởi động.
- Ta nghĩ hiện tại chư vị đạo hữu biết được việc này, trong lòng sẽ không còn băn khoăn chứ.
Tiêu Thần nghe vậy trong lòng khẽ động từ ngữ khí người này xem ra cũng không giống giả bộ, như vậy trước khi truyền tống cũng không đáng ngại. Nhưng là sau khi truyền tống tiến vào sâu trong đại lục lại chính là loại hoàn cảnh nào, chỉ sợ cũng rất khó cân nhắc. Trong lòng tuy nghĩ thế, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ yên tâm. Đa Bảo Đạo Nhân, lão Ẩu cùng Sấu nam tử sắc mặt cũng thoải mái, nhưng trong lòng họ đến tột cùng nghĩ gì cũng chỉ có bọn họ mới biết.
- Đi thôi, Truyện Tống Trận khoảng cách nơi này không xa. Bất quá chỉ sợ còn cần dựa vào Thần Đạo Tử đạo hữu bài trừ cấm chế phòng hộ bên ngoài Truyện Tống Trận.
Nói ở đây Vân Mặc Tử ánh mắt chớp lên, tiện đà cười nói:
- Lão phu cũng đã quên, Tiêu Thần đạo hữu tại đây cũng hiểu biết về cấm chế sâu đậm, đến lúc đó cũng có thể ra tay giúp trợ Thần Đạo Tử đạo hữu cùng nhau phá cấm.
Thần Đạo Tử, chính là Sấu tu sĩ, giờ phút này nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần ngạo nghễ, thản nhiên nói:
- Vân Mặc Tử đạo hữu nói đùa, tại hạ ra tay phá cấm chưa bao giờ cùng người hợp tác.
Nói tới đây ánh mắt người này khẽ liếc Tiêu Thần một cái, nói tiếp:
- Phá cấm không phải nhiều người là chuyện tốt, ngược lại sẽ gây ra phiền toái thêm, cấm chế này lão phu một mình phá giải là đủ.
Người này hờ hững nói, chĩa mũi nhọn vào Tiêu Thần cực kỳ rõ ràng, ánh mắt mọi người đồng loạt biến đổi.
Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, đối mặt cái nhìn của bọn họ không toát ra nửa điểm khác thường.
Vân Mặc Tử thấy thế trong lòng mỉm cười, nói :
- Một khi đã như vậy, chúng ta liền nhanh chóng đi thôi tránh cho có kẻ phá đám.
Mấy người độn quang đại phóng, tốc độ bạo tăng.
. . . . .
Vân Lam sắc mặt khó coi, độn quang đi trước, ở phía sau mơ hồ có thể thấy được vô số thây khô theo đuôi.
Nơi này dầy đặc cấm chế nguy hiểm, nếu xâm nhập trong đó chỉ cần hơi chậm trễ sẽ bị vô số thây khô vây khốn.
Một lúc sau Vân Lam độn quang chậm lại, chỉ cần không bị thây khô đuổi theo là được.
Một đường đi như vậy, hiện giờ cách tận cùng đại lục dĩ nhiên không xa.
Nhưng vào thời khắc này, sắc mặt hắn cũng đột nhiên biến đổi, tiếp đó hoàn toàn dừng lại. Cuối đại lục chẳng biết thế nào nhưng trong Thương Khung cấm chế xuất hiện một đạo quang mạc nhàn nhạt, từ bên trong quang mạc mơ hồ phát ra nhiều khí tức, khiến Vân Lam trong lòng sinh ra vô tận kiêng kị!
Quang mạc này cùng Thương Khung cấm chế kia là một thể. Cấm chế này lúc trước có thể đem Giang Sơn Tử nháy mắt diệt sát, uy lực không cần nghĩ cũng biết.
- Ai ở trong này?
Vân Lam đột nhiên xoay người, trong cơ thể phát ra dày đặc khí cơ.
- Hắc hắc, Vân lão quái không cần lo lắng, là ba huynh đệ chúng ta.
Thanh âm hạ xuống, không gian dao động, thân ảnh Câu Ly lão đạo, Bác Cổ cùng Tiểu Mao Lư nhất thời xuất hiện. Bất quá giờ phút này sắc mặt Bác Cổ trắng bệch, hơi thở rời rạc, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
- May mắn Vân lão quái ngươi thông minh a, bằng không liền rơi vào kết cục giống như Bác Cổ huynh. Lão quỷ này không nghe lão phu khuyên can ra tay thử một chút uy lực của quang mạc. Kết quả cái mạng già mất hơn phân nửa, nếu không phải lão phu cùng Lư huynh đệ che chở, chỉ sợ sớm đã bị thây khô nuốt hết cả hài cốt rồi.
Bác Cổ ngồi trên Mao Lư, nghe vậy trên mặt nhất thời lộ ra vài phần cười khổ.
Nhìn rõ người vừa tới, trong lòng Vân Lam thoáng nhẹ nhàng thở ra. Nếu là tu sĩ khác hắn có lẽ trong lòng còn có điều phòng bị, nhưng hắn cùng Câu Ly lão đạo có chút giao tình. Lão gia hỏa này không câu nệ tiểu tiết, tính khí lại là không có nhiều âm mưu thủ đoạn.
- Nguyên lai là Câu Ly, Bác Cổ hai vị đạo hữu, các ngươi có biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Câu Ly lão đạo lộ ra vẻ kính nể, chậm rãi lắc đầu:
- Ba người bọn ta bất quá so với ngươi đến sớm gần nửa ngày, cũng từng dọc theo nơi này xem xét xung quanh nhưng không tìm được gì.
Sắc mặt Vân Lam âm trầm, nhưng trong lòng nhịn không được sinh ra kinh hãi:
- Quang mạc này cũng không phải tự nhiên mà có, chẳng lẽ trên đại đạo còn ẩn tàng thứ gì khác tồn tại mà chúng ta vẫn chưa phát hiện?
- Khụ khụ! Vân Lam đạo hữu lời ấy vô cùng có khả năng, bọn ta tuy rằng xâm nhập nhưng chưa tiến vào sâu trong đại lục, nơi đó tất nhiên cất dấu bí mật to lớn.
- Nơi đây quá mức quỷ dị, lão phu thực sự hối hận khi tiến nhập nơi này, có lẽ khó được chết già a.
Bác Cổ sắc mặt tái nhợt, giờ phút này nhịn không được khẽ lắc đầu, trên mặt cười khổ.
- Được rồi, hiện tại hối hận cũng vô dụng, còn không bằng tìm cách từ nơi này đi ra ngoài.
Câu Ly lão đạo uống một hớp rượu ngon, nói :
- Vân lão quỷ, ngươi có nguyện ý hay không cùng chúng ta tạm thời liên thủ, chúng ta chiếu cố lẫn nhau tính an toàn cũng có thể tăng lên rất nhiều.
Vân Lam gật đầu, thế cục trước mắt hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Ánh mắt Câu Ly nhìn hướng xa xa, cuối tầm mắt, vô số thây khô điên cuồng rít gào lao đến, liếc mắt một cái cũng thấy số lượng không dưới mấy vạn.
- Đi thôi, bị ngươi đưa tới một nhóm tiểu tử rồi.
Nói xong, hai người một Lừa trên người độn quang lóe ra, gào thét rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.