Lan Nhược Ly nghe vậy đôi mày liễu khẽ nhíu lại. Trên khuôn mặt mịn màng của nàng sinh ra một chút do dự. Số bảo vật này chính là đông đảo đồng đạo liều chết đoạt được, nếu cứ như vậy bị người lấy đi, chỉ sợ khiến thanh danh tam tông mất sạch. Tuy rằng nàng tính khí đạm bạc, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không cho phép việc này phát sinh! Lập tức thoáng do dự, sau đó là hé mở môi anh đào, thản nhiên nói:
- Không biết điều kiện trong lời đạo hữu là thế nào, xin thỉnh giáo, Nhược Ly nếu có thể làm được tự nhiên sẽ đáp ứng.
- Việc này đối với tiên tử mà nói bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, tuyệt không khó khăn.
Lệ Viễn Nhai ánh mắt chớp lên, khẽ cười nói:
- Nghe đồn lần săn bắt hải thú này, người đứng thứ nhất có thể có tư cách cùng một nữ tu Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung kết duyên Tần Tấn. Điều kiện của tại hạ là nếu tại hạ may mắn trở thành người đứng đầu, tiên tử sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của tại hạ.
Hắn vừa nói xong, nhất thời khiến cho mọi người hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Lệ Viễn Nhai thêm vài phần phẫn uất, không ngờ chủ ý người này lại ở trên người Lan Nhược Ly.
- Sư tỷ không cần đáp ứng kẻ này, cứ đem bảo vật giao cho bọn họ đi.
- Không sai, Lan tiên tử vạn lần chớ đáp ứng việc này. Lệ Viễn Nhai tâm địa độc ác, cũng dám sinh ra ý niệm như vậy trong đầu, quả thực là si tâm vọng tưởng!
- Hừ! Lệ đạo hữu khẩu khí thật lớn a. Tựa hồ như lần săn giết hải thú này ngươi nắm chắc sẽ trở thành người đứng đầu a. Chậc, cẩn thận lại thua cuộc khiến cho đông đảo đồng đạo đứng đây nhạo báng ngươi đó.
Đối mặt nghị luận sôi nổi của chúng nhân, Lệ Viễn Nhai sắc mặt hơi trầm xuống nhưng không mở miệng, ánh mắt âm trầm đảo quanh, nhất thời khiến cho mọi người im hết, lúc này mới hơi vẻ đắc ý hỏi:
- Không biết ý tiên tử thế nào? Nếu tiên tử không đồng ý tại hạ cũng không miễn cưỡng. Chẳng qua đem pháp bảo tam tông lấy được mà đi thôi, Hoàng Tuyền Tông ta sợ rằng nhờ vậy mà thanh danh đại chấn. Bất quá việc này cũng có chút đạp lên thể diện tam tông trong lòng tại hạ thực có vài phần áy náy.
Người này lòng dạ giả dối, lại dùng tới phương pháp khích tướng này, bất quá Lan Nhược Ly cũng không có phản ứng, chỉ hơi trầm ngâm, tiếp đó nhẹ giọng đáp:
- Tốt, điều kiện này Nhược Ly đáp ứng.
Nói xong nàng khẽ xua tay, ngăn cản mọi người mở miệng, nói:
- Việc này ta đã nghĩ cặn kẽ.Cảm tạ chư vị đạo hữu đã quan tâm, Nhược Ly xin nhận. Bất quá, lúc này không phải là lúc chúng ta nên tranh cãi.
Mọi người thấy thế, trong lòng đều thở dài một tiếng. Nếu Lan Nhược Ly đã quyết như vậy, tuy rằng trong lòng bọn hắn lo lắng, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa. Dù sao đây cũng là lựa chọn của người ta. Nhưng không ít người vẫn như cũ trong lòng thở ngắn than dài, nhìn về phía Lệ Viễn Nhai bên kia bất giác thêm vài phần bất thiện. Đại ý là bản thân đấu pháp không phải đối thủ của ngươi, nhưng ánh mắt sắc bén có thể đem ngươi giết chết vô sổ lần!
- Ha ha, tiên tử quả nhiên sảng khoái, một khi đã như vậy tại hạ cũng không nhiều lời. Không biết trận thứ ba này tiên tử chuẩn bị thỉnh vị cao nhân nào lên chỉ giáo, chỉ cần có thể đem ta đánh bại, toàn bộ bảo vật này Hoàng Tuyền Tông liền hai tay dâng lên cho tiên tử.
Sau khi Lan Nhược Ly đáp ứng điều kiện, Lệ Viễn Nhai nhịn không được vui sướng cười lớn. Ánh mắt ẩn chứa sát khí khẽ quét qua chung quanh, phàm là người cùng với nó đối diện trong lòng bỗng nhiên phát lạnh, bất giác cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn.
Lệ Viễn Nhai cười đắc ý, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết. Hôm nay không chỉ lấy được bảo vật còn được mỹ nhân đáp ứng điều kiện. Tiếp theo chỉ cần đợi đại hội săn giết hải thú ba tháng sau hắn có thể vừa đoạt giải nhất, vừa ôm được mỹ nhân trở về!
Hãn Hải đại lục Đông Nam vực Tu Chân Giới đệ nhất mỹ nhân, nếu có thể kết song tu bạn lữ với nữ tử thế gian hiếm có này quả không còn gì cao hứng hơn nữa.
- Ván thứ ba này, Nhược Ly tự mình xuất thủ, xin thỉnh giáo đạo hữu một phen.
Thanh âm bình thản, khi nói chuyện nàng bước liên tục nhẹ nhàng,chân đạp Hư Không mà lên, phong thái phiêu diêu tuyệt hảo như tiên nữ giáng trần, trên đời hiếm có.
Ánh mắt Lệ Viễn Nhai rực lửa, bật cười nói:
- Nếu là tiên tử tự mình xuất thủ, tại hạ sẽ chiều ý tiên tử. Tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn gậy ông đập lưng ông, xin tiên tử yên tâm.
Lan Nhược Ly nghe vậy dị sắc chợt lóe lên trong mắt đẹp, lập tức chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Lệ đạo hữu không cần phải như thế, bởi vì Nhược Ly xuất thủ là muốn phá vỡ thần thông Hoàng Tuyền luân hồi.
Thanh âm bình thản truyền ra, không đợi mọi người sinh phản ứng, bàn tay mềm mại của nàng đã đặt lên túi trữ vật, một Tiểu Kiếm thanh tú dài không đầy một thước, toàn thân phủ kín hoa văn huyền ảo, trong nháy mắt hiện ra trên tay nàng.
Kiếm này khí tức nội liễm không có nửa điểm phát ra bên ngoài, nhưng khi người khác nhìn vào nhịn không được thân thể cứng đờ, sau lưng dâng lên một cổ khí tức lạnh lẽo, sắc mặc trở nên trắng bệch.
Bàn tay trắng nón khẽ giơ thanh kiếm lên rồi chém xuống.
Một loạt động tác đơn giản lưu loát sinh động như mây bay nước chảy , không chút hoa mỹ hiện ra. Nhưng lúc kiếm hạ xuống thiên địa linh khí vô tận khắp không gian nhất tề run lên, lập tức quay cuồng. Từng chút, từng chút như từng con Giao Long điên cuồng ngưng tụ thành một đạo kiếm khí dài chừng năm mươi trượng, lấy xu thế hỗn loạn vạn quân ầm ầm chém xuống.
Ba!
Thần thông Hoàng Tuyền luân hồi từng nuốt cả hai đại thần thông, đánh bại hai người Dương Phong, Tiếu Nguyệt,uy thế vô biên nhưng tại lúc kiếm khí chém xuống nháy mắt bị nổ nát, Hoàng Tuyền vô tận cũng theo đó hoàn toàn tiêu tán.
Phốc!
Thần thông bị hủy, Lệ Viễn Nhai sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trong miệng phun ra một ngụm máu. Khí tức trong cơ thể bỗng nhiên uể oải đại giảm. Trong mắt hắn tràn ngập kinh hãi, nhìn Tiểu Kiếm không chút bắt mắt nằm trong bàn tay trắng kia, thất thanh hô:
- Đạo khí!
Có được tự thân thần trí, điều động thiên địa linh lực, uy thế như thế chỉ có đạo khí trong truyền thuyết mới có thể làm được. Một kích kiếm khí này, đã có thể so với Nguyên Anh sơ kỳ, muốn phá hủy thần thông Hoàng Tuyền luân hồi tự nhiên là rất dễ dàng.
Mà cùng lúc đó, Dương Phong vốn sắc mặt uể oải nhụt chí đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức hiện lên vài phần chua xót.
Sắc mặt Tiếu Nguyệt cũng trở nên đờ đẫn, sau đó cũng cười khổ lắc đầu. Thật không ngờ Lan Nhược Ly ở Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung lại có địa vị như vậy, có thể cầm trong tay đạo khí, chẳng trách vừa rồi nàng lại đáp ứng điều kiện này. Có một bảo vật như thế này trong tay, cho dù đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ nàng cũng có thể miễn cưỡng đánh một trận, cho dù không thắng cũng có thể tự tin thoát thân. Trong lòng tự nhiên tin tưởng mười phần không có nửa điểm băn khoăn.
Về phần đám nữ tu Yêu Nguyệt Cung, giờ phút này cũng kinh hãi không thôi, cho dù là các nàng ở trong Yêu Nguyệt Cung cũng không biết trong tay Lan Nhược Ly có đạo khí như vậy. Vì thế lúc này ánh mắt nhìn về Lan Nhược Ly đã tràn ngập vẻ phức tạp, cùng là đệ tử hạch tâm của tông môn, nhưng đãi ngộ giữa nàng với họ hơn kém không chỉ một chút!
Y phục bay nhè nhẹ, khí chất mờ ảo, sắc mặt điềm tĩnh dịu dàng như tiên nữ, Lan Nhược Ly phất tay phá vỡ thần thông Hoàng Tuyền luân hồi, tiếp đó lẳng lặng đứng đó, không kiêu ngạo cũng không đắc ý. Dường như tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của nàng, tâm tính đó lại càng khiến vô số tu sĩ âm thầm hâm mộ. Nhịn không được sinh ra vài phần ái mộ, nhưng lập tức tự biết xấu hổ. Ánh mắt không dám tiếp tục dừng lại trên người ở nàng, như thể nếu còn tái phạm sẽ là khinh nhờn với nàng.
- Lệ đạo hữu, hôm nay ngươi đã bị thua, dựa theo ước định Nhược Ly sẽ lấy đi toàn bộ bảo vật, xin đạo hữu thành toàn ước định?
Nàng thản nhiên mở miệng, thanh âm hạ xuống khiến Lệ Viễn Nhai trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi người. Bất quá giờ phút này ánh mắt tất cả đều mang theo ý giễu cợt, cùng ánh mắt lúc trước tự nhiên bất đồng thật lớn.
- Sư huynh!
Phía sau, hơn mười tu sĩ Hoàng Tuyền Tông sắc mặt biến đổi, hơi tiến lên muốn mở miệng đã bị Lệ Viễn Nhai phất tay ngăn cản, trầm giọng nói:
- Bọn ngươi không cần nhiều lời, việc này trong lòng ta tự biết rõ.
Nói xong, người này chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên dung nhan hoàn mỹ của Lan Nhược Ly, trầm giọng nói:
- Bản lĩnh của Lan tiên tử quả nhiên kinh người. Tuy hiện giờ tu vi chỉ là Kim Đan lại có thể sở hữu đạo khí trong tay, ngay cả với tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể đánh một trận, tại hạ thua hoàn toàn tâm phục khẩu phục, không có nửa điểm oán hận.
- Bất quá bảo vật đoạt được từ khảo nghiệm thứ nhất hiện giờ cũng không ở trong tay ta, thỉnh tiên tử đợi một lát.
Nói xong, ánh mắt người này có chút mập mờ, bình tĩnh nói.
Lan Nhược Ly bất giác nhăn đôi mày liễu lại, trong đôi mắt vài phần lãnh đạm, thanh âm phát ra cũng càng lạnh lùng.
- Hoàng Tuyền Tông tổng cộng mười lăm đạo hữu tiến vào Bất Trụy động phủ, hiện tại đều ở chỗ này, đạo hữu lại nói vật đoạt được không ở trong tay, chẳng lẽ muốn đùa giỡn chúng ta sao?
Đông đảo tu sĩ phía sau nàng nghe thấy thế cũng sôi nổi bàn tán.
- Hắc hắc, không nghĩ tới đường đường Hoàng Tuyền Tông Lệ Viễn Nhai lại là một gã không biết phải trái, cái cớ như vậy cũng có thể lấy ra, thực khiến cho người ta không thể tin nổi.
- Sự thật ngay tại trước mắt, đạo hữu trong lòng cần gì phải thắc mắc, hạng người như vậy còn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm thật khiến người ta khinh thường.
- Hạng người này mà còn muốn theo đuổi Nhược Ly tiên tử, đã bị sỉ nhục một phen. Lúc này còn muốn chối cãi không làm theo ước định. Ha ha, xem ra Hoàng Tuyền Tông cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sau khi Lan Nhược Ly nhấc tay đánh bại Lệ Viễn Nhai, dũng khí trong lòng những tu sĩ này tựa hồ tăng lên rất nhiều. Mỗi một lời nói mang theo hương châm chọc, thậm chí còn trắng trợn vũ nhục, đem cảm xúc sợ hãi lúc trước không biết ném tới nơi nào.
Đám tu sĩ Hoàng Tuyền Tông nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Lệ Viễn Nhai ánh mắt lạnh lùng, khí tức trong cơ thể dao động bất ổn, sắc mặt trở nên đỏ bừng thiếu chút không nhịn nổi nửa mà ngửa mặt phun ra một ngụm máu.
Nhưng vào thời khắc này, tiếng hừ lạnh mang vẻ tức giận từ bốn phương tám hướng truyền tới. Tiếng hừ lạnh đơn giản lạnh lùng, nhưng rơi vào tai mọi người lại như là thủy triều dâng lên quay cuồng không ngớt. Mang theo uy áp vô thượng tiến tới, chậm rãi, huyễn hoặc khó hiểu khiến người khác khó có thể nắm lấy.
- Hoàng Tuyền Tông ta như thế nào, chẳng lẽ còn đến phiên đám kiến hôi các ngươi bình luận, muốn chết!
Thanh âm kia còn chưa nói xong, một trảo lớn đen kịt chừng hai trăm trượng ngưng tụ ra, ầm ầm hướng phía mặt đất nện xuống. Vài tên tán tu vừa phát ngôn lúc nãy trong nháy mắt bị quỷ trảo tóm được, đem mấy người nắm chặt lại làm thành một cục máu, lúc sau tùy tay bỏ ra.
Mấy tu sĩ này, thậm chí còn có một người có tu vi Kim Đan, nhưng lúc này không có nổi nửa điểm phản kháng, trong nháy mắt bị giết chết.
- Nguyên Anh tu sĩ!
Cảm ứng được khí tức người này, đôi mắt Lan Nhược Ly hiện lên vẻ khiếp sợ.
Tiếu Nguyệt cùng Dương Phong phía sau đã khôi phục lại cũng cực kỳ khiếp sợ. Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ kiêng kị vô cung lớn trong mắt đối phương.
Về phần một ít tán tu, giờ phút này sắc mặt dại ra, sau đó thất kinh, bộ dạng vâng lời không còn chút dám hung hăng càn quấy.
Đám người Lệ Viễn Nhai vui mừng nhướng mày, giờ phút kính cẩn quỳ trên mặt đất, cung kính hô:
- Đệ tử cung nghênh thất trưởng lão.
Mà thời điểm này cũng không có ai phát hiện ra, một gã thiếu niên sắc mặt vàng như nghệ ở góc kia khẽ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ suy tư, xoay người mang ánh mắt chứa thâm ý hướng phía kia thất trưởng lão nhìn tới.
Ngay sau đó, một đạo nhân ảnh cao ngất xuất hiện tại phía xa. Chân bước không nhanh, nhưng mỗi một bước lại vượt khoảng cách trăm ngàn trượng, chỉ chốc lát đã tới giữa sân.
Người tới, chính là Hoàng Tuyền Tông thất trưởng lão -Thương Cổ!