Cơ Lạc Vũ!
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiêu Thần trở nên cực
kì khó coi. Ánh mắt sắc bén như dao như điện của hắn nhìn lướt về phía
góc đại điện, vẻ mặt của Cơ Lạc Vũ lúc này trắng bệch, dù cố gắng nhưng
vẫn không thể che dấu được vẻ sợ hãi và hoảng hốt. Sự việc phát triển
đến mức này đã nằm ngoài dự đoán của hắn, với tu vi của Mục Động Huyền
thì việc đánh chết Tiêu Thần sẽ cực kỳ dễ dàng giống như trở bàn tay,
nào ngờ cuối cùng kết cục lại thành ra như vậy.
Cơ Nhược Hải khẽ nhíu mày, ánh mắt mang theo vài phần âm lãnh nhìn tới Cơ Lạc Vũ, trong
ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng. Lúc này lão chỉ có thể chậm rãi lắc đầu,
trầm giọng nói:
- Tiêu Thần đạo hữu, toàn bộ tu sĩ Cơ gia ta vốn đã chịu đại ân của đạo hữu, thế nhưng loại người này lại lấy oán báo
ân, đối với chuyện này trong lòng lão phu cũng cảm thấy cực kì thấy hổ
thẹn. Cơ Lạc Vũ xin tùy ý đạo hữu xử lý, bất kể như thế nào đi chăng
nữa, Cơ Gia chúng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
Cơ Lạc Vũ nghe vậy thì trong lòng phát hoảng, giao hắn cho Tiêu Thần xử lý khác nào đẩy hắn vào chỗ chết. Dù sao thì chuyện hắn mưu tính hãm hại
đưa Tiêu Thần vào chỗ chết lúc trước cũng đã bại lộ. Hắn cũng không cho
rằng Tiêu Thần sẽ có lòng từ bi mà bỏ qua cho hắn.
- Đại trưởng
lão, đệ tử nhất thời có chút hồ đồ nên mắc phải sai lầm, cầu xin đại
trưởng lão nể mặt phụ thân ta ở nhà mà tha cho ta một con đường sống, đệ tử chấp nhận chịu mọi sự trừng phạt..!
Mắt thấy không còn đường
sống, trong phút chốc tâm thần củaCơ Lạc Vũ bị vô tận sợ hãi vây quanh,
bên trong ống tay áo của hắn lúc này liền có linh lực âm thầm lóe lên,
một cái Ngọc Phù chợt xuất hiện trong tay. Khẽ dùng sức một chút, trong
nháy mắt cái Ngọc Phù kia đã bị hắn bóp nát.
Cơ Nhược Hải lắc đầu thở dài nói:
- Cơ Lạc Vũ, nội tình sự việc ở bên trong Huyền Sát Giới trước kia lão
phu vốn đã biết rõ ràng, nếu không phải Tiêu Thần đạo hữu ra tay giúp đỡ thì sợ rằng ngươi đã mất mạng rồi. Vậy mà ngươi lại không biết ghi nhớ
ơn cứu mạng, ngược lại còn âm mưu làm hại Tiêu Thần đạo hữu, tâm địa của ngươi nham hiểm, xấu xa như vậy, bảo sao lão phu có thể cứu ngươi đây.
Loại đồ đệ như ngươi, cho dù có thiên tư tuyệt hảo, huyết mạch tinh
thuần thì ta cũng không dám để ngươi lưu lại Cơ gia. Nếu không, nói
không chừng đến một ngày nào đó, không biết ngươi còn gây ra đại phiền
toái gì nữa? Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể sống, tự gây nghiệt
không thể sống!
Cơ Lạc Vũ ngẩng đầu lên van xin:
- Không! Đại trưởng lão, ngài không thể đối xử với ta như vậy được, nếu
không đến khi gia tổ xuất quan nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài! Ta
chính là đệ tử Cơ gia, chẳng nhẽ ngài lại trơ mắt nhìn ta bị Tiêu Thần
giết chết!
Nghe thấy vậy, sắc mặt Cơ Nhược Hải bỗng nhiên biến
đổi, nét mặt toát ra vài phần thâm trầm, hừ lạnh một tiếng cũng không mở miệng nói gì nữa.
Lúc này, một tiếng quát lớn âm lãnh vang động từ bốn phương tám hướng mà đến:
- Ai dám can đảm làm tổn thương đến huyền tôn của ta, bất kể là vì lí do gì, lão phu tất sẽ bắt hắn trả giá gấp bội!
Người còn chưa thấy đến, mà tiếng nói đã tới trước, trong giọng nói tràn ngập vẻ uy hiếp.
Nháy mắt sau đó, không gian ở bên ngoài chủ điện của Cơ gia chợt ba động,
một lão già thân hình cao lớn, sắc mặt âm lãnh chợt xuất hiện. Vừa xuất
hiện liền bước ra một bước tiến vào bên trong điện.
- Ra mắt nhị trưởng lão!
Trong điện, tất cả tu sĩ Cơ gia đều rối rít đứng dậy, sắc mặt kính cẩn, cúi
người thi lễ. Giờ phút này, bên trong ánh mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ
khiếp sợ, Nhị trưởng lão bế quan đã mấy năm, tu vi dường như đã cao hơn
trước rất nhiều!
Ánh mắt của Cơ Nhược Hải ngưng lại, trên mặt bộc lộ ra vẻ nghiêm nghị, khi mở miệng không thể nghe ra là mừng hay lo.
- Chúc mừng đại ca, tu vi đã có bước đột phá, đối với cảnh giới Tôn Giả càng gần thêm một bước!
Người vừa mới tới chính là nhị trưởng lão của Cơ Gia, tên Cơ Nhược Sơn. Giờ phút này lão quỷ nghe vậy mới đạm mạc nói:
- Nhị đệ nói quá rồi, tu vi của sư huynh mặc dù có đột phá, nhưng nếu so
sánh với nhị đệ thì sợ rằng vẫn như cũ, không thể chiếm được thượng
phong.
- Ngữ khí âm trầm, trong câu nói có ẩn chữa mấy phần hàn ý.
Cơ Nhược Hải nhíu mày, thế nhưng lúc này hắn cũng không dám nhiều lời.
Trong gia tộc năm đó, kể từ khi hắn được ngồi lên làm đại trưởng lão thì quan hệ giữa hai người quả thực không được tốt cho lắm, cũng may mà đại ca hắn liền bế quan tu luyện cả năm trời, rất ít khi ra ngoài. Nhưng
lúc này, Cơ Nhược Sơn ra mặt tất nhiên là vì muốn bảo vệ cho Cơ Lạc Vũ.
Như vậy đương nhiên là sẽ làm cho Tiêu Thần tức giận, e rằng sẽ có thêm
nhiều chuyện phiền phức. Trong lòng vừa nghĩ như vậy, đôi lông mày của
Cơ Nhược Hải lại càng thêm nhăn lại.
Cơ Lạc Vũ thấy gia tổ xuất hiện, trong lòng liền bình tĩnh lại. Liền chạy tới quỳ rạp xuống trước mặt Cơ Nhược Sơn nói.
- Gia tổ, hãy cứu huyền tôn, có người muốn giết ta!
Cơ Nhược Sơn hừ lạnh:
- Tu sĩ Cơ Gia ta đều là đỉnh thiên lập địa, dù có chết thì cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu không sợ hãi. Hơn nữa, hôm nay có lão phu ở chỗ này, xem ai dám cả gan rat ay đối với ngươi! Ở trong Cơ gia mà lại muốn giết đệ tử của Cơ gia ta, từ khi nào mà Cơ gia lại có thể tùy ý để người ta
lăng nhục như vậy!
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn liền
quét qua mặt tất cả mọi người trong điện, nháy mắt dừng lại trên người
Tiêu Thần, trong đó chợt có hàn quang lóe lên, phát ra sát khí nồng đậm.
Cơ Nhược Hải thấy vậy, trong lòng không nhịn được lo lắng, trầm giọng nói:
- Đại ca chớ kích động, chuyện xảy ra ngày hôm nay không thể trách Tiêu Thần đạo hữu.
Nói xong, hắn liền thuật lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra, không có nửa
điểm thiên vị, cũng khiến cho tu sĩ ở trong điện gật đầu đồng ý không
dứt, trong lòng liền sinh ra mấy phần khâm phục.
Nghe vậy, sắc mặt của Cơ Nhược Sơn càng thêm âm trầm, cười lạnh một tiếng nói:
- Mặc dù có như vậy, tu sĩ của Cơ gia ta phạm sai lầm thì tự nhiên sẽ do
Cơ gia ta xử trí, người ngoài căn bản không có tư cách xen vào!
- Nếu Lạc Vũ thực sự mắc lỗi, lão phu cũng sẽ đại ân đại lượng liền không truy cứu chuyện Tiêu Thần ngươi bất kính đối với Cơ gia ta. Chuyện của
Lạc Vũ sẽ do đích thân ta mang đi xử lí, trừng phạt ngiêm khắc, tuyệt
đối không để cho người ngoài nhúng tay vào dù chỉ một chút. Đi, mau theo ta đến hậu sơn diện bích, suy ngĩ cho đến khi nào trong lòng nhận thức
rõ rệt đúng sai thì lúc đó ngươi mới có thể xuống núi.
Nói xong, Cơ Nhược Sơn liền muốn dắt Cơ lạc Vũ rời đi.
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt đã tràn ngập hàn ý, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ Nhị trưởng lão của Cơ gia cố ý che chở cho huyền tôn của mình, cách làm như vậy không sợ sẽ khiến cho chư vị đồng đạo chê cười sao? Cơ Lạc Vũ tiết lộ thân phận của Tiêu Thần, còn đẩy tại hạ vào chỗ chết,
dụng tâm nham hiểm như vậy, tại sao Nhị trưởng lão lại có thể hời hợt bỏ qua. Ngươi làm như vậy thì coi Tiêu Thần là hạng người gì? Chẳng lẽ đệ
tử Cơ gia các ngươi làm chuyện sai trái, thì không phải trả giá sao?
Trong lòng Tiêu Thần cười lạnh không dứt, vốn là hắn muốn cầu hôn với Cơ
Nguyệt Vũ nên hắn cũng không muốn trở mặt với Cơ gia. Mặc dù là Cơ Lạc
Vũ rắp tâm cố ý hãm hại hắn, nhưng vì đại cục trước mắt, suy cho cùng có lẽ hắn sẽ trừng phạt hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến tính
mạng. Nhưng bây giờ, cách xử lý của Cơ Nhược Sơn lại khiến cho Tiêu Thần cực kì tức giận, nếu để cho lão nhân này tùy ý mang người đi, vậy thì
coi Tiêu Thần hắn là cái gì?
Cơ Nhược Sơn xoay người lại, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra vẻ lạnh lùng:
- Tiểu tử kia. Ngươi nói chuyện cho cẩn thận, tốt nhất là nên nghĩ lại.
Mặc dù lão phu lớn tuổi, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ cố
tình khiêu khích mình. Nếu như ngươi còn dám nhiều lời như vậy thì đừng
trách lão phu hạ thủ vô tình!
Ánh mắt của Tiêu Thần chợt lóe, hàn quang trong đó đã bắt đầu chuyển động.
Cơ Nhược Hải lúc này cực kỳ căng thẳng, liền bất chấp mọi người đang ở đây mà vội vàng thi triển bí thuật của Cơ gia kể lại toàn bộ sự việc Tiêu
Thần dọa lui Mục Động Huyền cùng Bách Quỷ đạo nhân, chém giết Ô Cốt đạo
nhân và những suy đoán của hắn về thế lực sau lưng Tiêu Thần. Nếu thế
cục trước mắt phát triển thêm nữa thì dù có thế nào cũng không thể cứu
vãn được cục diện trước mắt.
Sắc mặt của Cơ Nhược Sơn đại biến,
trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thần, mặc dù trong lòng
khó có thể tin. Nhưng vẻ khinh thường trong mắt, cũng giảm đi rất nhiều, một lúc lâu sau sắc mặt hắn mới khôi phục bình thường, lạnh lùng cười
một tiếng, nói.
- Khó trách tại sao ngươi lại dám càn rỡ ở trước
mặt lão phu như vậy, hóa ra là có vài con át chủ bài trong tay. Nhưng ở
tại nơi này chính là Cơ gia, mặc dù lão phu không phải là đối thủ nhưng
cũng không phải là nơi để một tên tiểu bối như ngươi có thể lớn lối
hoành hành. Hừ hừ! Ngươi còn muốn cầu hôn Nguyệt Vũ sao? Tốt nhất ngươi
hãy bỏ ý định này đi, cho dù như thế nào, về việc này Cơ gia ta tuyệt
đối không cho phép!
Cơ Nhược Sơn mở miệng cười lạnh,
nhưng cũng để lộ ra một vài điều. Thứ nhất, Cơ gia không e ngại lá bài
tẩy thần thông cấp Tôn Giả của Tiêu Thần. Từ điều này, suy nghĩ sâu xa
có thể biết được, mặc dù Cơ gia không có tu sĩ cấp Tôn Giả trấn giữ,
nhưng chỉ sợ là cũng có thủ đoạn nào đó cực kỳ lợi hại để chống đỡ. Thứ
hai, về hôn sự của Tiêu Thần và Cơ Nguyệt Vũ, dường như Cơ gia không hề
tán thành chút nào.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiêu Thần trở nên âm
trầm, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Cơ Nhược Hải, lúc này trên
mặt Cơ Nhược Hải cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này chứng tỏ chuyện này
lúc trước hắn cũng không biết, lập tức trong lòng liền an tâm hơn một
chút, lạnh giọng nói:
- Hôn sự của Tiêu Thần với Nguyệt Vũ có thể thành hay không, chuyện này sợ là cũng không phải Nhị trưởng lão có thể quyết định.
Trên mặt Cơ Nhược Sơn lộ ra ý châm chọc:
- Điều này, sợ rằng Tiêu Thần đạo hữu đã nói sai rồi, lão phu dù bế quan phía sau núi, nhưng mọi chuyện ta đều biết rất rõ ràng.
Nói xong, lão quỷ này liền xoay người, không biết là âm thầm bí mật truyền
âm chuyện gì. Trong nháy mắt Cơ Nhược Hải liền lộ ra vẻ vui mừng như
điên, ánh mắt đồng thời nhìn lên trên người Tiêu Thần, mang theo ý vị
phức tạp, trầm giọng nói:
- Tiêu Thần đạo hữu, ngươi cứ nói lên
yêu cầu của ngươi , Cơ gia ta tuyệt đối sẽ đáp ứng. Mong đạo hữu thu hồi hoặc lựa chọn ‘’khổ nguyệt’’ thần thông, còn về việc hôn sự cùng Nguyệt Vũ thì không nên nhắc đến nữa.
Giọng nói có chút kiên định, như chém đinh chặt sắt, chắc chắn tuyệt không thể thay đổi.
Trong lòng Tiêu Thần lập tức kinh sợ không ngừng, hôm nay ở Cơ gia, hắn đã
không tiếc bại lộ toàn bộ lá bày tẩy ra, tuy có chút hơi kinh động,
nhưng suy nghĩ cho cùng, mục đích chính là để toàn Cơ gia biết được Tiêu Thần hắn hoàn toàn có tư cách xứng đôi với Nguyệt Vũ, nếu đem Nguyệt Vũ gả cho hắn, Cơ gia không những sẽ không bị hao tổn thất thoát gì mà
ngược lại còn có thể được nhiều chỗ tốt hơn. Nhưng biến cố trước mặt
này, thật sự là nằm ngoài sự đoán của Tiêu Thần!
- Chuyện này,
trong lòng Tiêu Thần ta không phục. Đối với tu vi và thực lực của tại
hạ, hoàn toàn xứng đôi cùng với Nguyệt Vũ, hơn nữa chuyện này cũng không phải do một mình Tiêu Thần ta tự nguyện mà ta và Nguyệt Vũ là tâm đầu ý hợp, không thể chia lìa. Không biết đại trưởng lão có thể cho tại hạ
một lời giải thích rõ ràng chuyện này. Nếu không, Tiêu Thần tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định!