Đạo

Chương 11: Ma tôn




Mộc vực
Tại một nơi núi non, một người tu sĩ hốt hoảng mà chạy, sắc mặt tái nhợt.
Hưu!
Một vòng canh kim kiếm mang xẹt qua, đầu lâu bay lên, máu phun như suối, tách ra đỏ thẫm.
Thân ảnh Tiêu Thần cao ngất xuất hiện, mặt không chút thay đổi, đôi mắt lành lạnh.
“Bốn trăm."
Tu sĩ này là tu sĩ thứ bốn trăm của Mộc gia mà Tiêu Thần diệt sát sau khi tiến vào Mộc vực.
Lấy thần thức của hắn, lại có thêm Huyết Mâu ( con mắt máu), không có bất kỳ một gã Mộc gia tu sĩ nào có thể chạy thoát.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Thần ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua vẻ kinh nghi, nhìn Mộc gia phía xa. Từ trong nguyên thần cảm ứng, một cỗ lành lạnh, âm lãnh, mùi huyết tinh xông lên tận trời, phát ra khí tức vô cùng uy bức
Khóe miệng Mộc gia lão tổ nhết lên, lộ ra vẻ dữ tợn.
- Mộc lão quỷ, khí tức này, nói vậy đây chính là thủ đoạn của Mộc gia các ngươi, chẳng lẽ Mộc gia ngươi còn ẩn tàng bí mật nào đó hay sao?
Tiêu Thần hơi trầm ngâm, thản nhiên mở miệng.
- Ngươi cho rằng lão phu sẽ đem việc này báo cho ngươi, thực si tâm vọng tưởng. Không cần tốn nhiều võ mồm, cho dù ngươi thi triển sưu hồn thuật, lão phu cũng cam đoan chẳng được lợi ít gì.
Mộc lão quỷ cười lạnh, trong đôi mắt một mảnh lành lạnh.
Tiêu Thần trầm mặc, tiện đà khẽ lắc đầu
- Cho dù ngươi không nói, ta cũng biết. Nhưng hôm nay bất luận Mộc gia ngươi sử dụng thủ đoạn nào, đều phải diệt vong. Vốn định trêu đùa một phen, thế nhưng lúc này trong lòng ta nổi lên tò mò, Tiêu Thần thật muốn nhìn, khí tức này đến tột cùng có gì cổ quái.
Nói xong một bước phóng ra, không gian dao động, thân ảnh phút chốc không thấy đâu nửa.
Ngọn núi hóa thành juye6t1 sắc đỏ thẫm, mười vạn Mộc thị tộc nhân tất cả đều vong mạng nơi này, mùi huyết tinh xông lên trời.
Giờ phút này vài tên Mộc gia trưởng lão, mặt lộ vẻ khẩn trương, đứng ở phía dưới ngọn núi.
Bọn hắn đã làm hết thảy, trước mắt có không thành công hay không lại không ai biết được.
- Ha ha ha ha! Ngủ say bao nhiêu năm, bản ma rốt cục cũng thức tỉnh. Dâng máu tươi linh hồn gọi ta tỉnh lại, tồn tại hèn mọn, bản ma tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.
Thanh âm trầm thấp giống như lôi đình rít gào, ẩn chứa vô tận khí tức bá đạo, ầm ầm bùng nổ, cắm thẳng phía chân trời.
Theo lời ấy hạ xuống, ngọn núi huyết sắt rung chuyển, tiện đà không ngừng hạ thấp, dung nhập trong lòng đất.
Ngắn ngủn hơn mười tức, ngọn núi biến mất, một cửa động đen ngòm xuất hiện trên mặt đất, vài ma khí tinh thuần từ trong động bay ra, lạnh lẽo, âm u. Uy áp thản nhiên phát ra, liếc nhìn thiên địa, cuồng hoành không cố kị.
Một đoàn hắc khí bắn ra, nồng đậm gần như ngưng kết, quay cuồng, mơ hồ hóa thành hình người.
Sau thời gian vài nhịp thở, ma khí tiêu tán, một gã thân mặc hắc bào, khuôn mặt anh tuấn gần như tà mị nam tử xuất hiện, giờ phút này song chưởng mở ra, tham lam hít thở, biểu lộ ý mừng.
- Đã lâu, chưa từng cảm nhận được cảm giác như vậy, bản ma rốt cục đã có thể lần nữa xuất thế.
Tiếng rên nhẹ khàn khàn, truyền ra, không có nửa điểm thần thông, nhưng có thể trực tiếp xâm nhập vào không gian nguyên thần của tu sĩ, quanh quẩn không ngớt
Mộc gia trưởng lão, tất cả đều sắc mặt tái nhợt, sắc mặt kính sợ, hốt hoảng phủ phục trên mặt đất.
- Là các ngươi gọi ra bản ma, tốt lắm.
Ma Ảnh lước qua, ánh mắt dừng ở trên thân bọn người Mộc gia, chớp lên
- Nguyên lai, các ngươi đúng là hậu nhân của lão quỷ đó, năm đó bản ma thiếu hắn một ít ân tình, hôm nay bọn ngươi không tiếc tộc nhân huyết lưu thành hải gọi bản ma tỉnh lại, nói vậy phải làm có việc cầu ta. Nói đi, chỉ cần không quá đáng, bản ma đều thỏa mãn các ngươi.
- Khởi bẩm Ma Tôn, đám người vãn bối hôm nay gọi về tiền bối, thực là có chút bất đắc dĩ. Trước mắt ta Mộc gia trêu chọc đại địch, trước mắt đã đến tình huốn sống chết, thỉnh Ma Tôn tiền bối ra tay, bảo hộ căn cơ Mộc gia ta.
Mộc gia trưởng lão thần sắc trầm trọng, ngữ khí bi thương.
Ma Tôn nghe vậy nhíu mày, trên mặt biểu lộ vài phần chần chờ, vẫn chưa đáp ứng xuống tới, thản nhiên nói:
- Tổ tiên Mộc gia các ngươi tu vi không kém, như thế nào, chẳng lẽ hiện giờ Mộc gia đúng là chán nản tới tu luyện, các ngươi thế nào chỉ là tu sĩ Kết Đan?
- Tổ tiên năm đó tiến vào Bất Trụy đại đạo, chẳng may ngã xuống, qua đời dưới thiên kiếp, Mộc gia ta từ đó về sau chưa gượng dậy nổi. Nguyên Anh lão tổ duy nhất ngày trước ra ngoài, đến nay chưa quay về, chỉ sợ đã bị địch nhân ám toán. Xin hãy Ma Tôn nhất định phải ra tay, nếu không Mộc gia xong rồi.
Mộc Mộc lần này mở miệng cũng cực kỳ khẩn thiết. Hắn đánh bạc toàn bộ tộc nhân bình thường của Mộc gia, liền đem hi vọng đặt ở trên người Ma Tôn. Chỉ cần này ma vật có thể đem Tiêu Thần diệt sát, Mộc gia tuy rằng thực lực đại tổn, nhưng vẫn như cũ có thể đứng vững tại Triệu quốc, còn có hi vọng phục hưng. Nếu bằng không, kết cục như thế nào, hắn chưa dám nghi tới.
Ma Tôn còn đang cân nhắc, yên tĩnh không tiếng động, Mộc Mộc cùng vài tên Mộc gia trưởng lão mồ hôi lạnh chảy ròng, ước sũng cả quần áo.
- Mộc Mộc gia chủ, bảy năm không thấy, Tiêu Thần hiện giờ trở về, cố nhân gặp lại, sao tránh không hiện thâ
Thanh âm chưa hạ xuống, thanh sam tu sĩ cao ngất xuất hiện, cất bước trên hư không, thẳng hướng nơi này mà đến.
Sát khí như ẩn như hiện, phun ra nuốt vào, hiện rõ vô cùng lảnh khốc.
Ánh mắt Tiêu Thần ngưng lại, dừng ở trên người Ma Tôn, khẻ cau mày, liền khôi phục lại bình tĩnh.
Ma vật này tuy mạnh, nhưng nếu muốn ngăn trở hắn đồ sát Mộc gia, còn chưa có cửa.
Mộc Mộc sắc mặt khẽ biến, đáy mắt hiện lên vẻ oán độc
- Ma Tôn tiền bối, người này là đại địch của Mộc gia ta, xin tiền bối hãy ra tay, diệt sát người này.
Khi nói chuyện, hắn thấy rõ người trong tay Tiêu Thần, chính là Mộc hiển Thánh, trong lòng bất giác một trận kinh ngạc.
- Nếu Ma Tôn tiền bối có thể làm được việc này, vãn bối nguyện ý tế điện lần nữa, dùng năm vạn tộc nhân, giúp tiền bối khôi phục tu vi.
Ma Tôn đáy mắt dị sắc chợt lóe, xẹt qua vài phần lửa nóng
- Mộc gia tiểu bối, ngươi đừng nghĩ gạt ta, nếu không bản ma trở mặt, có thể biến Mộc gia ngươi hoàn toàn hóa thành tro tàn.
Nói xong, khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ dữ tợn, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần, âm lãnh nói:
- Chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, lại có thể cũng dám ở trước mặt bổn tôn càn rỡ như thế, thực là muốn chết. Hôm nay nếu đã đưa tới cửa, bản ma liền đem Nguyên Anh ngươi nuốt vào, cũng có thể để cho ta tẩm bổ một phen.
Khi nói chuyện, ma diễm cuồn cuộn dựng lên, khí tức bá đạo âm lãnh phá thể mà ra, đem trọn vùng trời bao phủ ở bên trong, dày đặc tĩnh mịch.
Tiêu Thần nhíu mày, trong mắt thần sắc bình tĩnh, giờ phút này ánh mắt chớp lên liếc mắt Ma Ảnh một cái, thản nhiên nói:
- Đạo hữu cùng tại hạ không oán không cừu, Tiêu Thần hôm nay chỉ là vì muốn tiêu diệt Mộc gia, rửa sạch hận thù năm xưa. Đạo hữu nếu nguyện ý không nhúng tay vào, Tiêu Thần tuyệt sẽ không làm đạo hữu khó xử, hôm nay đạo hữu có thể rời đi. Nhưng đạo hữu khăng khăng nhúng tay, Tiêu Thần cũng không kinh sợ, đành phải phí chút thủ đoạn, đem ngươi diệt sát cùng Mộc gia. Việc này, đạo hữu hảy suy xét cho cẩn thận.
Sát khí nồng đậm ngưng tụ trên không, ánh sáng màu trắng bệch gần như hóa thành thực chất, quay cuồng, trong đó ẩn chứa tiếng kêu gào của Âm Quỷ truyền ra. Cả phiến không gian, theo sát khí bùng nổ, nhiệt đột dần giảm xuống, băng tuyết từ trên hư không ngưng tụ chậm rãi rơi rụng.
Tiêu Thần tàn sát Mộc vực bát thành có tới mấy ngàn tu sĩ, hiện giờ bên ngoài cơ thể sát khí nồng đậm, nửa điểm cũng không kém gì ma đạo cự đầu đã thành danh! Sát khí này, có thể nói kinh thiên động địa, chỉ có chém giết vô số sinh linh mới có thể hình thành.
Sắc mặt Ma Tôn tối tăm, trong lòng cười lạnh không thôi, chỉ là Nguyên Anh cũng dám ngông cuồng như thế, trước mắt thực lực tuy rằng vẫn chưa hồi phục mười phần, nhưng diệt sát tất cả tu sĩ của hạ giới, bất quá cũng chỉ là việc dễ như lấy đồ trong túi.
"Ma động."
Ma vật đột ngột ra tay, hư không chấn động, nồng đậm ma khí theo cơ thể bùng nổ, che khuất bầu trời, bá đạo vô song!
Ma giả, không sợ thiên địa, bất kính quỷ thần, tùy tâm sở dục, mặc kệ tất cả.
Trong loan ma vật này dĩ nhiên kiên quyết ý niệm trong đầu là phải bảo vệ Mộc gia, liền nháy mắt ra tay, gọn gàng, không chút dây dưa.
Đáy mắt Tiêu Thần lãnh mang chợt lóe, hôm nay hắn phải diệt Mộc gia, ai ngăn cản, giết không tha!
Tiện tay ném ra, Mộc lão quỷ bị trấn áp, thân ảnh bay ra ngoài trăm trượng.
Người này không giết, Tiêu Thần muốn hắn tận mắt thấy Mộc gia diệt vong!
Trong miệng hừ lạnh, hướng về Thiên Ma Khí, một chưởng chụp tới.
Ma khí quay cuồng, ngưng tụ Ma Ảnh, thân cao trăm trượng, đầu sinh song giác, hai tròng mắt màu đỏ, ẩn hiện khí tức cuồng bạo bộc phát.
Ma Ảnh này tuy là ma khí ngưng tụ mà ra, nhưng uy lực không kém, diệt sát Nguyên Anh tu sĩ, cực kỳ đơn giản.
Giờ phút này Tiêu Thần chưởng tới, không gian chấn động, vô tận linh lực, hóa thành làn sóng gào thét bốc lên ngưng tụ làm một cự thủ, hơn năm trăm trượng, giống như Thần Ma ra tay, dồn hết lực đánh vào.
Đối mặt Ma Ảnh kia rít gào, đôi mắt Tiêu Thần lạnh lùng, ống tay áo múa may, cự thủ oanh rơi, hư không chấn động vỡ vụn.
Ma Ảnh rít gào, ẩn chứa kinh sợ, giương hai tay ngăn cản, nhưng vẫn như cũ không địch nổi. Trăm trượng ma thân, đột nhiên chấn động, tiện đà tán loạn biến mất, dung nhập vào thiên địa không thấy đâu.
Ma Tôn nháy mắt biến sắc, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh nộ, lạnh giọng nói:
- Bất trụy tu sĩ!
Âm lãnh mở miệng, Ma Tôn mặt trầm như nước. Nếu là thời kỳ toàn thịnh, một tu sĩ Bất trụy nho nhỏ, hắn tùy tay có thể diệt, nhưng trạng thái hiện giờ, nếu thực sự cùng tồn tại như vậy giao thủ, chỉ sợ sẽ phải hoàn toàn vẫn lạc. Cho dù may mắn sống sót, tất nhiên cũng sẽ bị thương nặng, hôm nay tu vi như vậy, nói không chừng cũng sẽ bị đánh mất hơn phân nửa, nghĩ như vậy nên ma vật tỏ ra chần chờ.
Đay mắt Tiêu Thần chợt lóe quang mang kỳ lạ, một tay nổ nát Ma Ảnh, thế đi không giảm, thẳng đến bản thể Ma Tôn mà đi.
“Cùng người này giao chiến chính là ngu muị, bản ma sau khi thoát khỏi phong ấn, chỉ cần âm thầm ra tay thôn phệ một vài tu sĩ, tu vi tất nhiên sẽ tăng vọt trong thời gian ngắn. Chỉ cần khôi phục năm thành tu vi, thì ở Nhân Gian Giới này còn không tùy ý bản ma tung hoành, đến lúc đó lại đến diệt sát tu sĩ nhân tộc nho nhỏ này cũng không muộn."
Tâm niệm chuyển động, Ma Tôn trong lòng hạ quyết tâm, giờ phút này mắt thấy cự thủ hạ xuống, ma quang chợt lóe, thân ảnh nháy mắt xuất hiện ở ngoài trăm trượng.
Thuấn di.
Ma vật này lại nắm giữ thần thông như vậy
- Tiêu Thần đạo hữu khoan hãy ra tay, việc hôm nay bản ma không hề nhúng tay, ân oán của ngươi cùng Mộc gia có thể tự mình giải quyết.
Thanh âm Ma vật hạ xuống, Mộc Mộc cùng Mộc gia tu sĩ sắc mặt nháy mắt trắng bệch, thân thể xụi lơ trên mặt đất. Nếu ma vật này không ra tay, bọn hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tiêu Thần nghe vậy đáy mắt dị sắc thoáng hiện, thản nhiên nói:
- Lúc trước Tiêu Thần có ý cho đạo hữu rời đi, đạo hữu dựa vào tu vi ra tay, như thế nào? Hiện giờ biết được thủ đoạn của Tiêu Thần, có thể nào liền muốn bình yên thoát khỏi đây? Giờ phút này mở miệng, đã quá trễ
Ma Tôn kinh sợ, hắn dĩ nhiên nhượng bộ, người này như thế nào còn hùng hổ doạ người, chẳng lẽ quả thực cho là mình không phải đối thủ của hắn!
- Hôm nay bản ma không muốn cùng ngươi giao chiến, bứt ra việc này, đạo hữu chẳng lẽ còn muốn đuổi tận giết tuyệt?
Trong giọng cười lạnh, khí thế của ma vật nhất thời tăng vọt.
Tiêu Thần lắc đầu, sắc mặt lãnh mạc
- Đạo hữu không cần nhiều lời, hôm nay đừng hòng có thể li khai nơi này. Chúng ta cùng chiến một hồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.