Đạo

Chương 14: Đoạt xá thân thể




Ma Tôn cắn nuốt huyết nhục linh hồn gần hai mươi vạn Mộc thị tộc nhân, ma diễm ngập trời, thân thể ba trăm trượng tựa như Ma Thần, hô hấp như sấm, khí tức hung hãn bạo ngược phá từ trong cơ thể phát ra.
Sắc trời trong Triệu quốc âm u, trong hư không Ma Nguyệt trên cao quỷ dị âm lãnh, ẩn ẩn vẻ xơ xác tiêu điều.
Tinh mang đầy trời ảm đạm thất sắc, từ từ lu mờ, cuối cùng bị che khuất toàn bộ, biến mất không thấy gì nữa.
Ma uy phát ra cuồng bạo, di thiên liệt địa, vô số tu sĩ Triệu quốc như bị đánh thẳng vào ngực, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi không thôi. Ánh mắt sợ hãi nhìn về địa phương Mộc gia, trong biên giới Triệu quốc ai ai cũng biết Tiêu Thần cường thế trở về đồ diệt Mộc gia.
Uy áp này chẳng lẽ cùng Tiêu Thần có liên quan?
Vô số tu sĩ kinh nghi nhưng đều hiểu rằng, sau ngày hôm nay, tu chân giới Triệu quốc tất nhiên sẽ có biến đổi lớn.
Mộc, Tiêu hai tộc tranh đấu, tất phải có bên thắng, người thắng sẽ lập tức hùng bá Triệu quốc!
Trải qua chuyện hôm nay, biết được khí tức đánh giết của song phương nên không ai dám chất vấn.
Mộc gia.
- Bất kể như thế nào, hôm nay, Tiêu Thần cũng chắc chắn phải lưu ngươi lại!
Trong mắt lệ mang lóe lên, Tiêu Thần xuất thủ trong nháy mắt, ngón tay út chỉ ra.
Thôn Thiên nhất chỉ.
Toàn thân trong suốt, giống như thủy tinh được mài gọt tỉ mỉ mà thành, ở nơi âm u này lại càng phát ra ánh sáng sặc sỡ lóa mắt.
Thiên địa linh lực bị điều động, hóa thành làn sóng, liên tục không dứt, chạy thẳng dung nhập vào chỉ này. Linh lực dung nhập vào, uy áp tăng lên, hình thể tăng vọt. Giống như ngón tay út của thường nhân phóng lớn, qua một lần hô hấp liền biến lớn thành ngàn trượng, hoa văn rõ ràng, mang ánh sáng màu bích lục, cảm giác như không nhiễm chút tạp chất.
Uy áp phô thiên cái địa từ trong ngón tay kia phát ra, không gian rung động rồi vỡ vụn.
Điểm xuống.
Tiêu Thần mặc dù tự tin đối với thực lực bản thân nhưng cũng không muốn chống đỡ bí pháp do Ma Tôn lúc liều chết thi triển một cách vô nghĩa.
Liền xuất thủ trước, chiếm cứ tiên cơ, như một tiếng cổ động giành chiến thắng!
Một ngón tay điểm xuống, khí tức trong cơ thể Tiêu Thần tăng vọt, đạt tới đỉnh cảnh giới hiện tại, tóc đen tung bay, quần áo phất phới, khí thế đứng đầu thiên địa phá thể mà ra.
Ma Tôn ngẩng đầu lên, tròng mắt màu máu đỏ, sắc mặt dữ tợn. Mặc dù thi triển bí pháp cắn nuốt Mộc thị nhất tộc khiến cho thực lực hắn tăng vọt, nhưng phương pháp này cũng ẩn dấu đau đớn thật lớn, khí tức trong cơ thể dao động tán loạn, phát tán sự đau đớn như điềm báo trước.
Tu ma giả, tùy tâm sở dục.
Nhưng thiên đạo vốn công bằng, tàn sát bừa bãi như vậy để đạt được tu vi tất nhiên không thể hoàn mỹ được.
- Thi triển Ma Thôn Thiên Địa khiến căn nguyên của ta thương thế càng nặng hơn, lần này mặc dù giết chết người này sợ rằng cũng bởi vì căn nguyên tiêu tán mà bại vong.
- Bị phong ấn bao tuế nguyệt, bổn ma phải chịu muôn vàn trắc trở mới miễn cưỡng đạt được một đường sinh cơ, hôm nay khôi phục tự do, chờ tu vi hồi phục liền có thể phản hồi Linh giới, hôm nay làm sao lại có thể chết được!
- Bổn ma không cam lòng!
Trong nội tâm, Ma Tôn gầm thét, tia máu trong đôi mắt nổi lên.
- Tiêu Thần này chính là hạ giới tu sĩ, lại có thể lĩnh hội được bổn nguyên cảnh giới tất nhiên là đạt được thiên đại cơ duyên.
- Nếu bổn ma có thể cắn nuốt nguyên thần hắn, đem thân thể chiếm cứ, mặc dù mất đi Vương tộc huyết mạch, mất đi sự mạnh mẽ của ma thân nhưng có thể chiếm cứ được bổn nguyên thì hết thảy dũng đáng giá.
- Có bổn nguyên trong tay, bổn ma vẫn giống như trước tung hoành thế gian!
Ma vật lần này trong lòng mừng như điên, tìm được cách có thể không chết, hơn nữa còn ẩn chứa một phen thiên đại tạo hóa như vậy, trong lòng hắn dĩ nhiên mừng như điên.
Linh lực gia trì, Thôn Thiên chỉ phủ xuống, Ma Tôn khóe miệng lộ ra vẻ dữ tợn không thèm né tránh mà nhắm hai mắt lại.
Một đoàn ô quang từ đỉnh đầu Ma Tôn thoát ra ẩn chứa sự hung sát ngoan lệ, vừa hiện ra nó liền lao thẳng tới Tiêu Thần.
Nguyên thần ra hết, ma Tôn đã quyết đánh tới cùng, nhất định phải đem Tiêu Thần cắn nuốt, chiếm cứ thân thể kia.
Tiêu Thần thấy vậy, mắt hiện lên lệ quang, trong lòng khẽ động, Thôn Thiên chỉ ngàn trượng thế đi hơi đổi, lệch khỏi quỹ đạo đang tiến đến ma thân, oanh tạc nhà cửa Mộc gia.
Một chỉ hạ xuống, mặt đất quay cuồng như sóng, khiến phương viên trăm dặm quanh Mộc gia toàn bộ hóa thành tro bụi, không còn tồn tại chút gì.
Mà đối với việc nguyên thần Ma Tôn đánh tới, Tiêu Thần khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, hoàn toàn không chút ngăn trở.
Bên trong nguyên thần có cây bồ đề trấn áp, tà ma không thể lay chuyển!
Hôm nay, hắn cũng muốn nhìn xem thần vật trong truyền thuyết Bồ Đề cổ thụ đến tột cùng là có uy năng như thế nào.
Nhắm mắt.
Trong không gian nguyên thần, thân ảnh Tiêu Thần đột nhiên xuất hiện, thần thức hóa hình thành một tiểu nhân, thân mặc thanh sam, sắc mặt bình tĩnh, thần thái tự nhiên.
Chắp hai tay sau lưng, phong phạm khí độ phát ra tự nhiên, rất có phong thái của một cường giả.
Ngửng đầu lên, một đoàn ma quang xông vào hóa thành Ma Tôn, tuấn mỹ yêu dị, môi đỏ mọng, tròng mắt hẹp dài mang màu huyết sắc, âm trầm.
- Nhận biết bổn ma muốn cắn nuốt nguyên thần ngươi mà ngươi vẫn có thể tự tin như vậy có thể thấy được ngươi tất có chỗ dựa vào.
- Nhưng bất luận ra sao, chỉ cần bổn ma tiến vào không gian nguyên thần, hôm nay ngươi chắc chắn chỉ có một kết cục.
- Ngươi là một trong số ít kẻ đáng để bổn ma chiếm lấy, tất cả đều thuộc về ta!
Ma Tôn mở miệng, âm thanh trong không gian nguyên thần như tiếng gầm vang vọng, cuồng ngạo bá đạo, như nắm chắc không chút sơ hở.
Tiêu Thần lắc đầu, sắc mặt bình thản:
- Sai lầm lớn nhất của ngươi hôm nay chính là xông vào không gian nguyên thần của ta.
- Nhìn khả năng ngươi lúc này, nếu là cùng ta toàn lực đánh một trận thì khó phân thắng bại, mặc dù ta có thắng cũng phải bị thương rất nặng.
- Nhưng giờ phút này cũng là giảm đi cho ta rất nhiều phiền toái, thân thể Ma Tôn đạo hữu Tiêu Thần phải cảm tạ rồi.
Ma Tôn như muốn cắn nuốt Tiêu Thần cướp đoạt bổn nguyên, đạt được sinh cơ.
Tiêu Thần cũng xuất thủ không buông là vì muốn cướp đoạt ma thân kia.
Hai người đêì có mục đích riêng, bất quá Tiêu Thần đã chuẩn bị ngay từ đầu, còn Ma Tôn la từ trong khốn cảnh mới nảy ra ý này.
Thân thể Ma Tôn là ma thể tinh thuần, huyết mạch cao quý, đối với Tiêu Thần có thật nhiều tác dụng.
Ngưng kết Nguyên Anh, tha thứ tâm ma, khống chế một hồn một phách, nắm giữ trong tay, nhận lời tìm cho nó một khối thân thể giúp đoạt xá thành một sinh mệnh mới.
Lại có thêm ngọc giản Tổ Ma, Tiêu Thần khổ đau trong tu luyện, lấy tâm ma làm thần, ma thân làm thể, tự nhiên có thể giải quyết được vấn đề.
Cái tâm ma này mặc dù muốn cắn nuốt Tiêu Thần, chiếm cứ thân thể, nhưng hai người vốn là cùng nhau cộng sinh, ngươi vừa là ta, ta vừa là ngươi.
Tâm ma làm ma, chiếm cứ ma thân, tu luyện Tổ Ma, rất tuyệt.Tâm ma làm ma, chiếm cứ ma thân, tu luyện Tổ Ma, rất tuyệt.
Tiêu Thần mặc dù không tu ma đạo, không luyện ma công, nhưng cuối cùng vẫn có lợi.
Ma Tôn sắc mặt khẽ biến, đồng thời cười lạnh, tâm như bàn thạch chưa từng xao động.
- Cuộc chiến tâm lý đối với bản ma vô dụng, tâm niệm ta kiên định, tâm như biển rộng, làm sao lời ngươi nói ra có thể rung chuyển được ta.
Hôm nay, bổn ma liền đem ngươi hoàn toàn tiêu diệt.
Lần này ma vật mười phần tin tưởng, cắn nuốt Mộc thị nhất tộc, thương thế hắn càng nặng, nhưng uy năng nguyên thần cũng tăng vọt trong thời gian ngắn, cũng đủ để cắn nuốt người này.
Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh thản nhiên nói:
- Ma Tôn đạo hữu từng hỏi, Tiêu Thần có sự tự tin này, không ngăn cản ngươi vào không gian nguyên thần, vậy thì tại hạ đành vì đạo hữu giải thích nghi hoặc vậy.
Thanh âm rơi xuống làm hư không một hồi ba động, một gốc cây cổ thụ hiện lên, dần dần ngưng thật.
Nói là cổ thụ, chẳng qua là trên cây phát ra khí tức tang thương, khí tức đã trải qua vô tận năm tháng, thật giống như từ Thiên Địa sơ khai đã tồn tại, trải qua vô tận năm tháng lắng đọng mà thành. Khí tức như vậy, mặc dù vô cùng nhỏ nhưng cũng đủ lamg rung động lòng người.
Cây cao chưa đầy một trượng, thân cây xám trắng cổ xưa, cành lá rậm rạp, có rễ phủ xuống mặt đất, phát ra từng trận linh quang.
Ô quỷ trên cành cây ngủ say, giờ phút này chậm rãi giương mắt, nhìn thấy Tiêu Thần liền lộ vẻ thân cận.
- Bồ Đề thụ!
Ma Tôn mở miệng thét chói tai, tròng mắt hẹp dài trợn ngược, huyết sắc bên trong tràn ra lộ vẻ vô cùng khiếp sợ, rồi hóa thành nỗi tuyệt vọng.
Bồ Đề cổ thụ trấn áp không gian nguyên thần, Ma Tôn rốt cục biết được, Tiêu Thần này tại sao lại có thể tự tin như vậy.
- Chết tiệt, tu sĩ giới này không chỉ hiểu được bổn nguyên mà trong thân còn có Bồ Đề cổ thụ!
- Trốn! Trốn! Có Bồ Đề cổ thụ trấn áp, nguyên thần người này bất tử bất diệt, ta lưu lại chỗ này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ma Tôn sợ hãi hoảng hốt, trong đầu chỉ còn lại một chữ: Trốn!
Nhưng giờ phút này hắn lại hoảng sợ phát hiện, giờ phút này không gian nguyên thần Tiêu Thần đã hóa thành tường đồng vách sắt, chắc chắn vô cùng. Hắn xông vào dễ dàng nhưng giờ muốn rời đi lại là không thể!
Bồ Đề cổ thụ rõ ràng rung động, cành cây chập chờn, linh quang thiểm hiện.
Trên cây nhãn mâu màu đỏ của Ô Quỷ rơi trên người Ma Tôn phát ra tiếng rít, ô quang chợt lóe liền tiêu tán.
Cổ xưa tương truyền, Bồ Đề cổ thụ trời sanh tính ôn hòa, vì tự vệ nên đã trấn áp một sinh linh, rồi cả hai lại dựa vào nhau mà sống.
Kết hợp với sinh linh, tạo nên uy lực của cổ thụ, có cổ thụ hộ vệ không thì tuyệt không thể xâm phạm.
Giờ phút này Ma Tôn xông vào không gian nguyên thần Tiêu Thần, khiến cho Bồ Đề cảm nhận được uy hiếp thật lớn, lúc này, kết hợp với Ô Quỷ tùy đó mà động.
Ma Tôn hoảng sợ, tung ra một chưởng, tạo thành ma chưởng màu đen đánh xuống.
Ô Quỷ rít lên, há mồm phun ra một tầng hoàng quang, quang mang đạm nhạt nhưng có uy năng vô cùng, ma chưởng kia run lên bỗng nhiên hóa thành thần thức tán loạn, bị Ô Quỷ nuốt vào trong bụng.
- A!
Ma Tôn thét lên bi thảm, ánh mắt sợ hãi, giờ phút này hắn đang ở dạng nguyên thần, tất cả thần thông đều do thần thức biến ảo, giờ đây lại bị Ô Quỷ cắn nuốt ma chưởng, nguyên thần cũng theo đó mà bị thương
- Tiêu Thần đạo hữu hãy nương tay, bổn ma mặc ngươi sử dụng, mong ngươi tha chết cho ta!
Tiêu Thần ánh mắt lóe lên, rồi lắc đầu:
- Ma Tôn đạo hữu thực lực quá mạnh mẽ, giữ ở bên người như nuôi ong tay áo.
- Huống chi Tiêu Thần chỉ cần thân thể nguyên vẹn của đạo hữu, nguyên thần đối với ta là vô dụng.
- Giờ đây, đạo hữu hay là ra đi thong thả.
Thanh âm rơi xuống, Ô Quỷ nuốt xuống, nguyên thần mạnh mẽ của Ma Tôn dưới tay tiểu tử này lại không có chút sức phản kháng.
Hoàng quang mờ mịt, đối với nguyên thần có sức trấn áp vô cùng!
Kết cục bi thảm.
Bị phong ấn qua bao tuế nguyệt, hôm nay cuối cùng vẫn chết thảm, trở thành bữa ăn trong miệng Ô Quỷ.
Cắn nuốt nguyên thần Ma Tôn, cả người Ô Quỷ hắc mang lóe lên, khí tức dao động không yên, đi lại tập tễnh, giống như say rượu.
Không còn kịp cùng Tiêu Thần thân mật, ô quang lóe lên, rơi vào Bồ Đề cổ thụ ngủ say sưa.
Tiêu Thần ánh mắt lóe lên, trong lòng mừng thầm. Ô Quỷ này cùng Bồ Đề thụ dựa vào nhau mà sống, có uy năng của Bồ Đề cổ thụ thật phi phàm, nguyên thần Ma Tôn cũng có thể dễ dàng cắn nuốt cường hóa bản thân.
Dưới mắt tên tiểu tử này, rõ ràng là bổ sung quá mức nên cần ngủ say tiêu hóa.
- Xem ra, Ô Quỷ ngày sau sẽ trở thành một lá bài tẩy trong tay ta, nếu là trong lúc không phòng bị, sợ rằng Bất Trụy hậu kỳ tu sĩ nếu bị xâm nhập cũng đừng mong có được chút điểm tốt.
Tiêu Thần cười khẽ, hài lòng gật đầu, thân ảnh run lên tiêu tán.
Phía sau núi Mộc gia lành lạnh, tĩnh mịch. Hai mắt Tiêu Thần mở ra, ánh mắt quét qua, như có chút thở dài.
Mộc gia năm đó hùng cứ Triệu quốc, hôm nay lại bị hủy bởi tay hắn. Mộc thị tộc nhân mặc dù không phải toàn bộ chết trong tay Tiêu Thần nhưng cũng không phải không liên quan.
Tiêu Thần cau mày, rồi ngửa đầu thản nhiên nói:
- Tiêu gia ta tuyệt đối sẽ không như vậy.
Giọng điệu bình tĩnh, lạnh lùng, nội tâm thông suốt.
Hơi trầm ngâm, Tiêu Thần mở miệng:
- Ta đã hoàn thành lời hứa, thân xác này chắc hẳn ngươi phải cực kỳ hài lòng.
Thanh âm rơi xuống, một bước bước ra một Tiêu Thần áo đen, chính là tâm ma.
- Thân xác này vô cùng tốt, tuy có chút thương tổn nhưng ta có thể đem luyện hóa thu phục.
Tiêu Thần gật đầu, trở tay lấy ra một quả ngọc giản, chính là Tổ Ma.
- Thần thông này tùy ngươi tu hành, ở bên trong động ma nơi này, nếu ta không còn thì ngươi hãy thủ hộ Tiêu gia.
Tâm ma nhận lấy ngọc giản, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh:
- Ngươi hãy yên tâm, ta tuy là tâm ma, nhưng cũng là Tiêu Thần.
- Tiêu gia cũng vẫn là Tiêu gia của ta, ta sẽ xuất thủ che trở bọn họ vô sự.
Nói xong, bước ra một bước, tâm ma dung nhập vào thân thể Ma Tôn, hình thể trong nháy mắt co rút lại, hóa thành như thường nhân, tuấn mỹ yêu dị nhưng cũng có phần rất giống Tiêu Thần.
- Ta sẽ ở chỗ này tu luyện, ngày sau sẽ đi tìm ngươi.
Tâm ma nói xong, ma quang chợt lóe, biến mất bên trong động ma không thấy gì nữa.
Mặt đất nơi động ma run rẩy rồi co rút lại.
Tiêu Thần yên lặng, hoài niệm, một bước bước ra thân ảnh liền tiêu tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.