Đạo

Chương 3: Thu phục




Hống
Tiểu Huyết bạo rống, độn quang chợt lóe, thân ảnh nháy mắt đã chui vào bên trong huyết sắc lôi vân. Vào thời khắc này tuy thiên kiếp đã hết, nhưng trên không huyết sắc kiếp vân vẫn ẩn chứa Lôi Đình lực cực kỳ mạnh mẽ. Tiểu Huyết tất nhiên sẽ không bỏ qua, nhảy vào bên trong huyết vân hòng thôn phệ hết kiếp vân.
Có thể thôn phệ kiếp vân, thế gian này duy nhất chỉ có thượng cổ Lôi Long mới có thể làm được điều đó.
Bên trong huyết sắc kiếp vân, Tiểu Huyết như cá gặp nước, điên cuồng tìm kiếm kiếp vân. Khi kiếp vân cùng bản thể Tiểu Huyết va chạm vào nhau, kiếp vân trực tiếp bị thôn phệ, hóa thành huyết sắc Lôi Đình lực tiến vào thể nội của Tiểu Huyêt
Một trăm trượng bên ngoài huyết sắc kiếp vân. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ bay của huyết sắc kiếp vân đang mau chóng thu giảm dần còn Tiểu Huyết đang không ngừng trở nên to lớn. Một lúc sau, tia kiếp vân cuối cùng cũng bị cắn nuốt, Tiểu Huyết gần như đã đạt tới hai trượng, giơ nanh múa vuốt trông rất là uy phong. Uy áp cũng từ đó mà tăng trưởng, đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ. Tuy nhiên nếu như thật sự giao thủ, Tiểu Huyết triệu tập Lôi Đình oanh giết địch thủ chỉ sợ tu sĩ Nguyên Anh hậu kì cũng có thể dễ dàng diệt sát
Sau khi cắn nuốt xong kiếp vân, Tiểu Huyết hơi có vẻ mỏi mệt, bay đến bên cạnh Tiêu Thần, hình thể chợt thu nhỏ lại tiến vào mi tâm của Tiêu Thần, thoáng cái đã không thấy đâu. Hiên giờ huyết sắc Lôi Long tăng vọt, cần có thời gian tiêu hóa mới có thể hoàn toàn hấp thụ.
Trong khi Tiểu Huyết tiến vào mi tâm, một Lôi Đình yếu ớt trong cơ thể chợt phát ra, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Tiêu Thần. Tuy lực lượng Lôi Đình cực kì cuồng bạo nhưng thời khắc này, Lôi Đình ở Tiểu Huyết cực kỳ dịu dàng, hóa thành một cỗ năng lượng ôn hòa, tu bổ cho thương thế của Tiêu Thần
Tâm niệm tỏa ra ý cảm kích mừng rỡ, sau đó Tiểu Huyết hoàn toàn lâm vào giấc ngủ say.
Khóe miệng Tiêu Thần hơi mỉm cười, tiểu gia hỏa này lại biết nịnh nọt, thật là một bất ngờ thú vị. Giờ đây, Nguyên Anh Thiên kiếp đã vượt qua, Tiểu Huyết bởi vậy thực lực tăng vọt, khiến cho trong lòng Tiêu Thần mơ hồ mong đợi, không biết khi độ Bất trụy thiên kiếp thành công thì Tiểu Huyết có năng lực bành trướng đến mức độ nào.
Chốc lát, Tiêu Thần mỉm cười, khe khẽ lắc đầu, đem ý nghĩ đó mạnh mẽ áp chế, ánh mắt chớp lên thân ảnh nháy mắt đã xuất hiện ở trên không phía bên kia thúy trúc đảo
Thuấn di!
Thần thông mà Tiêu Thần vừa thi triển đúng là thần thông mà chỉ Bất Trụy tu sĩ có mới có thể thực hiện.Tâm niệm vừa động liền nháy mắt có thể xuyên qua không gian.
Tu chân đại đạo sáu năm, thu hoạch lớn nhất của Tiêu Thần là ngưng kết song anh. Thực lực thậm chí có thể so với tu sĩ bất trụy sơ kỳ! Nhưng Nhân Nguyên Đạo Quả là được nuôi dưởng từ các tu sĩ mà thành, năng lượng trong đó còn mơ hồ ẩn chứa một tia thần thông, cảm ngộ của bọn họ, nên cũng bị phong bế ẩn dấu vào trong đó. Nếu nói thủ đoạn của thượng tộc là đại thần thông thì Tiêu Thần sáu năm tu luyện, sáu năm cảm ngộ, thu hoạch quả thật rât to lớn.
Thuấn Di thần thông đích thị là một trong số đó.
- Thúy Trúc đạo hữu, tại hạ đã độ kiếp xong, bây giờ đạo hữu có thể đi ra, chúng ta đại chiến một hồi , nếu có thể thắng được Tiều Thần, ta liền trả lại ngươi Định Thiên Luân, ngươi thấy thế nào?
Tiêu Thần cười khẽ, thanh âm thản nhiên vang vọng khắp nơi.
Chốc lát, trên thúy trúc đảo, một đạo thân ảnh bắn ra, sắc mặt mơ hồ trắng bệch, ánh mắt nhìn Tiêu Thần chợt lóe một tia sợ hãi
- Tiêu Thần tiền bối nói đùa rồi. Tiểu Yêu có gì bất kính, kính xin tiền bối đừng trách móc.
Định Thiên luân nếu như tiền bối thích, tiền bối cứ giữ lấy, Tiểu Yêu tuyệt không có nửa điểm không nguyện ý.
Thúy Trúc đạo nhân giọng điệu kính cẩn nói. Cảnh tượng Tiêu Thần vừa độ kiếp đã đem hắn hoàn toàn chấn nhiếp. Uy lực như thế tu sĩ nguyên anh cảnh giới không thể nào đạt được. Trong giây lát, trong lòng Thúy Trúc chợt hoài nghi, tu vi Tiêu Thần chẳng lẽ đã đạt đến Bất Trụy cảnh giới?
Bất trụy cảnh giới là tồn tại đỉnh phong trên thế gian này, giơ tay nhấc chân có thể hủy thiên diệt địa. Diệt sát tu sĩ nguyên anh chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay
Cho dù hắn suy nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ thông suốt, tại sao bảy năm trước Tiêu Thần còn là một gã tu sĩ nhỏ nhoi còn bây giờ lại trở thành một tồn tại mà hắn không thể nào với tới.
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, trên mặt lộ ra nét chần chờ
Thúy Trúc đạo nhân sắc mặt trắng bệch, uớt thẫm mồ hôi, như ở trong nước sôi lửa bỏng, rất dày vò. Sự sống chết của lão chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của Tiêu Thần.
Chốc lát
- Năm đó, ngươi cho Mộc gia lão quỷ mượn pháp bảo tru sát ta, việc này ngươi tuy chưa trực tiếp tham dự ,nhưng chung quy vẫn có phần bên trong
Hôm nay Tiêu Thần ta quay về, ra tay đem ngươi chém giết không biết có hợp tình hợp lý hay không?
Tiêu Thần mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt, lại làm cho sắc mặt Thúy Trúc đạo nhân trở nên trắng bệch
- Thỉnh tiền bối mở lòng khoan dung, tha cho Tiểu Yêu một mạng
Thúy Trúc đạo nhân quỳ rạp xuống van xin, nếu Tiêu Thần thực sự có ý giết hắn, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì. Thảo mộc tu luện vốn đã không dễ dàng, huống chi hắn đã tu luyện thành hình người, đạt tới nguyên anh cảnh giới, không biết đã phải trải qua bao nhiêu vất vả khó khăn, đã sắp đạt thành chính quả. Càng là như vậy, trong lòng tự nhiên càng sợ hãi.
- Mộc hệ thảo mộc trúc yêu đạt tới cảnh giới Nguyên anh, thọ nguyên có thể lên đến mấy vạn năm, vượt xa nhân tộc tu sĩ. Hôm nay ta tha cho ngươi khỏi chết, nhưng ngươi cần giao ra một tia tinh phách, chịu ta sai khiến một ngàn năm.
Ngàn năm sau, Tiêu Thần ta sẽ để ngươi được tự do
Tiêu Thần giọng điệu lãnh đạm,lộ ra ý định một lời không hợp liền ra tay diệt sát
Thúy Trúc đạo nhân mồ hôi xuất trán. Giao ra tinh phách, tương đương với đem sinh tử bản thân giao cho người khác, chỉ cần một ý niệm liền có thể đem hắn hồn phi phách tán. Chần chờ một lát, hắn đột nhiên cắn răng nói :
- Nếu Tiêu Thần tiền bối muốn diệt sát Tiểu Yên, tuyệt đối không cần phiền toái như vậy, tại hạ chỉ hi vọng tiền bối có thể tuân thủ lời hứa, ngàn năm sau trả tự do cho ta.
Đối với sinh mệnh trúc yêu mà nói, ngàn năm thời gian bất quá chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua, cấp cho Tiêu Thần sai bảo, còn có thể chấp nhận được.
Nói xong, Thúy Trúc đạo nhân cũng rõ rang, tế ra một tia tinh phách, giao cho Tiêu Thần.
Tiêu Thần lộ ra vẻ hài lòng, thần thức đảo qua, tiện đà xuất ra một mai ngọc giản, đem một ít tinh phách dung nhập vào trong đó. Theo tinh phách dung nhập vào ngọc giản, ngọc giản này hóa thành màu xanh biếc, phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Thúy Trúc đạo nhân khóe miệng co giật, trước mắt chỉ cần có người hướng ngọc giản này trích máu nhận chủ, liền có thể đem hắn hoàn toàn nắm giữ.
Tiêu Thần thấy thế, ánh mắt chớp lên, thản nhiên nói:
- Thúy Trúc đạo hữu yên tâm, Tiêu Thần lần này yêu cầu chính là muốn ngươi bảo hộ Tiêu gia ta ngàn năm. Nếu ngươi làm ta vừa lòng, ta cam đoan sẽ không bạc đãi ngươi, lấy thủ đoạn của ta có thể đem ngươi trong thời gian ngắn đột phá bình cảnh, tiến giai nguyên anh trung kì.
Thúy Trúc đạo nhân ngạc nhiên, sau đó mừng như điên
- Đa tạ Tiêu Thần tiền bối, Tiểu Yêu tất nhiên đem hết toàn lực, thủ hộ cho Tiêu thị gia tộc bình yên vô sự.
Tiêu Thần gật đầu, có hâm dọa có hứa hẹn ban phát lợi ích đó chính là phương pháp quản lý thuộc hạ tốt nhất. Lúc này Thúy Trúc mới can tâm tình nguyện hộ vệ cho Tiêu gia.
- Đem bản thể của ngươi ra, ta mang ngươi rời đi
Thúy Trúc đạo nhân kính cẩn gật đầu, trên người độn quang chợt lóe rơi vào thúy trúc trên đảo, đảo trúc đang xanh tươi rậm rạp bất ngờ run lên, liền khô héo tiêu tán, lộ ra nhiều điểm lục mang dung nhập đến một gốc cây Lục trúc cao ba thước trông rất bình thường. Đây chính là bản thể của Thúy Trúc.
“Thu!”
Tiêu Thần đưa tay ra, Lục Trúc kia bỗng run lên, tiện đà bật ra, bị Tiêu Thần cầm trong tay, thoáng thưởng thức, thu vào trong túi trữ vật.
Không biết song thân giờ này ra sao?
Không biết tông môn vô sự hay không?
Không biết dược viên giờ như thế nào, ý trung nhân có trông mong hay không?
Ánh mắt trông về phía xa, Tiêu Thần trong lòng kích động, từng bước bước ra, thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Hiện tại, hắn phải về nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.