Trong mắt Đa Bảo đạo nhân lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng thấy Tiêu Thần không
giống giả bộ liền khẽ gật đầu. Ở chung với hắn nửa tháng, hắn đại khái
đã hiểu tính khí của Tiêu Thần, nếu không nắm chắc tuyệt đối sẽ không
mạo muội mở miệng. Nhưng trong lòng hắn vẫn rất khó hiểu, Tiêu Thần sẽ
dùng cách nào để đối phó với Ô Cốt đạo nhân chứ, dẫu sao nếu hắn cảm ứng sai, lấy thọ nguyên của Tiêu Thần bây giờ, cho dù thi triển Tịch Diệt
cũng tuyệt đối không phải là địch thủ của Ô Cốt đạo nhân.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều, Đa Bảo bước ra từng bước thẳng đến chỗ Chiến Liệt Thương.
- Liệt Thương đạo hữu muốn lưu hai huynh đệ ta lại, còn ta lại muốn xem
với tu vi các vị có làm nổi không, vậy nên chúng ta đành chiến một trận
vậy.
Chiến Liệt Thương lộ ra sát khí, thản nhiên nói:
- Ô
Cốt đạo hữu, tại hạ chỉ cần Tiêu Thần chết, còn về phần Bồ Đề cổ thụ sẽ
để đạo hữu thu lại. Khổ Nhai đạo hữu ta sẽ giữ chân nên đạo hữu hãy
nhanh chóng ra tay, tốc chiến tốc thắng.
Nói xong bước ra từng bước, uy áp của Bất Trụy hậu kỳ ầm ầm bùng nổ.
Thân ảnh của hai người Đa Bảo và Chiến Liệt Thương liền biến mất, khi xuất
hiện lại đã cách chỗ đó mấy vạn trượng trên không trung, khí thế khiến
không gian trăm dặm quanh đó vỡ vụn, hóa thành đen sì. Uy lực tu sĩ Bất
Trụy hậu kỳ mạnh mẽ vô cùng, một cái giờ tay nhấc chân là có uy lực rất
lớn, một khi giao đấu, lực công phá không gì sánh được. Cảnh giới tu vi
hai người tương đương nhau, cho dù có giao chiến cũng phải tới nơi không người, tránh giết lầm người vô tội. Dù sao trong lịch sử đã từng ghi
lại, từng có hai tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ giao chiến trong thành trì, uy
lực tán ra trực tiếp biến phạm vi trăm dặm quanh đó thành bột mịn, mấy
vạn tu sĩ chết oan uổng. Việc này khiến cả đại lục khiếp sợ, sau này thế lực khắp nơi liên hợp ra tay, giết chết cả hai người này, hơn nữa còn
lập ra nhiều quy định, tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ khi giao chiến không được
lan đến tu sĩ vô tội, nếu không toàn bộ đại lục sẽ liên hợp lại giết
chết.
Oanh!
Hai người giao chiến liên tục, thần thông uy
lực vô cùng, pháp lực khủng bố dao động tràn ngập phạm vi ngàn dặm. Toàn bộ tu sĩ trong ngàn dặm đó đều nhận thấy được khác thường ở nơi này,
ngực tất cả đều như trúng đòn nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch. Tu sĩ
Bất Trụy hậu kỳ, đã đạt đến đỉnh của Nhân Gian Giới, cho dù cách xa ngàn dặm, uy áp của nó làm sao tu sĩ bình thường có thể ngăn cản.
Bên trong Cấm Thiên thành.
Chủ phong của Cấm Thiên tông, Vô Cực Tử giương mắt nhìn lộ vẻ hơi ngạc nhiên sau đó bước ra từng bước liền biến mất.
Đồng thời, trên một mái nhà tửu lâu nào đó trong thành, một lão già đang
khoanh chân ngồi. Nhưng quỷ dị ở chỗ vô sỗ ánh mắt tu sĩ quét tới lại
không người nào phát hiện ra dị thường, bởi vì không gian quanh lão hiển nhên bị méo mó khiến bên ngoài không thể thấy được.
Đúng lúc
này, lão chậm rãi đưa mắt nhìn, lưu quang chuyển biến trong mắt giống
như tinh vân khiến người khác nhìn vào đó bất giác trở nên mê muội.
- Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi sao? Bồ Đề cổ thụ, một vật nghịch thiên như
vậy, lão phu cũng muốn nhúng tay vào một phen. Nếu có thể thì thu nó vào tay còn không sẽ đem nó phá hủy.
Người này chính là Đại trưởng
lão của Ám Nguyệt tông Vô Tinh đạo nhân. Nhưng trước mắt uy áp trong cơ
thể Vô Tinh đạo nhân khiến người ta không lường được, hiển nhiên đã đạt
đến đẳng cấp Bất Trụy hậu kỳ.
Bước ra từng bước, thân ảnh lão quỷ này biến mất.
. . . . .
Cách Cấm Thiên thành bảy ngàn dặm về phía đông nam, có một sơn cốc âm u, âm
phong gào thét hàng năm. Năm tháng vô tận, phàm là tu sĩ nào bước nào đó cũng không thể đi ra được, dần dần chỗ này trở thành tuyệt địa của
Trung Châu. Sâu trong sơn cốc, không gian âm u, tầm mắt chỉ có được mấy
thước, lộ ra không khí lạnh lẽo.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất sơn
cốc đột nhiên chấn động, trời đất lập tức quay cuồng, một quan tài ngăm
đen từ dưới nền đất trồi lên. Cùng với chiếc quan tài này, trên mặt đất
sơn cốc xuất hiện vô số thây khô leo lên đầy chi chít với đôi mắt màu
đỏ, trong miệng gào rít không ngớt nhưng nhìn về phía quan tài kia lại
lộ ra vẻ vô cùng kính sợ.
Răng rắc
Quan tài khẽ mở một khe nhỏ, thi khí ầm ầm bùng nổ xông ra, khiến cho toàn bộ thây khô nơi đây
khúm núm, kinh sợ vô cùng. Một lão thi khô quắt dựng dậy, thi khí bao
quanh nồng đậm, uy áp thản nhiên tràn nập, mạnh mẽ vô cùng.
-
Hoắc hoắc, tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ nhân tộc giao đấu nhất định là có bảo
vật, nếu đã phát sinh ở cửa nhà, lão tổ đành ra nhìn một cái, để xem có
thu hoạch gì hay không. Các con hãy giữ nhà, lão tổ đi quay về liền.
Nói xong, thi hài lão bỗng biến mất.
. . . . .
- Sư huynh, hôm nay Tiêu Thần giao chiến với tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ, hiển
nhiên có quan hệ với người này, chúng ta có nên đi xem không?
Sắc mặt Hàn Nguyệt đạo nhân oán độc, tông môn thăng chức lần này có thể nói là Ngự Đạo tông của hắn mất hết mặt mũi.
Sắc mặt Thương Khung đạo nhân âm lãnh, cười lạnh nói:
- Đương nhiên đi, nếu lão phu không thể tận mắt chứng kiến tên tiểu tạp
chủng hắn bị giết chết, thì sao có thể giải trừ mối hận trong lòng chứ.
Các ngươi hãy ở lại, bổn tông cùng Đại trưởng lão đi sẽ về ngay.
- Vâng, tông chủ.
Tu sĩ Ngự Đạo tông kính cẩn thi lễ.
- Đi! Truyện được dịch tại 4vn.eu
Hai người Thương Khung, Hàn Nguyệt liếc nhìn nhau, nhìn thấy đáy mắt người kia lóe ra hàn mang.
. . . . .
Ô Cốt đạo nhân cười lạnh liên tục:
- Tiêu Thần đạo hữu, để coi hôm nay ai sẽ cứu ngươi, nếu ngươi thức thời
đem Bồ Đề cổ thụ giao ra thì lão phu có thể cho ngươi chết thống khoái.
Nếu không lão phu sử dụng vô số bí pháp của Bắc Mang tông khiến đạo hữu
phải hối hận vì sống trên cõi đời này.
Đa Bảo đạo nhân bị Chiến
Liệt thương cuốn lấy, một mình Tiêu Thần tất nhiên không phải là địch
thủ nên trước mắt Ô Cốt nói như vậy khiến ngươi ta không thể nghi ngờ.
Sắc mặt Tiêu Thần hờ hững, trong đôi mắt ẩn dấu sự bình tĩnh, lúc này nghe vậy thản nhiên nói:
- Ô Cốt đạo hữu vẫn chắc vẫn chưa hiểu rõ Tiêu Thần rồi, tại hạ từ trước
đến nay đều luôn rất cẩn thận, tất nhiên sẽ không đem tính mạng mình ra
để đùa. Hôm nay nếu Tiêu Thần dám can đảm tự mình ứng chiến, trong lòng
hiển nhiên không sợ hãi, đạo hữu cần gì phải cố nói gì nữa. Đừng nói
nữa, nếu đạo hữu muốn giành được bảo vật, vậy hãy đánh với Tiêu Thân một trận, nếu thắng có thể lấy bảo vật đi. Bại đành phải để lại tính mạng
nơi đây.
Ô Cốt đạo nhân thoáng sững sờ, sau đó lắc đầu:
-
Trong lòng lão phu cực kỳ tò mò, vì sao đến giờ, Tiêu Thần đạo hữu vẫn
có thể bình tĩnh được, chẳng nhẽ đạo hữu thực nghĩ có thể còn mạng hay
sao? Đành vậy, phải tốc chiến tốc thắng tránh đêm dài lắm mộng, lão phu
sẽ toàn lực ra tay, nhanh chóng tiễn đạo hữu ra đi vậy.
Nói xong, người này tay phất trữ vật giới, một luyện thi tầm hai trượng nháy mắt
xuất hiện rồi ngửa mặt lên trời gào rít, khí tức hung sát mạnh mẽ từ
trong thi thể xộc thẳng lên trời. Vật đó có đôi mắt đỏ sậm, miệng mọc
răng nanh, sắc mặt trắng bệch, thân thể ngăm đen như chế tạo từ thiết
thạch, đầu ngón tay có móng tay mọc dài như lợi trảo màu máu, liếc mắt
nhìn qua là biết có kịch độc. Luyện thi này chính là con bài tẩy mà Ô
Cốt chưa lật, có nó là có thể giao chiến được với tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ. Trực tiếp xuất luyện thi này ra, đủ để thấy người này hạ quyết tâm nháy mắt giết chết Tiêu Thần đem thu Bồ Đề cổ thụ vào trong tay.
- Luyện thi, lấy thủ cấp của người này cho lão phu, huyết nhục để ngươi cắn nuốt.
Ô Cốt đạo nhân khẽ quát, hung quang trong mắt luyện thi lóe ra, lúc này
nhất thời gào rít hưng phấn. Tuy rằng trong cơ thể nó phong ấn tàn hồn,
bị đánh mất linh hồn. Nhưng vẫn có được bản năng cơ bản là phôn thệ
huyết nhục của tu sĩ, đối với một cao cấp tồn tại như Tiêu Thần mà nói
quả là có lợi rất lớn.
Hống!
Lúc này giữa không trung,
luyện thi hóa thành một đạo hắc ảnh, lao thẳng đến Tiêu Thần. Nếu đổi
lại là tu sĩ Bất Trụy sơ kỳ khác, căn bản không có nửa điểm phản kháng
đối với luyện thi này, sẽ bị móng vuốt xé nát cả nguyên thần lẫn thân
thể, nhưng lúc này đối thủ lại là Tiêu Thần. Từ lúc luyện thi xuất hiện
thì đồng tử Tiêu Thần đã co rút lại, trong lòng lại càng đề phòng cẩn
thận, luyện thi này nháy mắt đã ra tay, hắn cũng tùy theo đó mà sử dụng
thần thông.
- Không gian cấm!
Tiêu Thần gầm nhẹ, rồi vươn
tay chụp tới luyện thi đang hung hãn đánh tới kia, lấy uy lực thần thông của hắn hiện giờ, mặc dù có là Bất Trụy hậu kỳ đi chăng nữa, tất nhiên
cũng sẽ bị ngăn cản.
Ầm!
Khoảng không biến thành nhà lao,
nhốt luyện thi lại bên trong. Vật ấy không có linh trí, thi thể bị trói
lại nhất thời điên cuồng nổi giận, khiến cho không gian dao động kịch
liệt, dường như đã sắp bị tan vỡ rồi.
Sắc mặt Tiêu Thần tái nhợt, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, một tia máu chảy ra, nhưng đôi mắt đen vẫn bình tĩnh như trước, ẩn dấu sát khí điên cuồng.
Hai tức!
Hắn đã toàn lực ra tay, chịu đựng bị thần thông cắn lại để tiếp tục thi
triển Không Gian cầm, chỉ có thể gian cầm luyện thi được hai thức thời
gian, nhưng chừng đó cũng đủ rồi.
- Tộc văn, hiện lên!
Trong miệng Tiêu Thần phát ra tiếng gào nặng nề, lúc này tâm mi đột nhiên
phát ra Hỏa Diễm Tộc văn, khiến cho lúc này nhìn hắn có vài phần khí
chất tà mị. Lúc Tộc văn nháy mắt xuất hiện, Tiêu Thần không chút do dự
dùng một chưởng hung hăng đánh xuống.
Phốc!
Ngón tay xen
lẫn huyết nhục, đột nhiên dùng sức, đem Tộc văn này nháy mắt mạnh mẽ kéo xuống theo ấn đường, có vệt máu chảy dài từ mi tâm, máu chảy ra từ đó
cũng không dừng lại, tràn ra giàn giụa, tích lại dước cằm, mồ hôi ướt
sũng quần áo.
Cơn đau đớn vô cùng tràn tới, khiến cho Tiêu Thần run rẩy toàn thân, nhưng trong đôi mắt có vẻ tàn nhẫn vô tận.