Lúc này ở giữa sân, chỉ còn lại ba người là lão thi, Tiêu Thần
và Đa Bảo đạo nhân. Lão thi không dám vọng động, nếu không lỡ có hiểu
lầm vô duyên vô cớ vứt bỏ tánh mạng chả phải oan uổng lắm sao. Lúc thấy
hai người Tiêu Thần nhìn đến, sắc mắt lão thi trở nên cực kỳ khó coi,
chốc lát liền đưa tay lấy ra một quả cầu màu trắng, giao cho Đa Bảo đạo
nhân.
- Thi Châ nu vạn năm, đồ tốt!
Dường như mọi bảo vật trên thế gian Đa Bảo đều biết hết, lúc này cầm lấy Thi Châu kia trong tay, ánh mắt nhất thời sáng lên.
Lão thi hừ lạnh:
- Châu này chính là do lão phu khi tiến vào cảnh giới Bất Trụy hậu kỳ,
ngưng tụ thi khí trong cơ thể tụ lại mà thành, khi xuất ra có thể triệu
hồi một hình ảnh thiên thi, uy lực đủ để đánh với Bất Trụy hậu kỳ nửa
canh giờ không lâm vào hạ phong.
Tiêu Thần khẽ gật đầu:
- Nếu đã xuất ra bảo vật, Tiêu Thần nói là giữ lời, đạo hữu có thể rời đi.
Lão thi nghe vậy hơi nới lỏng trong lòng, nhảy lên thi vân cuồn cuộn, gào thét đi xa, đảo mắt cái đã biến mất.
Tiêu Thần dương tay, tộc văn liền dung nhập vào mi tâm, miệng vết thương
khép lại, máu chảy cũng ngừng lại, nhưng trong người tràn ngập khí tức,
không hề suy yếu chút nào.
- Sư huynh, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Tiêu Thần liền vung ống tay áo lên, cùng bước đi với Đa Bảo, thân ảnh biến mất nơi không gian dao động. Nơi này liền khôi phục vẻ hiu
quạnh, riêng trên mặt đất có vực sâu cùng phía chân trời có không gian
đen sì, biểu hiện rõ có một trận đại chiến ở đây.
Một lát sau,
không gian dao động lần nữa, sắc mặt hai người Tiêu Thần và Đa Bảo đạo
nhân âm trầm bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh.
- Xem ra mấy lão bất tử đi thật rồi, hừ hừ, may mà bọn họ thức thời, nếu không hôm nay quả thực họ phải chết.
Nói xong, hai người rời đi lần nữa.
Tầm hơn mười tức sau, cách đó mấy trăm trượng, trong không gian dao động,
thân ảnh Vô Tinh đạo nhân lại hiện lên lần nữa, ánh mắt biểu lộ ý kinh
nghi, ánh mắt nhìn về chỗ Tiêu Thần, Đa Bảo rời đi, trầm tư một lát rồi
áp chế ý niệm trong đầu, bước ra từng bước, thân ảnh liền biến mất.
Cách nơi này mười dặm, Chiến Liệt Thương bước ra từng bước, thân ảnh hiện ra từ cổ mộc, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt.
- Xem ra Tiêu Thần thật vẫn còn thừa lực lượng, may mắn vừa rồi không có ra tay, nếu không hậu quả thật khó lường.
Nói xong, đáy mắt người này lóe lên ý tàn nhẫn, bước từng bước đến thẳng một nơi nào đó.
Sau khi Chiến Liệt Thương rời đi, cách đó mười trượng, một côn trùng ẩn dưới nụ hoa mở ra đôi mắt quỷ dị màu xanh biếc.
Phốc!
Con côn trùng này đột nhiên nứt ra, giống như thoát xác, hóa thành một thân ảnh thu nhỏ, đúng là lão thi.
- Mặc dù hắn mới chỉ bố trí nghi trận, nhưng nếu bức hắn đến tuyệt cảnh, e rằng lão tổ cũng không có kết quả tốt. Hừ! Hôm nay trước tiên để các
ngươi một ít tiện nghi, nhưng chỉ cần mang Thi Châu của ta trên người,
lão tổ còn rất nhiều cơ hội ra tay.
Lão thi này cười lạnh, nhưng
đúng lúc này hình thể cũng đột nhiên run lên, sau đó tán ra. Cách đó mấy trăm dặm, tại nơi nào đó trong sơn động âm u, sắc mặt bản thể lão thi
đột nhiên đỏ lên, ngửa mặt phun ra một đạo thi huyết đỏ sậm.
- Đáng chết, thần niệm lão tổ giấu trong Thi Châu đã bị hủy, thật đáng chết!
Mặc dù sát ý tăng vọt, nhưng lão thi cũng không dám ở lại lâu, thi khí bốc lên, lập tức dụng thuấn di thuần thông để rời đi.
. . . . .
Cách đó hơn hai ngàn dặm, sắc mặt Đa Bảo đạo nhân trắng bệch, độc khí đen sì ẩn dưới gương mặt, nhìn cực kỳ đáng sợ.
- Không tồi, rốt cuộc cũng dọa được ba lão quỷ kia rút lui rồi!
Nói xong, miệng Đa Bảo lộ ra ý cười khổ.
Lúc này Tiêu Thần khoanh chân ngồi, sắc mặt cắt không chút huyết sắc, hoàn toàn không còn chút khí thế nữa.
- Các lão bất tử rất cẩn thận, không nắm chắc mười phần sẽ không đuổi
theo. Trước mắt xin sư huynh hãy mở ra một động phủ, để hai người chúng
ta phục hồi thương thế.
Đa Bảo đạo nhân nghe vậy gật đầu, ống tay áo đánh ra mấy đạo kiếm quang, cắt ngay tại sườn núi một thạch động đơn giản, hai người lóe độn quang vào trong đó. Tiêu Thần đưa tay xuất ra
một bộ trận kỳ từ trữ vật giới, mặc dù sức phòng ngự vô cùng mạnh mẽ,
nhưng dùng để che đi khí tức cũng đủ rồi.
Hai người trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nắm lấy thời gian để chữa trị thương thế trong cơ thể.
Tiêu Thần vừa rồi lấy tộc văn gọi tổ tiên thần thông về, pháp lực hao tổn
gần hết, sau để làm Chiến Liệt Thương, Vô Tinh cùng Lão thi kia kinh sợ
thôi lui hắn đã thi triển bí pháp mạnh mẽ áp chế sự suy yếu trong cơ thể lại. Lúc này bí pháp cắn lại, cơ thể bị thương thế không nhẹ, có thể
nói là yếu đến cực điểm. Về phần Đa Bảo đạo nhân, trong lúc giao đấu với lão thi, bị trúng thi độc, nếu pháp lực tràn đầy thì độc tố này không
có gì đáng ngại, nhưng vì hộ vệ cho Tiêu Thần ngăn cản đồng thời cả ba
người vây công, tuy có bảo vật giải vây nhưng vẫn bị thương nặng. Hơn
nữa, độc thi bùng nổ, thương tổn càng thêm nặng, tình hình không tính à
lạc quan hơn so với Tiêu Thần.
Nhắm mắt điều tức, một ngày không nói gì.
Thương thế Tiêu Thần khá nhẹ, cùng với pháp lực nguyên thần khôi phục nên tình hình dần chuyển biến tốt đẹp, miễn cưỡng đã khôi phục ba thành tu vi.
Lúc này lông mi khẽ run lên, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt dừng trên người Đa Bảo đạo nhân liền nhíu mày lộ vẻ ngưng trọng. Chỉ thấy
lúc này thân thể Đa Bảo đạo nhân đã hóa thành màu đen, vô số thi độc
tung hoành dưới da mấp máy giống như những con ký sinh trùng rất nhỏ
đang bò qua bò lại trông rất đáng sợ, khí tức trong cơ thể không những
không thể khôi phục như ngày trước mà ngược lại lại càng suy yếu liên
tục, hiển nhiên thương thế trong cơ thể ngàng càng phát tác ác liệt.
- Sư huynh? Truyện được dịch tại 4vn.eu
Tiêu Thần mở miệng, chốc lát Đa Bảo chậm rãi mở mắt, biểu lộ ý chua sót.
- Lần này lão phu thực lỗ lớn, vì cứu ngươi mà bảo vật tiêu hao hầu như
không còn, nói không chừng còn mất mạng, nếu biết thế cho dù làm thái
giám, lão phu cũng đã sớm thoát thân một mình.
Đa Bảo đạo nhân thấp giọng than thở, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tiêu Thần im lặng không nói, hôm nay nếu Đa Bảo không hộ vệ thì e rằng hắn
đã sớm chết, tuy nhiên Đa Bảo rơi vào tình trạng như thế này, hắn không
thể trốn tránh trách nhiệm.
- Thương thế trong cơ thể sư huynh
hôm trước tuy không nhẹ, nhưng chưa nghiêm trọng như vậy, sao trong một
ngày lại chuyển biến xấu như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đa Bảo đạo nhân khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- E rằng đây là số mệnh, có lẽ lão phu phải trải qua kiếp nạn này. Trước
kia, lão phu ở di tích tầm bảo bị thần thông nào đó gây thương tích, từ
đó đến nay chưa bao giờ chữa khỏi, chỉ có thể ỷ vào tu vi đem nó mạnh mẽ áp chế, đã gần ngàn năm vẫn bình an vo sự. Nhưng hôm qua chính lúc mấu
chốt lão phu đem bức thi độc ra thì n nội thương bùng nổ làm xáo trộn
mọi thứ khiến thi độc khuếch tán xâm nhập lục phủ ngũ tạng sâu trong máu tủy, ăn mòn cơ thể và hòa tan sinh cơ. Nếu tu vi lão phu không thâm
hậu, e rằng đã không thể kiên trì đến lúc này.
Nói đến đây, Đa Bảo liên tục cười khổ:
- Lão phu tuy là tán tu, lúc trước khi tu vi còn yếu chưa bao giờ bỏ
mạng, hiện giờ đã được đến cảnh giới thế này mà chết dưới thi độc nho
nhỏ này thì thật không cam lòng.
Tiêu Thần nhíu mày, thần thức
quét lên người Đa Bảo, sắc mặt không khỏi trở nên càng khó coi. Lúc này
thi độc kia thâm nhập vào cơ thể, đang không ngừng cắn nuốt hòa tan sinh cơ Đa Bảo, khiến khí tức hắn không ngừng suy yếu, dựa theo tốc độ đó, e rằng sau mấy ngày nữa Đa Bảo sẽ hóa thành một vũng máu.
Trầm tư một lát, Tiêu Thần ngẩng đầu:
- Với thời gian tu đạo của sư huynh từ trước đến nay, chẳng nhẽ chưa từng luyện hồi thiên chi thuật?
Đa Bảo nghe vậy nhíu mày:
- Lão phu không dám nói mình có tu vi đệ nhất thế gian nhưng yêu thích
pháp bảo, đoạt được rất nhiều pháp quyết thần thông, trong đó có lẽ có
thể giải trừ được tình thế nguy hiểm ngày hôm nay. Nhưng bí pháp này
cũng cần mạnh mẽ tách ly sinh cơ trong cơ thể lão phu, một khi như thế,
sinh cơ lão phu khô kiệt, cuối cùng kết cục vẫn không tránh khỏi cái
chết.
Nói xong cười khổ không thôi.
Tiêu Thần nhíu mày,
ánh mắt lóe ra không ngớt chứng tỏ đang suy nghĩ, nếu là cái khác thế
thì hắn có lẽ không thể hỗ trợ nhưng chỉ bởi vì trong cơ thể không đủ
sinh cơ thì hắn không coi đó thực là vấn đề. Dù sao, Tiêu Thần tu luyện
Tịch Diệt chỉ, mỗi lần thi triển đều phôn thệ một lượng lớn sinh cơ
trong cơ thể, nếu không cách nào bổ sung, sợ rằng hắn đã sớm thành đống
xương trắng mục nát.