Đứng trước cấm chế trong hang, năm tên Huyền Không Môn tu sĩ đã hoàn toàn khiếp sợ.
- Lưu Vân tiền bối, hắn cũng là một gã thể tu ư?
Càn Dương đạo nhân ấp úng mở miệng, sắc mặt có phần trì trệ.
Mọi người nghe vậy liền phục hồi tinh thần lại, cùng nuối nước miếng một
cái, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần lại thêm vài phần kính sợ. Mấy trăm
Huyền Sát thú với thực lực có thể sánh với Nguyên Anh tu sĩ không có nổi nửa điểm phản kháng, toàn bộ bị giết chết, hơn nữa từ biểu hiện của Lưu Vân có vẻ như đã biết từ trước. Nếu Tiêu Thần sử dụng sức mạnh của Bất
Trụy tu sĩ để đuổi giết bọn chúng thì bọn họ cũng không khiếp sợ như
vậy, nhưng lúc này hắn dùng toàn bộ sức mạnh của thân thể, tạo ra tràng
diện huyết nhục như vậy khiến bọn nọ lâm vào tình trạng cực kỳ hoảng sợ.
Đến khi sơn cốc dần yên tĩnh lại, trên mặt đất lưu lại chi chít các huyền
châu trong suốt đang tan ra đã chứng minh rõ ràng chuyện xảy ra vừa rồi
tuyệt đối là thật.
Tiêu Thần thấy mọi người vẻ mặt rung
động thì cũng không quan tâm. Măc dù hắn thân thể cường tráng, nhưng khi chiến đấu không thể không dùng tới một chút thủ đoạn. Nếu không phải
Huyền Sát Giới hạn chế chiến lực, hắn cũng không vất vả như vậy. Lúc này chợt Tiêu Thần cau mày lại, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo phóng
tới bên trong Huyền Sát Khí.
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Thần dồn lực xuống chân, mặt đất liền vỡ vụn, đá bụi
bay ra xung quanh, thân ảnh hóa thành một tia chớp bay vào trong.
Oanh! Oanh!
Trong nháy mắt âm thanh đánh nhau vang ra dày đặc, hiển nhiên Tiêu Thần đang cùng một kẻ thần bí giao chiến.
Một thời gian trôi qua, cuộc chiến chợt dừng lại, một đạo hắc ảnh từ bên
trong Huyền Sát Khí bay ra, hoảng hốt bỏ chạy. Kẻ này dù tròng mắt đỏ
như máu cũng không thể che giấu được sự sợ hãi. Tiêu Thần sắc mặt âm
trầm đuổi theo sau. Huyền Sát Thủ này chính là Thôn Sát mà Cơ gia mới
phát hiên. Mới vừa rồi Tiêu Thần giết mấy trăm tên Huyền Sát Thú, thông
qua cấm chế biết được kẻ này đang không ngừng cắn nuốt Huyền Sát Khí,
hơn nữa uy áp không ngừng tăng lên. Nhưng làm Tiêu Thần khiếp sợ nhất
chính là Thôn Sát này lại có tư duy, mắt thấy không địch lại liền cố
tình trúng chiêu để bỏ chạy.
Huyền Sát Thú mặc dù có chút linh tính, nhưng cũng không thể đạt tới trình độ như vậy, lần này Huyền Sát Giới bạo phát, mọi người tất nhiên không thể biết được lý do. Lúc
trước Tiêu Thần cũng không để chuyện của Huyền Sát Giới trong lòng,
nhưng bây giờ đã không thể không cẩn thận, Thôn Sát này tu vi đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, mặc dù không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu
muốn giết những Nguyên Anh tu sĩ bình thường thì rất đơn giản, càng làm
hắn lo lắng hơn chính là Thôn Sát này liền tục hấp thu tinh khí từ những xác chết của Huyền Sát Thú thông thường, chỉ e chẳng bao lâu sẽ tiến
tới Bất Trụy cảnh giới, nếu thật đến lúc đó thì Huyền Sát Giới này sẽ
gặp phải nguy cơ vô cùng lớn.
- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ta nhất định phải làm sáng tỏ!
Trong lòng Tiêu Thần bùng lên sát khí, độn quang bạo khởi bắn về phía trước, phong tỏa Thôn Sát kia để truy ra dấu vết.
Cả hai đều bộc phát tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, tốc độ nhanh như tia
chớp, Tiêu Thần mặc dù có chút nhỉnh hơn nhưng Phệ Sát này cực kỳ linh
hoạt liên tục thay đổi hướng chạy, trong khoảng thời gian ngắn khoảng
cánh của hai bên cũng không bị thu hẹp.
Tiêu Thần cau
mày, mặc dù Thôn Sát không ngừng thay đổi hướng linh tinh, nhưng không
hiểu tại sao trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác bất an, tựa hồ Phệ Sát
này đang dẫn dụ hắn. Nghĩ vậy, Tiêu Thần liền thu liễm nội quang, ánh
mắt quét ra xung quanh thì thấy hiện tại đang ở một vùng đất bằng phẳng, xung quanh yên tĩnh không chút tiếng động, không khí tĩnh mịch có chút
lạnh lẽo.
Thôn Sát ở phía trước cũng không dừng lại nửa điểm, chỉ trong thời gian một hơi thở đã biến mất không còn tung tích.
- Bên trong Huyền Sát Giới quá quỷ dị, ta nhất định phải cẩn thận, nếu không có ngày lật thuyền trong mương.
Đã biết Thôn Sát này có tu vi không kém Bất Trụy tu sĩ, lại có tư duy,
trong lòng Tiêu Thần thầm nhủ phải cẩn thận. Cũng không biết nơi này là ở đâu trong Huyền Sát Giới, Tiêu Thần bèn dựa vào cảm giác mà chọn hướng
đi, độn quang lóe lên rồi biến mất.
Ngay sau khi Tiêu
Thần rời đi, bên trong Huyền Sát Khí một con Hắc Sát hiện ra, con mắt đỏ như máu nhìn về hướng Tiêu Thần vừa biến mất, âm trầm một hồi, sau đó
xoay người biến mất trong Huyền Sát khí.
.......
Ba mươi hai tên tu sĩ Cơ gia đang tề tụ đông đủ, đều là Nguyên Anh hậu kỳ, đứng đầu là một nữ tử tuyệt mỹ mà lạnh lùng.
- Tịch Nguyệt sư tỷ, theo thông kê thì Cơ gia ta tiến vào Huyền Sát Giới
đã mười ngày, tổng cộng giết ba trăm hai mươi mốt con Hắc Sát, hai trăm
ma bươi con Huyết Sát, còn Thôn Sát thì chưa phát hiện con nào. Ngoài ra tu sĩ trong gia tộc có một người bị thương nặng, hai người thương nhẹ,
không có tử vong.
Cơ Lạc Vũ kính cẩn khai báo, đầu cúi
xuống, ánh mắt hiện ra tia ái mộ không thể nhìn thấy. Bảy năm trước đại
trưởng lão đem Cơ Tịch Nguyệt về gia tộc, dựa vào huyết mạch chính thống tu luyện bí pháp của gia tộc, dung mạo càng lúc càng mỹ lệ, có thể nói
là đệ nhất mỹ nữ trong Cơ gia. Hơn nữa có huyết mạch tinh thuần giúp
nàng tu luyện với tốc độ không gì sáng kịp, chỉ trong bảy năm từ Kim Đan đã tiến thẳng tới Nguyên Anh đỉnh phong, trong cả lịch sử Cơ gia cũng
là cực kỳ hiếm thấy. Mặc dù nhiều người ái mộ, nhưng Cơ Tịch Nguyệt đều
không quan tâm đến, nàng tính tình đạm bạc, đối với nam nhân Cơ gia cũng như vậy, cho dù là đứng trước các trưởng lão cũng thế. Mấy năm qua
không biết đã bao nhiêu đệ tử Cơ gia tự cho mình là tu sĩ có thiên tư
tuyệt thế bị từ chối, mà Cơ Lạc Vũ cũng là một trong số đó. Nhưng hắn
cũng không nổi giận, cố gắng tu luyện để đợi một ngày có thể dựa vào
thực lực mà đạt được ước nguyện. Lần này các tu sĩ trong gia tộc tiến
vào Huyền Sát Giới, biết được Cơ Tịch Nguyệt cũng tham gia, Cơ Lạc Vũ
liền không chút do dự cũng tham gia cùng, muốn thêm nhiều cơ hội để gần
gũi nàng.
Cơ Tịch Nguyệt lãnh đạm gật đầu, môi anh đào khẽ động:
- Phiền Lạc Vũ sư đệ rồi.
Giọng điệu lạnh nhạt xa cách rõ ràng.
Cơ Lạc Vũ cũng không để trong lòng, trái lại còn cảm thấy có chút vui
mừng, dù sao cả Cơ gia này nam tử có thể cùng Cơ Tịch Nguyệt nói chuyện
cũng không có mấy người.
- Tịch Nguyệt sư tỷ quá lời, đây là chuyện tiểu đệ phải làm mà.
Cơ Lạc Vũ ôn hòa mở miệng, cố kéo gần khoảng cách hai người.
Cơ Tịch Nguyệt hơi nhíu mày, không nói gì.
Cơ Lạc Vũ tự biết chừng mực, thấy thế cũng không dám tiếp tục nói nữa, kính cẩn lui xuống đi xem xét đệ tử bị thương.
Sau khi Cơ Lạc Vũ rời đi, Cơ Tịch Nguyệt ánh mắt chợt hiện lên vẻ hoài
niệm. Bảy năm rồi, ngươi vẫn khỏe chứ?! Không biết đang nghĩ tới điều
gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra khuynh thành nhất tiếu, như bông hoa quỳnh lúc nửa đêm, chợt hiện rồi chợt tắt, sắc mặt lại trở về vẻ lạnh
lùng như trước.
Biến hóa ấy dù chỉ trong giây lát, nhưng
vẫn không qua nổi ánh mắt của một người, chính là Cơ Lạc Vũ, lúc này hắn sắc mặt lạnh lùng, sát khí hiện lên rõ rệt. Hắn sớm phát hiện Cơ Tịch
Nguyệt nở nụ cười, trong lòng tự hiểu, nữ thần khiến bao nhiêu đệ tử Cơ
gia theo đuổi đã có hình bóng của một nam nhân trong lòng, cũng vì vậy
mà nàng mới không tiếp nhận một nam tử nào khác.
- Hừ,
đừng để ta biết ngươi, nếu không ta sẽ cho Tịch Nguyệt sư tỷ hiểu thế
gian này xứng với nàng chỉ có một người là Cơ Lạc Vũ ta.
Cơ Lạc Vũ gầm lên trong đầu, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt.
Đúng lúc này chợt có độn quang tiến tới, là một tu sĩ chịu trách nhiệm canh gác.
- Tịch Nguyệt sư tỷ, vừa rồi ta trông thấy có pháo lệnh bắn lên trời, rất có khả năng là có người gặp nguy hiểm mà phát ra tín hiệu cầu cứu, ta
không dám chậm trễ bèn về đây hồi báo chờ sư tỷ xử trí.
Tu sĩ Cơ gia nghe được đều ngưng tụ ánh mắt lại.
Cơ Tịch Nguyệt sắc mặt trầm tĩnh, dung nhan tuyệt mỹ phát ra hàn ý nhàn nhạt, trầm giọng nói:
- Mau chuẩn bị, đệ tử bị thương thì ở lại, còn tất cả đi tới chỗ pháo lệnh.
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng, sát khí dập dờn tỏa ra.
- Rõ!
Cơ gia đệ tử cùng hô, sắc mặt kính sợ, hiển nhiên tất cả đối với Cơ Tịch Nguyệt đều rất tín phục.
Đoàn người dừng lại chốc lát rồi xuất độn quang đi về phía trước.