- Mục Tuấn Nhiên, ta không cần biết tại sao ngươi lại được đại trưởng
lão bổ nhiệm, nhưng ngươi nên tự biết thân phận mình chỉ là một đệ tử
nhánh phụ, dựa vào cái gì mà đối đầu với đệ tử dòng chính như ta?! Nói
khó nghe một chút, ngươi đừng nghĩ đem lông gà làm mũi tên. Đừng để bản
thiếu gia phải khó chịu, nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.
Mục Lăng sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một cách hung dữ, quá nửa
tu sĩ Mục gia lúc này cũng đứng về phía hắn, cười lạnh nhìn Mục Tuấn
Nhiên. Các tu sĩ còn lại trong lòng cũng không ngừng tính toán, Mục Lăng thì có thân phận cao quý, được nhiều trưởng bối coi trọng, mà Mục Tuấn
Nhiên lại được đại trưởng lão bổ nhiệm làm thủ lĩnh, đắc tội với bên nào cũng khó sống.
Mục Tuấn Nhiến trước kia là đệ tử theo
hầu Mục Động Huyền, bề ngoài là một đệ tử nhu nhược, biểu hiện ở Mục gia cũng tầm thường, thế mà chẳng biết tại sao lần này hắn lại gặp đại vận, được đại trưởng lão nhìn trúng. Lần này Mục Tuấn Nhiên được bổ nhiệm
làm thủ lĩnh của đội tiến vào Huyền Sát Giới, một đệ tử dòng chính thiên tư hơn người như Mục Lăng làm sao chịu phục. Đứng trước Mục Động Huyền
thì Mục Lăng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ đã ở Huyền Sát
Giới, hắn làm sao còn chịu nép mình nữa. Nếu là Mục Tuấn Nhiên biết điều một chút thì không sao, mà nếu tỏ ra thái độ đối nghịch thì Mục Lăng
hắn cũng không ngại làm một chiêu giết gà dọa khỉ, để cho những đệ tử
khác biết hắn không phải kẻ dễ chọc vào. Còn phần giết thế nào, hừ, nơi
đây là Huyền Sát Giới, Huyền Sát Thú có tu vi mạnh nhiều vô cùng, chết
một Mục Tuấn Nhiên cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nghĩ tới đó, Mục
Lăng mắt đầy sát khí.
Mục Tuấn Nhiên sắc mặt không đổi, thản nhiên nói:
- Đại trưởng lão trước khi lên đường từng nói, lần này đi Huyền Sát Giới
ta làm thủ lĩnh, phàm là kẻ không tuân lệnh đều có thể xử trí. Mục Lăng, hôm nay ta cho ngươi thêm một cơ hội, phục tùng sự chỉ huy của ta, nếu
không ta buộc phải xuất thủ xử ngươi.
Giọng nói bình tĩnh một cách dị thường.
Mục Lăng nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, cười lạnh nói:
- Xử trí ta sao? Xem ra ngươi thực muốn đối đầu với ta rồi. Bản thiếu gia lại muốn xem xem ngươi làm sao để xử ta đây!
Mắt hiện lãnh quang, sát cơ trong lòng Mục Lăng đã phát ra.
Mục Tuấn Nhiên chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói:
- Chuyện hôm nay xem ra ta không xuất thủ không được.
Nói xong, tử mang hiện lên trong mắt, uy áp mạnh mẽ chợt bộc phát ra, độn
quang lóe lên, thân ảnh nhanh như tia chớp xuất hiện bên cạnh Mục Lăng,
một chưởng vỗ vào ngực lập tức đoạt đi mạng sống của hắn.
Mục Lăng mặt dại ra, trong mắt vẫn còn sự kinh ngạc, Mục Tuấn Nhiên dựa vào cái gì mà có thể giết hắn như vậy? Làm sao hắn dám? Ý niệm này xoay
quanh một lúc thì dần chìm vào bóng tối.
Mục Tuấn Nhiên xuất thủ trong nháy mắt, tu vi vượt xa ngày thường, thủ đoạn tàn nhẫn khiến ai nấy khiếp sợ.
- Mục Lăng không nghe chỉ huy, tại hạ liền giết, nếu còn kẻ nào cãi lời thì chịu chung số phận.
Thanh âm lành lạnh, hơi thở chết chóc nhàn nhạt tỏa ra khiến người ta phải sợ hãi.
Tu sĩ Mục gia không còn ai dám phản kháng. Tu vi Mục Tuấn Nhiên này có thể giết Mục Lăng đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ thì bọn họ lại càng không
phải đối thủ. Hơn nữa kẻ này ra tay tàn nhẫn, xem ra nếu bọn họ thực sự
phản kháng thì hắn cũng thực sự giết hết.
- Chúng ta nguyện ý nghe lệnh sư huynh.
Mục Tuấn Nhiên khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên, thản nhiên nói:
- Truyền lệnh của ta, tiếp tục đi về phía trước, tiến tới nơi phát tín hiệu.
Nói xong độn quang xuất ra, phía sau hơn ba mươi tu sĩ Mục gia bám sát.
. . . . .
Tiêu Thần sắc mặt nghiêm nghị, khống chế độn quang đi về phía trước, bởi vì
Huyền Sát Khí không cho phóng thần thức ra ngoài cơ thể nên độn quang
cũng không bay nhanh, vừa bay vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Mới vừa
rồi cùng Thôn Sát kia truy đuổi không biết bao xa, đến giờ có lẽ đã tiến vào sâu trong Huyền Sát Giới. Đoạn đường này rất khó gặp một tu sĩ, chỉ thuận tay chém mười mấy đầu Huyền Sát Thú để lấy Huyền Sát Châu. Đang
lúc này trong lòng Tiêu Thần chợt sinh ra cảm giác bất an, tu vi đến
cảnh giới của hắn bây giờ, mặc dù không biết trước được tương lai nhưng
cũng có thể mơ hồ cảm ứng được. Lúc này Tiêu Thần thu lại độn quang, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo quét ra xung quanh.
Im lặng, quỷ dị.
Huyền Sát Giới mặc dù tĩnh mịch không có sinh cơ, nhưng chung quy vẫn có
Huyền Sát Thú tồn tại, yêu vật này tính tình bạo ngược, hay gầm thét
lung tung, nhưng ở đây lại không có chút tiếng động. Càng như vậy càng
chứng tỏ nơi này có gì đó bí ẩn, làm lòng người bất an. Tiêu Thần sắc
mặt nặng nề, chợt nhìn sang bên trái, lạnh giọng nói:
- Ta còn
chưa ra tay giết ngươi, ngươi lại dám tới đây trêu chọc ta, nghĩ ta
không đủ khả năng giết ngươi sao? Nếu đã đến thì hiện thân đi, sao phải
che che dấu dấu, với tư duy của ngươi hẳn là hiểu ta đang nói gì.
Nói xong xung quanh vẫn yên tĩnh, sắt khí âm u nhàn nhạt lưu động, không có chút khác thường nào.
Tiêu Thần cười lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa, một chưởng đánh tới phía trước, Huyền Sát Khí ầm ầm rung động, trong hư không hiện lên hình một
bàn tay đỏ như máu, trong khoảnh khắc đập mạnh xuống, bên trong Huyền
Sát Khí liền vang lên tiếng gầm thét dữ dội, một đạo hắc ảnh nhanh chóng nhảy ra. Hắc ảnh này chính là Thôn Sát mà Tiêu Thần đuổi theo lúc
trước. Lúc này trong mắt nó hiện ra vẻ hoảng sợ, không tưởng được Tiêu
Thật lại có thể cảm nhận được hành tung bản thân nó.
- Tu sĩ nhân loại, người có thể cảm nhận được Hắc Thổ đại nhân, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi.
Đôi mắt dã lang này đen như mắt người, giờ đây đã chuyển sang màu huyết sắc, trong đôi mặt lóe lên sát cơ không ngừng.
Tiêu Thần ánh mắt ngưng lại, có chút kiêng kị, chậm rãi nhìn quanh rồi lui
ra sau mấy bước. Thôn Sát mặc dù không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu
đã dám hiện ra trước mặt mình thì nó tuyệt không đơn giản. Còn về phần
con Hắc Sát cũng không làm Tiêu Thần quá kinh ngạc, dù sao tu vi tới
cảnh giới có được tư duy như Thôn Sát kia thì chuyện này là bình thường.
Hắc Sát trông thấy Tiêu Thần có vẻ thận trọng thì hơi kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Xem ra ngươi rất cẩn thận, nhưng dù thế nào đi nữa hôm nay ngươi cũng đừng mong sống được mà rời khỏi đây.
- Địa Hỏa, kẻ này có cảnh giới rất cao, ngươi mau hiện thân giết hắn đi!
Dứt lời phía trước truyền đến tiếng bước chân, sau đó một con hổ màu máu từ trong Huyền Sát Khí đi ra, ánh mắt âm lạnh nhìn vào Tiêu Thần.
Hắc Sát, Huyết Sát không phải là loại thú bình thường mà là do Phệ Sát kia
hóa thành, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong rất khó đối phó. Căn bản ở trong
Huyền Sát Giới này không thể thi triển hết tu vi, muốn giết hai con thú
này thực có phần khó khăn, nhưng hắn cũng không sợ hãi, ngược lại bình
tĩnh vô cùng, sát khí lạnh lẽo trong cơ thể từ từ phát ra.
Hống! Hống!
Hắc Sát cùng Huyết Sát đều gầm lên, thân ảnh hóa thành tia sáng, đôi vuốt sáng như dao.
Mau!
Huyết Sát tốc độ nhanh như chớp, lóe một cái thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Thần, móng vuốt quét tới cổ họng hắn. Tiêu Thần hừ nhẹ, ánh
mắt lạnh lùng, lấy tay bắt lấy móng vuốt của Huyết Sát. Ầm một tiếng nổ
vang, thân hình Huyết Sát bị đại lực chấn bay về sau, gầm lên tỏ rõ sự
thống khổ. Tiêu Thần chợt trông thấy trên bàn tay bị Huyết Sát cào vào
có mấy đạo bạch ngân, có thể đả thương thân thể đã thuộc hàng trung phẩm đạo khí như hắn là đủ biết con thú này hung hãn thế nào. Tiêu Thần động tâm niệm, tự phục hồi vết thương ở tay, sau đó tiến lên một bước, một
tay phất lên, pháp lực mãnh mẽ bắn ra ít nhất có thể đổ sập cả một tòa
núi.
Thịch!
Hắc Sát tốc độ dù chậm nhưng
chiến lực lại hơn Huyết Sát ba phần, Tiêu Thần phải lui về sau hai bước, nhưng Hắc Sát còn thảm hơn, hai chân trước còn run rẩy không đứng vững, hiển nhiên đã trọng thương. Tiêu Thần đối mặt với sự vây giết của hai
con thú cũng không hề có chút đuối sức.