Đạo

Chương 81: Không gian tịch mịch




Một chỗ sâu vô cùng trong Huyền Sát giới, Địa Huyền sát khí tỏa ra càng nồng nặc, đặc dính ướt át gần như hóa thành chất lỏng, phát ra khí tức lành lạnh.
Đúc lúc này một đạo hắc ảnh gào thét lao đến bức ra một lối trong màn sát khí nồng nặc, phóng thẳng vào chỗ sâu.
- Tu sĩ nhân tộc chết tiệt, thủ đoạn quả nhiên mạnh mẽ, dù chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. Sợ rằng lúc này Huyền Sát với Âm Sát đã bị người này giết chết rồi, nếu không phải ta thấy nguy cơ liền chạy đi thì chỉ sợ đã bị tu sĩ này hạ độc thủ rồi.
Bóng đen này chính là Hắc Sát chạy trốn trong tay Tiêu Thần, giờ đây sự sợ hãi trong đôi mắt đỏ như máu của y đã dần lắng xuống, dù sao thì đây là nơi vô cùng sâu trong Huyền Sát giới, tu sĩ nhân tộc nếu không có ai chỉ dẫn thì tuyệt đối không có cách nào xông vào. Hơn nữa chỉ cần qua chốc lát là y có thể về bên trong giới, coi như hoàn toàn thoát được sát kiếp lần này. Tu sĩ nhân tộc kia mặc dù lợi hại nhưng tuyệt đối không dám bước vào trong giới nửa bước, nếu không hẳn sẽ bị đại nhân chém chết tại chỗ. Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng tốc độ của Hắc Sát không hề chậm lại nửa điểm mà còn nhanh thêm vài phần, gầm thét lao thẳng về phía trước.
Hưu!
Thân ảnh Hắc Sát bắn ra từ bên trong Huyền Sát khí, quanh thân tự nhiên trở nên trống trải rõ ràng. Lúc này Hắc Sát hẳn đã ở chỗ sâu nhất trong Huyền Sát giới, phía trước có một chỗ không gian vỡ vụn, một cái khe không gian lớn chừng ngàn trượng ẩn hiện trong không trung, Huyền Sát khí nồng nặc chính là từ cái khe này tỏa ra, tràn ngập cả Huyền Sát giới.
- Rốt cục cũng trốn được rồi, tu sĩ nhân tộc chết tiệt chớ có bị Hắc Thổ đại nhân gặp phải, để lần sau gặp lại chính tay ta sẽ lấy mạng ngươi.
Hắc sát nói xong đang định chui vào trong khe không gian thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng quát lạnh như băng.
- Muốn lấy tính mạng Tiêu Thần ta thì phải xem ngày hôm nay ngươi có bình yên thoát đi được hay không! [color]Truyện được dịch tại 4vn.eu[/color]
Thanh âm chưa dứt, một cảm giác nguy hiểm cực độ nháy mắt quanh quẩn trong đầu, Hắc Sát hét lên một tiếng, thân ảnh hóa hành ô quang chạy thẳng tới khe không gian. Lấy tốc độ của nó mà nói thì chỉ cần thời gian một hơi thở là có thể tiến vào trong khe, giữ được cái mạng nhỏ này. Nhưng đúng lúc đó, cảm nhận được uy áp cường đại từ sau lưng ập đến, trong lòng Hắc Sát tràn ngập sự tuyệt vọng.
Một ngón tay cực lớn hình thành trong hư không, tựa như Thần ma xuất thủ, uy thế vạn quân, tốc độ nhanh như bôn lôi, ngay khi hắc ảnh chuẩn bị lao vào khe không gian thì đánh vào yêu vật. Thôn Thiên Chỉ bộc phát toàn bộ uy năng, thân thể Hắc Sát tan vỡ, thậm chí ngay cả Ma Anh trong cơ thể cũng bị tán luôn, hình thần câu diệt, hoàn toàn biến mất.
Một thân ảnh cao ngất bước ra từ trong màn Huyền Sát khí, ánh mắt đặt lên khe không gian, không nhịn được mà nhẹ nhàng ngưng trọng lại, dần dần lộ ra ý kiêng kị.
Sắc mặt Tiêu Thần âm tình bất định hồi lâu, trong lòng đang nổi sóng, ai có thể nghĩ tới sâu trong Huyền Sát giới này lại có cảnh tượng như vậy. Vòm trời bị xé rách tạo thành một lối đi, huyền sát khí nồng nặc từ nơi đó tản ra tràn ngập không gian, hình thành nên Huyền Sát giới ngày hôm nay. Lối vào như thế, bên trong nó sẽ là cảnh tượng như thế nào? Chỉ tỏa ra Huyền Sát khí mà khiến cho tất cả tông môn của đại lục Trung Châu liên hiệp phong ấn Huyền Sát giới, như thế đã có thể hiểu rằng sau cái thông đạo kia là một vùng đất đại hung!
- Tên này muốn trốn vào cái khe, hẳn là muốn không bị truy sát nên mới vào đó, Như vậy thì nơi kia không phải tạo vật của Huyền Sát giới, mà là môt cái lối tiến vào một không gian khác chăng?
Thần quang trong đôi mắt Tiêu Thần khẽ nhấp nháy nhìn cái khe trên không trung kia, trong lòng lại sinh ra vô vàn ý niệm. Dù rằng không biết cái khe đó thông đi đâu nhưng lúc này nhìn nó Tiêu Thần cũng có cảm giác bất an.
- Thôi cứ vào dò xét một phen, nếu như có sự tình không đúng thì lập tức thối lui, tránh xa nơi này.
Nếu như cứ thể bỏ đi thì Tiêu Thần cực kì không cam lòng, thân ảnh lóe lên, nháy mắt đã hiện ra trước cửa khe không gian. Một bước bước ra nhưng thân ảnh còn chưa tiến vào khe không gian đó. Khe không gian luôn tràn ngập nguy hiểm, không gian xé rách lực lan tràn, tuy có Huyền Sát khí ngăn cản nhưng vẫn cần cẩn thận, nếu không rơi vào trong đó thì thật phiền toái. Sắc mặt Tiêu Thần hiện vẻ cẩn trọng, linh quang ngoài cơ thể tự khởi thành vòng bảo hộ, tốc độ không nhanh đi về phía trước. Mới đi chốc lát, phía trước đột nhiên hiện ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt. Trong lòng Tiêu Thần rung lên, không gấp gáp tiến tới mà ngược lại tốc độ di chuyển càng chậm, đồng thời thi triển Liễm khí thuật đem khí tức toàn thân thu lại tới cực hạn, sau đó mới cất bước đi về phía trước.
Nhích tới gần khe không gian rồi đi qua bên kia, ánh mắt Tiêu Thần xuyên thấu ra bên ngoài, trong nháy mắt trên mặt hắn hiện lên sự rung động. Khe không gian nối tới một không gian khác, nhìn qua thì lớn không biết bao nhiêu vạn dạm, rộng vô cùng. Ở không gian này ánh sáng lờ mờ, phía chân trời có vô số Huyền Sát khí tụ tập gần như hóa thành thực chất, bao phủ khắp không gian, hiện lên màu máu đỏ thẫm khiến cho cả phiến không gian giống như một huyết sắc thế giới. Cuồng phong rít gào thổi tro bụi màu xám trên mặt đất tung lên đầy trời, mặt đất hiện ra màu xám đen, thê lương tĩnh mịch không hề có chút sinh cơ. Trên mặt đất, hố to và khe sâu chi chít, vô số Huyền Sát thú gầm thét chạy qua chạy lại, từng đôi chém giết lẫn nhau, vô cùng hung hãn.Nhưng khiến người ta khiếp sợ nhất lại là ở giữa không gian này lại có một thân ảnh đỉnh thiên lập địa tồn tại, thân ảnh này đầu có hai cái sừng, ngoài cơ thể có lân giáp bao phủ, hình thể lớn không biết mấy ngàn mấy vạn trượng, tựa như người tộc Cự Nhân thời thái cổ, giơ tay nhấc chân cũng có uy năng hủy thiên diệt địa. Dù cách xa không biết bao nhiêu nhưng Tiêu Thần vẫn có thể cảm ứng được khí tức Hung sát của thân ảnh ấy truyền tới, khiến cho tâm thần hắn không tự chủ mà rung động sợ hãi không ngừng.
Con ngươi Tiêu Thần kịch liệt co rút, cảnh tượng trong cái khe này thực nằm ngoài xa dự liệu của hắn, thế nhưng lại thật giống như một thế giới đầy đủ phát triển thành!
- Không gian này có Huyền Sát khí dày đặc như thế hẳn cần vô số sinh linh tử thương mới có thể hình thành, chẳng lẽ vô tận năm tháng trước kia nơi này là một phần của Nhân gian giới nhưng vì một biến cố nào đó mới hóa thành cảnh tượng ngày hôm nay.
Đầu óc sinh ra ý nghĩ như thế nhưng chẳng biết tại sao Tiêu Thần lại có lòng tin sợ rằng suy đoán của mình rất có khả năng là sự thật!
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Thần chợt có một cảm giác lạnh người sinh ra từ tận đáy lòng cắt đứng suy nghĩ của hắn, không cần suy nghĩ thêm nửa điểm, hắn vội bước đi theo bản năng, nháy mắt thân ảnh đã biến mất không thấy đâu nữa, lần xuất hiện tiếp theo đã thấy hắn đứng trước khe không gian hơn trăm trượng.
Oanh!
Ngay sau đó, không gian ở chỗ đứng cũ của Tiêu Thần đột nhiên vỡ vụn, hóa thành một mảnh đen nhánh, thật giống như một lực lượng nào đó chợt phủ xuống phá hỏng không gian kia. Một cỗ thần niệm bàng bạc phô thiên cái địa quét ngang đến, nháy mắt chui vào trong khe không gian, thẳng tới Tiêu Thần. Thần niệm mạnh bực này vượt xa cực hạn mà Tiêu Thần có thể tưởng tượng ra, nhưng có một điều hắn rõ ràng, một khi thần niệm này phủ xuống hắn chắc chắn vô lực phản kháng, chết trong nháy mắt.
Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, đồng tử co lại nhưng đáy mắt vẫn vững vàng như cũ.
Bá!
Thần thông thuấn di được sử dụng, dù rằng nơi này không gian không tĩnh lặng, thi triển thuấn di rất có khả năng rơi vào bên trong khe không gian, chịu không gian chi lực nguy hiểm vô cùng. Nhưng lúc này đây nếu như không trốn đi sợ rằng chỉ sau nháy mắt đã không còn mạng, Tiêu Thần không còn sự lựa chọn nào khác chỉ có thể tất tay đánh cược một lần, hi vọng còn có sinh cơ.
Liên tục thuấn di mà chạy nhưng tốc độ của luồng thần niệm kia vẫn nhanh hơn, khoảng cách giữa đôi bên không ngừng ngắn lại. Tiêu Thần mím chặt môi, đáy mắt lóe lên ý điên cuồng tàn nhẫn, tốc độ thuấn di chớp mắt tăng vọt, hoàn toàn buông bỏ phòng ngự, chỉ hi vọng đạt tới tốc độ nhanh nhất.
Năm mươi trượng!
Một hơi thở sau khoảng cách của cỗ thần niệm và Tiêu Thần chỉ còn có thế, lập tức có thể bắt kịp, khí thế như muốn ép chết Tiêu Thần tại chỗ. Dù chưa tiếp xúc nhưng Tiêu Thần đã cảm nhận được sát cơ lành lạnh bạo ngược trong đó. Rơi vào khốn cảnh, Tiêu Thần trở tay, một viên đá màu đen xuất hiện trong tay hắn, ánh mắt tĩnh lặng. Nếu thực sự không thể trốn được thì hắn chỉ có thể trốn vào bên trong Tả Mi đạo tràng. Nhưng nếu làm như vậy, sợ rằng bản thể Tả Mi đạo tràng sẽ bị lấy đi. Đến lúc đó không nghĩ cũng có thể biết được, ngày sau sẽ càng thêm khó khăn ngàn lần.
Cho nên không tới đường cùng, Tiêu Thần thật không muốn như thế.
Ngay trong sát na thần niệm sắp sửa phủ xuống, bàn tay Tiêu Thần nắm chặt, chỉ cần hắn động tâm niệm là có thể chui vào bên trong, thoát khỏi sát kiếp hẳn phải chết này. Nhưng đúng lúc đó cỗ thần niệm bàng bạc kia cũng đột nhiên dừng lại, mặc dù khoảng cách tới Tiêu Thần chỉ còn mấy trượng nhưng nó cũng không dám tiếp tục tiến lên, chỉ dừng lại tại chỗ gầm thét không ngừng.
Tiêu Thần không rảnh suy nghĩ chuyện gì xảy ra, hắn không dám trì hoãn nửa điểm, vội vã thi triển thuấn di chạy dọc theo khe không gian hướng về phương hướng Huyền Sát giới.
Rống!
Thân ảnh mới chạy được trăm trượng đột nhiên một tiếng gầm thét dữ dội từ thế giới kia truyền lại, cả khe không gian kịch liệt rung động. Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch nhưng tốc độ độn quang không hề giảm, điên cuồng lao về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.