- Cẩn thận!
Không biết ai đó quát lên một tiếng, tu sĩ
Trung Châu xung quanh liền vận khởi linh quang, sắc mặt nặng nề hướng về phía chân trời. Âm thanh kia càng lúc càng gần, giống như thiên quân
vạn mã đang đi tới. Huyền sát khí nơi này đậm đặc hạn chế tầm nhìn tạo
thành áp lực vô hình cho mọi người.
Tiêu Thần ánh mắt u
ám, sắc mặt có phần khó coi, xem ra hành trình Huyền Sát giới lần này
không thể kết thúc một cách bình yên được rồi. Nhưng hắn cũng không sợ
hãi, cho dù đối mặt với nguy hiểm nào thì Tiêu Thần cũng có lòng tin để
vượt qua.
- Để ta lên trước xem sao!
Một lão giả
Cấm Thiên Tông nói, người này đạo hiệu Huyền Thanh Tử, tu vi Nguyên Anh
đỉnh phong, là thủ lĩnh trong đoàn Cấm Thiên Tông lần này.
Huyền Thanh Tử vừa nói, mọi người liền hưởng ứng, sau một khắc mấy người cùng xuất thủ. Pháp lực không quá mạnh nhưng đủ để quét sạch sát khí trong
phương viên hơn ngàn trượng, theo đó tầm nhìn của mọi người cũng rộng
ra, rút cuộc thấy được ngọn nguồn của tiếng gầm thét kia.
Là Huyền Sát Thú, ít nhất mấy ngàn con đang đồng loạt xông tới, khi bị
phát hiện thì chúng dừng lại, từng cặp mắt đỏ như máu nhìn về phía các
tu sĩ. Đi đầu là mười lăm con Huyền Sát Thú. Hắc Sát, Huyết Sát, Thôn
Sát đều có cả, mà khiến cho người ta phải khiếp sợ đó là con nào con nấy đều phát ra khí tức của Nguyên Anh đỉnh phong.
Thôn Sát!
Tiêu Thần nhìn mười lăm con Huyền Sát thú đang nhìn mọi người với ánh mắt
tàn bạo và khinh thường, trong lòng hơi trầm xuống. Xuất hiện một lần
nhiều Thôn Sát như vậy chỉ e chuyện này không đơn giản.
- Chư vị đạo hữu cẩn thận, đây là Thôn Sát Thú đã có linh tính, rất khó
đối phó, nếu muốn vượt qua kiếp nạn này chúng ta phải liên thủ lại, nếu
không mạnh ai nấy chạy thì hôm nay tất cả sẽ bỏ mạng lại mất.
Huyền Thanh Tử gầm nhẹ, mặt trầm như nước, sát cơ đã hiện.
- Huyền Thanh Tử đạo hữu nói không sai, cục diện trước mắt đã vô cùng
nguy cấp, xin các vị đạo hữu có gì xung đột thì đều gác lại, liên thủ
đánh một trận này rồi tính sau!
Bách Chiên Minh là một nữ tu sĩ, người mặc chiến giáp màu xanh, vóc người rất đẹp mở miệng nói.
- Chúng ta liên thủ lại, chỉ cần tới khi Trấn Long trận mở ra thì ổn.
- Bỏ qua hiềm khích liên thủ chống địch!
Ám Nguyệt Tông, Bắc Mang Tông cùng các thế lực đầu sỏ đều rối rít mở
miệng, duy có Cơ gia vẫn im lặng, họ vẫn đang chờ ý kiến của Tiêu Thần.
Lúc này Cơ Nguyệt Vũ hôn mê, Cơ gia đang như rắn mất đầu, tự nhiên phải
bám vào Tiêu Thần mà sống.
- Cục diện trước mắt chỉ có cách liên thủ mới là tốt nhất, Huyền Không Môn chúng ta không có ý kiến gì hết.
Tu sĩ Cơ gia rốt rít gật đầu xác nhận.
- Tu sĩ Cơ gia chúng ta cũng ý kiến với Lưu Vân tiền bối.
Đường đường Cơ gia là một đại gia tộc không ngờ lại ủng hộ một tu sĩ Huyền
Không Môn như vậy khiến mọi người không khỏi bất ngờ và nghi hoặc, ánh
mắt nhìn vào cũng có vài phần kiêng nể. Nhưng cục diện trước mắt đã
không còn thời gian để suy nghĩ dông dài nữa, những tu sĩ nhìn Tiêu Thần cũng chỉ giây lát rồi thôi.
- Phụng mệnh Tổ Vương, lần
này tất cả tu sĩ xông vào Huyền Sát Giới đều không được một kẻ nào sống
sót rời đi hết, tuân lệnh Tổ Vương ta ra lệnh tất cả cùng tiến lên giết
hết bọn tu sĩ này!
Một con Phệ Sát hình dạng như sư tử mở miệng,
âm thanh lạnh lẽo, tiếng gầm gừ vang ra liên tục. Mười lăm con Thôn Sát
liền ngẩng đầu gầm lên, sát thú xung quanh cũng rống lên hưởng ứng. Khí
tức tàn bạo mạnh mẽ ầm ầm phát ra cực kỳ hung hãn. Những tu sĩ hơi kém
một chút đều bị khí tức này đánh thẳng vào bụng dưới, sắc mặt trắng
bệch, mất tinh thần chiến đấu, trong lòng lộ vẻ sợ hãi.
Hống!
Đàn sát thú ào ạt xông lên, tiếng gầm rú vang khắp trờ, móng vuốt răng nanh phản xạ ánh mặt trời sáng chói mắt.
- Tiên lên!
Đối mặt đám Huyền Sát thú, các tu sĩ liền nhanh chóng tụ lại, pháp lực phát ra mạnh mẽ. Nhưng lúc này trên triến trường đang có quá nhiều sát thú,
lại có tới mười lăm con Thôn Sát chỉ huy, tu sĩ nhân loại không thể
chiếm được ưu thế. Song phương giao chiến trong giây lát đã có không ít
tu sĩ thương vong, đã có dấu hiệu bị phân tách ra từng nhóm. Sau một lát thì ai nấy đều nhận ra tình hình, không khỏi biến sắc, liên thủ còn khó khăn huống chi bị tách ra thế này thì chẳng mấy mà chết hết.
Huyền Thanh Tử đang có chút chần chừ, sau đó cắn răng nói:
- Chư vị đạo hữu, Cấm Thiên Tông ta có một bí thuật, tập hợp đệ tử nội
môn cùng thi triển tạo thành cấm chế phòng ngự mạnh vô cùng, lần này
nguy cấp chúng ta sẽ truyền lại cho mọi người, nhưng xin đừng ai truyền
ra ngoài.
Vừa dứt lời thì Bắc Mang Tông tu sĩ nói trước tiên:
- Huyền Thanh Tử đạo hữu yên tâm, Bắc Mang Môn chúng ta tuyệt sẽ không
tiết lộ, nếu không sẽ bị tâm ma giày vò mà chết không có chỗ chôn.
Một lão giả gầy đét nói, y vẫn còn đang sợ hãi vì vừa rồi bị một con Thôn
Sát tập kích khiến hắn suýt mất mạng, giờ nghe được dĩ nhiên là vội vàng đáp ứng.
- Ám Nguyệt Tông ta cũng thề sẽ không truyền ra, nếu không sẽ có ngày chết yểu.
- Cơ gia tu sĩ cũng tuyệt không lộ ra nửa điểm, xin Huyền Thanh đạo hữu
đừng trì hoãn nữa! (DG: bọn này chưa thề độc, có khi sau này lại lách
luật :D)
Cấm Thiên Tông lấy phòng thủ làm chủ, bí thuật
phòng ngự hiển nhiên không cần phải nghi ngờ về tính hiệu quả. Vừa nói
vậy tu sĩ các nơi đều đại kinh, lập tức không do dự đồng ý thề thốt.
Huyền Thanh Tử gật đầu, truyền âm bí thuật cho mọi người, gọn gàng rành mạch nghe một lần là hiểu, mà không hiểu cũng phải hiểu.
Tiêu Thần cau mày, trong đầu có chút cảm thán, bí thuật này cực kỳ đơn giản, chỉ vài hơi thở là có thể vận dụng. Mặc dù dễ hiểu nhưng không thể coi
thường, điểm mạnh của nó là có thể tập hợp pháp lực của các tu sĩ để tạo vòng bảo hộ, tu sĩ càng nhiều pháp lực càng mạnh, còn yêu cầu với từng
tu sĩ lại không quá cao, người sáng tạo ra bí thuật này hắn phải là một
thiên tài kinh thế.
Ầm!
Sau một khắc trong cơ thể các tu sĩ liền có biến đổi, mặc dù pháp lực không đồng đều nhưng trải qua điều chỉnh một chút thì một vòng bảo hộ nhàn nhạt hiện ra vây
quanh mọi người, cách ly đám sát thú ở ngoài. Hai trăm Nguyên Anh tu sĩ
liên hợp nên cho dù đám sát thú điên cuồng đánh phá làm vòng bảo hộ rung động liên hồi nhưng vẫn không suy sụp, cục diện nguy hiểm dần trôi qua.
Thấy bí thuật của Cấm Thiên Tông đã phát huy hiệu quả thì ai nấy đều phấn
chấn. Lúc này một bên thi triển bí thuật, một bên đánh Huyền Sát thú.
Vòng bảo về này ngăn bên ngoài chứ không ngăn bên trong, như vậy tu sĩ
cứ việc đứng trong vòng mà thi triển pháp thuật ra ngoài. Dần dần phía
tu sĩ chiếm được thượng phong.
Thời gian trôi đi, Huyền
Sát Thú vẫn điên cuồng tấn công nhưng không hiệu quả, mà thương vong
phía sát thú đã không nhỏ. Nhưng dù vậy chúng vẫn điên cuồng hung hãn
như ban đầu.Tiêu Thần trong lòng có chút bất an, Thôn Sát có linh tính
không kém nhân loại, lúc này thấy tấn công không hiệu quả mà chúng không dừng lại thì hẳn là có lắt léo gì đây. Đảo mắt nhìn quanh, thấy các tu
sĩ ai nấy hưng phấn bừng bừng, có vẻ cũng không ai để ý tới sự bất
thường này.
- Chẳng lẽ ta đã quá đa nghi rồi? Có thể chỉ
đơn giản là bọn Thôn Sát kia không còn phương pháp nào nên để mặc bọn
huyền thú đánh loạn. Nhưng tại sao vẫn có cảm giác không đúng, hình như
mình đã quên cái gì đó. Quên đi, hẳn là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Tiêu Thần sau một lúc quan sát thì buông lỏng suy nghĩ. Chỉ cần đợi đên lúc
Trấn Long trận mở ra là bọn họ có thể thoát khỏi hiểm cảnh trước mắt
rồi.