Mà ngay lúc này, một tiếng rú bi thảm dội vào tai. Tiêu Thần
lập tức xoay người, vừa kịp nhìn thần Huyền Thanh Tử bị ba con Thôn Sát vây công mà thương nặng. Trong đó, móng nhọn của một
con đang găm ngay trước ngực, máu chảy dầm dề kéo dài khắp thân khiến sắc mặt người này chớp mắt trắng bệch. Với cục diện
trái ngăn phải đỡ hiện giờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra
chỉ e người này sẽ bị giết không thể nghi ngờ. Ánh mắt Tiêu
Thần lóe lên, tiện đà bước nhanh một bước, trong nháy mắt xuất
thủ. Ban đầu tông môn tấn chức, Tiêu thần đã giết con trai độc
nhất của Cấm Thiên tông chủ – Vô Cực Tử. Nhưng người này lòng
dạ rộng rãi, không vì thù riêng mà cậy tu vi cao thâm áp bách
Tiêu Thần, điều này làm nội tâm hắn vô cùng kính nể. Hôm nay,
gặp Huyền Thanh Tử, con người hắn tốt xấu thế nào Tiêu thần
đã rõ, đương nhiên không muốn Huyền Thanh ngã xuống nơi này.
Oanh!
Một quyền tung ra, con Thôn Sát đang trên đà đặt dấu chấm cho tính
mạng Huyền Thanh tử trực tiếp bị đánh bay. Nắm quyền thu lại,
hai con Thôn Sát còn lại gầm gừ liên tục nhưng cũng không dám
tiến lên. Dù sao thần thông thủ đoạn lúc trước Tiêu Thần thi
triển cũng đã làm chúng hoàn toàn kinh sợ
Huyền
Thanh Tử trên mặt biểu lộ cảm kích, lần này nếu không nhờ Tiêu
Thần suất thủ, sợ rằng hắn đã táng mạng dưới trảo của Thôn
Sát.
- Đa tạ Lưu Vân đạo hữu xuất thủ, lão phu trong lòng cảm kích vô cùng.
Tiêu Thần khẽ gật đầu, nói:
- Huyền Thanh tử đạo hữu bị thương, cứ rời đi tĩnh dưỡng trước, nơi này cứ để cho ta.
Huyền Thanh tử nghe vậy trong lòng lại càng cảm động,
- Ân đức của đạo hữu, Huyền Thanh Tử ta sẽ ghi lòng tạc dạ.
Nhưng theo lão phu tính thì Trấn Long trận sắp phải đóng lại,
Lưu Vân đạo hữu đừng để tốn nhiều thời gian hoãn lâu ở đây.
Nói xong thì cúi người thật thấp thi lễ, ánh sáng khắp người bùng lên, thân ảnh đã nhày vào khe không gian mà biến mất không thấy gì nữa. Mà cùng lúc đó, cả nữ tu Bách Chiến Minh vội vàng
chém giết Thôn Sát rồi nhanh chóng bước theo Huyền Thanh Tử rời
khỏi Huyền Sát Giới.
Ánh mắt Tiêu Thần quét ngang, giờ phút này trong Huyền Sát Giới trừ hắn ra chỉ còn Khô Sinh tử cùng một gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kì khác. Về phần một người
còn lại, trong lúc chiến đấu đã bị Thôn Sát thú giết. Giờ phút này Khô Sinh tử đang cùng vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kì nọ liên
thủ, nhưng cũng chỉ có thể khó khăn ngăn cản Thôn Sát thú. Nếu
là người khác Tiêu Thần có lẽ sẽ xuất thủ tương trợ. Nhưng đối với Khô
Sinh tử , trong lòng hắn không hề có nửa điểm hảo cảm, giờ
phút này đang chần chừ muốn xoay người rời đi. Mặc dù Thôn Sát
thú đang vây quanh gầm gừ bốn phía nhưng cũng chẳng con nào có
lá gan đủ lớn mà cản đường Tiêu Thần.
Nháy mắt
khi Tiêu Thần xoay người, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng
hét thảm của tu sĩ, thanh âm thê lương chỉ trong chốt lát rồi im bặt.
Tiêu Thần quay đầu vừa kịp trông thấy Khô
Sinh tử một tay cắm vào đầu tu sĩ Nguyên Anh hậu kì nọ, trên tay quang mang lấp lánh. Quỷ dị là xung quanh chỗ cánh tay cắm
vào, một giọt máu cũng không bắn ra. Mà ngay sau đó, thân thế
vị Nguyên Anh hậu kỳ kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy
nhanh chóng khô quắt như một xác khô dữ tợn. Trong quá trình
này, uy áp của thi thể lại điên cuồng tăng trưởng. Chỉ trong
chốc lát đã vượt qua cực hạn của Nguyên Anh kỳ mà tiếp cận
đến vô hạn tới Bất Trụy. Cỗ uy áp này mạnh thì mạnh đấy, nhưng
cực kì không ổn định, ba động thậm chí tàn phá thây khô, trên
thi thế lại xuất hiện thêm vài vết rách khủng khiếp.
- Đi, vì lão phu mà mở ra đường máu!
Khô Sinh tử sắc mặt trắng bệch. Thi triển bí thuật độc ác Bắc Mang
tông vào một gã tu sĩNguyên Anh hậu kỳ, đối với bản thân hắn
cũng phải chịu tổn thương rất lớn. Nếu không phải người này
không hề phòng bị chỉ sợ hắn cũng không thể dễ dàng đắc thủ
như thế. Nhưng giờ quỷ kế đã thành. Thây khô đã nghe theo lời
hắn, trong thời gian ngắn ngủi sẽ bộc phát ra tu vi vô hạn, đủ
giúp hắn an toàn thoát thân.
Oanh!
Uy
áp mạnh mẽ từ thi thể bung ra, cái xác khô này trong miệng gầm thét. Không kiêng dè gì gầm hét, toàn lực xuất thủ không cần
phòng ngự, cùng Thôn Sát chiến loạn cả lên, điên cuồng đánh đấm mở đường. Khô Sinh tử thấy thế vui mừng bay đến khe hở Trấn
Long trận. Thây khô phía sau mặc dù hung hãn công kích Thôn Sát
nhưng cũng bị thương rất nặng, dẫu vậy cũng không hề né tránh, hiển nhiên thần trí đã bị Khô Sinh tử thao túng.
Đáy mắt Tiêu Thần chợt lóe lãnh mang. Khô Sinh tử tâm ma dạ quỷ,
không ngờ hạ độc thủ cả với đồng đội để chạy trốn. Nhưng Tu
Chân Giới vốn là tàn khốc vô cùng, chuyện Khô Sinh tử làm không hề
hiếm thấy. Tu sĩ Nguyên Anh hậu kì kia cùng Khô Sinh tử hợp lực
cũng là để dành lại chút ít hi vọng sống sót. Nhưng người
này lại không chút phòng bị thì chết cũng chả thể trách
người khác. Ánh mắt Tiêu Thần cũng chỉ thản nhiên nhìn một cái nhấc chân bước đi.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt Khô
Sinh tử lại hướng phía Tiêu Thần, trong mắt tràn đầy hận ý oán
độc. Người này lòng dạ nhỏ mọn lúc trước cùng Tiêu Thần kết
thù kết oán, hiện tại cơ hội đem hắn táng mạng nơi này đã có tự nhiên sẽ tranh thủ.
- Giết hắn cho ta!
Ngón tay Khô Sinh tử chỉ vào Tiêu Thần, thây khô phía sau gầm nhẹ,
thân ảnh mạnh bạo trong nháy mắt hóa thành một đạo ô quang,
cánh tay khô héo biến thành chưởnng chộp tới Tiêu Thần hung hăng
mà túm. Mà cùng lúc đó, Khô Sinh tử đã trốn đến Trấn Long
trận. Thôn Sát vì kiêng dè cấm chế nên chỉ gầm thét mà không
dám xông lên.
Sắc mặt Tiêu Thần biến đổi, biến thành
hoàn toàn âm trầm. Ta không giết ngươi mà ngươi dám lấy mạng ta. Tiêu Thần trong lòng sát cơ phừng phừng. Nội tâm hắn vẫn cố kị
việc lúc hôn sự Nguyệt Vũ, không muốn giờ phút này cùng Bắc
Mang tông trở mặt mới buông tha một mạng của Khô Mục Tử. Không
ngờ rằng người này tâm tư ác độc kinh người, dùng thây khô ngăn
đường hắn lại. Chỉ cần Trấn Long trận đóng của, lần mở cửa
tiếp đã là bảy ngày sau. Tiêu Thần dù thực lực mạnh mẽ, nhưng
bảy ngày ở trong Huyền Sát Giới cũng chẳng thể nắm chắc
chuyện sẽ phát sinh, khả năng vẫn lạc vẫn là rất lớn. Khô Sinh tử hiển nhiên là muốn mượn tay Thôn Sát thú tiễn Tiêu Thần một
đoạn lên tây thiên. Hơn nữa vừa rồi trong Huyền Sát Giới chỉ có hai người. Dù cho có người hoài nghi cũng sẽ không vì một kẻ
đã chết mà làm khó Bắc Mang tông.
- Hắc hắc! Lưu
Vân đạo hữu thần thông mạnh mẽ như vậy, chắc không ngại ở trong
Huyền Sát Giới dạo chơi bảy ngày đâu. Nếu bảy ngày sau đạo
hữu không chết, lão phu ở Cơ gia sẽ rửa sạch đầu, tùy ý đạo
hữu định đoạt!
Nhe răng cười nói xong, (kèm theo cái nhìn lúng liếng) Khô Sinh tử xoay người bước vào khe Trấn Long trận,
nháy mắt đã không thấy đâu.
Tiêu Thần sắc mặt âm
lãnh, dùng nộ khí gằn lên từng chữ, âm thanh âm lãnh rợn
người: Khô Sinh Tử, bảy ngày sau ngươi cứ chờ sẵn trước cửa Cơ
gia, ta muốn ngươi thần hình câu diệt vĩnh viễn không được siêu
sinh!
Giọng nói vang lên, sát cơ bốn phía!
Sau một khắc, Tiêu Thần ngang nhiên cùng thây khô chiến đấu. Thứ này
không sợ không hãi không biết tránh, trong chốc lát gắt gao cuốn
lấy Tiêu Thần. Xung quanh, những cặp mắt Thôn Sát lóe ra sát cơ
lành lạnh, chậm rãi liếc nhìn nhau rồi từ từ vây quanh vùng
chiến đấu. Mà cùng lúc đó, cách đó không xa, cái khe Trấn Long trận khẽ run lên, chậm rãi khép lại, phải bảy ngày sau mới
mở ra lần nữa.
……..
Sâu trong sơn mạch Cơ gia, giờ phút này, hắc khí tràn ngâp chân trời đã tiêu tán
không còn. Hơn trăm thân ảnh đứng thẳng trên không, sắc mặt tất
cả đều hơi có vẻ âm trầm, không khí ngưng trọng. Lần Huyền Sát Giới
mở ra này, số tu sĩ tử thương đã vượt qua tưởng tượng của các
thế lực khắp nơi, nhất là đại trưởng lão Mục gia – Mục Động
Huyền sắc mặt lại càng trầm như nước, đáy mắt ẩn hiện sát cơ, ánh mắt lão quét quét ngang giữa sân đem đến cảm giác lành
lạnh. Từ miệng những tu sĩ trở về, Mục Động Huyền đã biết
rằng toàn bộ tu sĩ Mục gia đã ngã xuống, trong lòng tự nhiên
kinh sợ vạn phần. Dù sao lần này Mục gia phái tu sĩ vào Huyền Sát Giới đều có tu vi không thấp, còn có tôn giả Phân Thần ở
trong, sao có thể toàn bộ ngã xuống. Trong chuyện này hiển
nhiên có điều lạ thường! Trong đầu nghĩ thế, sắc mặt Mục Động
Huyền càng thêm khó coi, trong cơ thể hàn khí càng tăng. Nhưng
vì không có chứng cớ nên dù lòng hoài nghi hắn vẫn không cách
nào mở miệng, lòng hắn uẫn tức thế nào có thể tưởng tượng.
Về phần những thế lực đầu sỏ. Vẫn như trước, mặt không đổi sắc. Làm cho người ta không biết trong lòng bọn họ đến tột cùng là đang suy nghĩ gì.