Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 210:




“trước lúc điều tra ra chân tướng”
Cả thảy mọi người nhìn chòng chọc vào Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam ở giữa, họ bị nghẹn ứ một hơi ngay cổ, không cho nó lên hay dằng nó xuống được.
Muốn nói Vệ Tam làm sai cái gì thì không sai. Cùng lắm cậu ấy dựa vào tình bạn thân thiết để đưa mấy ống dịch dinh dưỡng và một bát cháo.
Nhưng tại thời điểm này, tất cả mọi người chỉ muốn ngay lập tức thẩm vấn Ứng Tinh Quyết, tìm thấy bằng chứng về bệnh tật và kết tội anh.
Hành động này của Vệ Tam hệt như là tát vào mặt họ.
Mấy người trong đội chủ lực trường Đế Quốc nhìn hành động của Vệ Tam cũng thấy khó chịu trong lòng. Bọn họ chỉ lo tới xem chỉ huy chính có chuyện gì hay không, lại chẳng nghĩ tới chi tiết nhỏ nhặt này.
Hơn nữa khi nhìn thấy Ứng Tinh Quyết thật sự uống dịch dinh dưỡng do Vệ Tam đưa tới, sắc mặt Cơ Sơ Vũ trong nháy mắt thay đổi.
Ngoại trừ lần đó Ứng Tinh Quyết trong lúc mê man đã được đút cho dịch dinh dưỡng ở đấu trường Tháp Tây, đây là lần đầu tiên anh chủ động nhận dịch dinh dưỡng của người khác.
Bởi vì có vấn đề với dịch dinh dưỡng, Ứng Tinh Quyết không bao giờ nhận dịch dinh dưỡng từ bất cứ ai ngoài bác sĩ Hứa Chân.
... Cậu ấy tin tưởng Vệ Tam như vậy?
Tầm mắt Cơ Sơ Vũ dừng trên người Ứng Tinh Quyết một lát, lại nhìn về phía Vệ Tam. Cậu ta muốn ghen tị, rồi lại đột nhiên sinh ra một cảm giác bất lực.
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu đêm qua không có Vệ Tam, có lẽ Ứng Tinh Quyết xảy ra chuyện thật.
Thậm chí lúc đó không có Vệ Tam nhắc nhở, cậu ta sẽ để cho bác sĩ kéo Ứng Tinh Quyết vào phòng phẫu thuật ngay.
“Đây là video đã được sửa chữa.” Lộ Chính Tân và Tập Hạo Thiên đi vào từ một cánh cửa khác. Họ lấy ra một tấm thẻ, nhìn Ứng Tinh Quyết, “Bạn Ứng, trước khi tiến vào phòng thẩm vấn, em có cái gì muốn nói?”
Ứng Tinh Quyết lẳng lặng nhìn ông, cuối cùng lắc đầu.
“Được, vậy mời đi.” Lộ Chính Tân giơ tay lên, ra hiệu cho Ứng Tinh Quyết tiến vào phòng thẩm vấn.
Ứng Tinh Quyết đứng dậy, chậm rãi đi vào. Tiếp đó Tập Hạo Thiên và Lộ Chính Tân đi theo.
Thẩm phán chính là Tập Hạo Thiên, Lộ Chính Tân chịu trách nhiệm trình bày một loạt chứng cứ.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, chỉ còn lại tấm kính một chiều lớn, giáo viên chủ lực của các trường quân sự, còn có đại diện ban tổ chức và người đến từ Quân khu 9 đứng hết trước đấy.
Các sinh viên còn lại của trường quân sự chỉ có thể chen chúc ở một góc xem video bên trong.
Ứng Thành Hà len lỏi ở phía trước đầu tiên, bất chấp ánh mắt của mấy người khác.
Ba người bên trong đã ngồi xuống, Ứng Tinh Quyết ngồi một mình một bên. So sánh chỗ ngồi, anh giống như bị mọi người cô lập nhằm vào giờ phút này.
“Sáng hôm mất tích, cháu đang ở đâu?” Tập Hạo Thiên hỏi.
“Không biết.” Ứng Tinh Quyết trả lời từ tốn: “Cháu không có ấn tượng.”
“Cháu làm gì đêm hôm trước?” Tập Hạo Thiên thay đổi câu hỏi.
“Ngủ, sau đó không còn ý thức.”
“Cho nên đêm hôm trước, sau khi em chìm vào giấc ngủ là mất ý thức, bắt đầu bị bệnh?” Tập Hạo Thiên.
“Cháu không nghĩ rằng mình bị bệnh.” Lưng Ứng Tinh Quyết thẳng tắp lúc ngồi trong phòng thẩm vấn, như thể ngay cả khi đối mặt với sự nghi ngờ của tất cả mọi người, anh vẫn bình tĩnh đối mặt.
“Cháu không có mắc bệnh, vì sao Kosai Musashi cùng với những sinh viên trường quân sự mất tích kia đã chết thảm hết?” Lộ Chính Tân lật xong tư liệu trong tay, ngẩng đầu nói tiếp, “Có ai có thể làm cho Kosai Musashi chết thảm đến tình trạng đó?”
Ứng Tinh Quyết rũ mắt nói thản nhiên: “ MC Lộ cho rằng lý do cháu bắt cóc sát hại Kosai Musashi là gì? Viện Bình Thông không đủ làm cháu sợ, nếu muốn giành chức vô địch thì cũng nên ra tay với Vệ Tam.”
Lộ Chính Tân mỉm cười: “Cho nên nói đêm hôm trước cháu mất ý thức, rồi phát bệnh, kế đó mới tìm được Kosai Musashi; sau đó bắt được người của đội tuyển trường khác rồi thì cũng giết chết tàn nhẫn.”
“Cháu không có bệnh.” Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên, lặp lại một lần nữa.
Lộ Chính Tân từ chối cho ý kiến, ông đẩy tài liệu tư liệu trong tay cho Tập Hạo Thiên bên cạnh: “Báo cáo kiểm tra lấy từ bác sĩ Hứa Chân ban sáng. Trên đó cho thấy cảm giác của cháu mấy ngày nay đã trải qua một đợt bùng nổ lớn, hiển nhiên thân thể không chịu nổi loại cảm giác căng tràn này. Đủ để chứng minh trong khoảng thời gian này, cháu đang ở trong trạng thái phát bệnh.”
Lời này vừa nói ra, người bên ngoài phòng thẩm vấn hơi xôn xao, Cơ Sơ Vũ nhíu mày nhìn Ứng Tinh Quyết trong màn hình.
“Chỉ huy Kim từng thấy dáng vẻ Ứng Tinh Quyết phát bệnh tấn công người. Anh ta hoàn toàn có khả năng làm chuyện này.” Lộ Thời Bạch xoay mặt nói lạnh căm.
Kim Kha không biết còn kiểm tra được trạng thái phát bệnh, cậu cũng chả rõ cơ chế xét nghiệm bên Hứa Chân là gì. Nhưng với lời của Lộ Thời Bạch, cậu cho hay: “Anh nói với tôi cũng vô dụng, tôi không phải là người của trường Đế Quốc.”
Lộ Thời Bạch: “…” Không, các cậu đã dành cả đêm, tận tâm tận lực bảo vệ Ứng Tinh Quyết, còn sợ anh ta đói bụng.
“Im lặng.” Ngư Thiên Hà quay đầu quát bọn họ.
Mấy viên quân sự ngay lập tức im lặng, ngừng nói thêm gì nữa.
Trong phòng thẩm vấn.
Tập Hạo Thiên lật xong báo cáo kiểm tra Ứng Tinh Quyết, ngẩng đầu, gọi cho bác sĩ Hứa Chân ngay trước mặt anh.
Một vài giây chờ đợi, bên kia đã bắt máy.
“Kết quả cuối cùng trên báo cáo kiểm tra của Ứng Tinh Quyết cho thấy gì?” Tập Hạo Thiên hỏi bác sĩ Hứa Chân.
Hứa Chân nhìn thấy Ứng Tinh Quyết trong màn hình ánh sáng, hiển nhiên biết những gì bác ấy nói tiếp theo sẽ mang lại cái gì. Vẻ mặt bác ấy nghiêm túc.
“Bác sĩ Hứa, báo cáo kiểm tra đã ở trong tay tôi, xin hãy nói thật.” Tập Hạo Thiên cầm lấy tư liệu báo cáo nói.
Bác sĩ Hứa Chân nhắm mắt lại trả lời: “… Kết quả kiểm tra cho thấy cảm giác của Tinh Quyết vô cùng không ổn định trong khoảng thời gian này, tương tự như hai lần bùng phát trước đó.”
“Nói cách khác, lần này cháu ấy sẽ tấn công người khác như trước?” Tập Hạo Thiên hỏi.
“... Phải, nhưng hai lần trước cháu ấy cũng không thế này…” Hiển nhiên Hứa Chân cũng biết chuyện ở nơi đựng container.
Tập Hạo Thiên ngắt lời bác ấy: “Dù bằng bất cứ thủ đoạn nào, có sự thật là trong ba lần thì có hai lần gây chết người, đủ để chứng minh vấn đề nghiêm trọng do bệnh của cháu ấy gây ra.”
Bác sĩ Hứa Chân không có cách nào giải thích, cuối cùng Tập Hạo Thiên tắt cuộc gọi.
“Đây là video đã được phục hồi.” Lộ Chính Tân đặt thẻ vào máy phát lại.
Bên ngoài, Hoắc Tuyên Sơn bất giác sờ tay mình còn quấn băng gạc. Cậu ta bóp nát không công, chẳng biết Lộ Chính Tân tìm được cao thủ từ đâu. Lúc đó rõ rành cậu chẳng thấy ai nên mới nhặt lên, thế rồi Lộ Chính Tân đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu.
Mọi người nhìn chằm chằm vào video phát lại trong phòng thẩm vấn. Sau khi trường Damocles đến cảng vận chuyển hàng hóa, máy quay bay thu nhỏ bắt đầu hoạt động.
Chỉ nhìn thấy những người của trường Damocles không ngừng tìm kiếm, tất cả các đội hình được thực hiện theo kiểu tiêu chuẩn, không có nửa phần lỏng lẻo. Mãi cho đến khi Vệ Tam đi lên kéo Ứng Thành Hà, lúc này cô đột nhiên quay đầu đuổi tới phía bên khác.
Ứng Thành Hà phản ứng nhanh nhất, một tay đoạt lấy điều khiển từ xa chạy theo, lúc này máy quay phi hành thu nhỏ đã có chút bất ổn.
Càng đi vào trong thì ánh đèn càng tối, hầu như không thấy rõ tình huống bên dưới, một lát sau mới quay được bóng dáng Vệ Tam hiện lên, huy chương trên vai cô lóe sáng trong bóng tối. Ứng Thành Hà rốt cục đuổi theo ở đằng sau.
Video phát lại cho thấy hai người dừng lại, mặc dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ, nhưng rõ ràng là cả hai đã mất mục tiêu theo dõi.
Trong khi mọi người vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mấy người này đi đến khu vực container bị bỏ rơi được, Vệ Tam đã quay đầu đi thẳng về một hướng.
Lộ Chính Tân đột nhiên ấn nút tạm dừng, chỉ vào màn ánh sáng và nói: “Lúc này có hướng gió, cho nên mùi máu tươi bên khu vực container bỏ hoang bay theo chiều gió tới và bị Vệ Tam ngửi thấy. Có thể thấy bên trong container có bao nhiêu máu, đó là tất cả máu trong cơ thể bốn sinh viên quân sự. Chỉ huy cấp siêu 3S đại diện cho hy vọng của Liên bang, nhưng điều đó không có nghĩa là bàn tay của cháu dính đầy máu tươi mà vẫn thoát khỏi một cách an toàn.”
Ứng Tinh Quyết im lặng nhìn hai người trong màn ánh sáng, như thể người Lộ Chính Tân nói chẳng phải anh.
“MC Lộ, trước tiên chiếu video cho xong đã.” Tập Hạo Thiên nói với Lộ Chính Tân.
Video tiếp tục phát, quay được cảnh Vệ Tam chạy vào khu vực container bỏ hoang. Bên này hoàn toàn chả có đèn, máy quay cũng dần không còn quay rõ được nữa, cứ mù mờ cho đến khi Vệ Tam dừng lại. Lúc này Ứng Thành Hà vọt tới trước mặt cô, cái máy điều khiển từ xa bị anh ném xuống đất, máy quay phim mất kiểm soát nên cũng rớt luôn.
Hình ảnh trong nháy mắt đã mờ nhạt và chỉ có ánh sáng. Đến khi nó trở lại bình thường, Vệ Tam đã đứng trong container, trong khi Ứng Thành Hà đứng bên ngoài và đưa lưng về phía cửa container.
Ở đây vẫn quay chả rõ, đèn pin chiếu xa của Vệ Tam đặt trên mặt đất chỉ chiếu xuống phía dưới, rọi rõ chân tay của Kosai Musashi và các sinh viên khác rải rác khắp nơi trong container. Còn Ứng Tinh Quyết và một sinh viên Damocles khác thì bị Vệ Tam chặn lại.
Trên màn hình chỉ thấy cặp chân của sinh viên trường Damocles.
Sau đó là hai chiếc máy bay phóng tới, còn sáng hơn cả đèn pin rọi xa. Mọi người đang xem bỗng thấy hình ảnh đột nhiên sáng lên, lại nhìn kỹ hơn, Vệ Tam đã tới gần Ứng Tinh Quyết và giơ tay đánh anh ngất xỉu.
Ở đây, mặc dù Lộ Chính Tân có phóng to lớn hơn nữa thì cũng chỉ thấy Ứng Tinh Quyết ôm sinh viên Damocles, tay cũng không cầm vào dao găm ở ngực người đó.
Chỉ với điều này, họ không thể kết án Ứng Tinh Quyết đã ra tay.
Về phần chuyện xảy ra sau này, nhiều sinh viên trường Damocles và các nhóm quân đội đã nhìn thấy khi tới.
Lộ Chính Tân đang định mở miệng, cửa phòng thẩm vấn đã bị mở ra từ bên ngoài. Thầy dẫn đội trường Đế Quốc giơ quang não: “Cuộc gọi của chỉ huy Ứng.”
Tập Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn về phía quang não của người này, là Ứng Nguyệt Dung.
“Chuyện này tôi đã biết, chỉ dựa vào chứng cớ phát bệnh này không thể chứng minh Ứng Tinh Quyết ra tay.” Ứng Nguyệt Dung nói chuyện với khuôn mặt chả có tí biểu cảm gì, “Cháu ấy phát bệnh mất đi ý thức, mà còn cố ý đi từ phía tây sang phía đông thành phố để chọn sinh viên sao? Tôi nghĩ rằng đây là một âm mưu của Quân Độc Lập, cố tình gài bẫy chỉ huy cấp siêu 3S duy nhất của chúng ta.”
“Chỉ huy Ứng, không thể vì giải vây cho Ứng Tinh Quyết mà đổ hết tội danh lên Quân Độc Lập.” Lộ Chính Tân có ý riêng, “Trong chứng cứ chúng tôi tìm được, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Ứng Tinh Quyết. Ngược lại chỉ huy Ứng có chứng cứ gì chứng minh chuyện này là do Quân Độc Lập làm?”
“Vậy các cậu có chứng cứ rõ ràng chứng minh cháu ấy giết người?” Ứng Nguyệt Dung vừa đi lên tàu vũ tru vừa nói, “Tôi sẽ đến để tự mình trông coi Ứng Tinh Quyết trước khi sự thật được điều tra rõ ràng.”
Lộ Chính Tân gật đầu: “Tôi đồng ý, tuy nhiên... Tôi nghĩ rằng Ứng Tinh Quyết không thể giam gia trận đấu cho đến khi sự thật được tìm ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.