Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 233:




“các cháu vất vả rồi”
Việc phát triển dịch dinh dưỡng cấp siêu 3S là một lĩnh vực mới. Hứa Chân không có bất kỳ tài liệu tham khảo nào trong lĩnh vực này, chỉ có thể dựa trên tình hình thể chất của Ứng Tinh Quyết để nghiên cứu. Thế nên là người đầu tiên phát hiện ra dịch dinh dưỡng có vấn đề, Tỉnh Thê được bà ấy mời cùng tham gia nhóm.
Hiện tại lại đây hỏi tình huống Ứng Tinh Quyết cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hứa Chân nhìn người nằm trên giường, trong lòng xoay vài cái cớ chuẩn bị đối phó với Tỉnh Thê.
Tỉnh Thê đứng bên cạnh và nói, “Đã xem như dịch dinh dưỡng mới này xấu, vậy phải tìm được công thức liều lượng thích hợp sớm.”
“Tôi biết, đến lúc đó còn phải mời em cùng giúp đỡ.” Hứa Chân gật đầu.
“Cơ mà dịch dinh dưỡng mới đã được dùng mấy ngày rồi, sao lại đột nhiên có chuyện?” Tỉnh Thê hỏi, “Trước đây không tìm thấy manh mối?”
“... Mấy ngày nay không có uống, cậu cũng biết tình huống hiện tại của em ấy như thế nào.” Hứa Chân nói từ từ, “Cũng không cần đi tham gia thi đấu.”
“Chị, đến lúc đó truyền một phần số liệu cho em. Để em xem chỗ nào có chuyện.”
“Được.”
Tỉnh Thê không ở lại lâu, xác định rằng dịch dinh dưỡng mới có vấn đề rồi là nhanh chóng rời đi.
Bác ấy vừa rời đi, Ứng Tinh Quyết nằm trên giường đã mở mắt ra và đứng dậy.
“Lần sau đừng đùa giỡn với cơ thể của mình.” Hứa Chân đưa tay đỡ anh, “Hôm nay cháu đến đây, tôi thật sự nghĩ... “
“Bác sĩ Hứa, cháu biết rồi.” Ứng Tinh Quyết ngắt lời bác ấy. Anh đặc biệt đến đây không chỉ xem tài liệu vừa rồi mà vì cần cho người đi điều tra một số thứ.
Tay Ứng Tinh Quyết chống ở mép giường, hạ mắt nhìn tấm ga trải giường màu trắng. Hôm nay Vệ Tam và Hoắc Sở đối đầu một lần nữa, không biết cô có sửa chữa thói quen trước kia hay không.
“Vậy tôi đi canh ở cửa.” Hứa Chân nói.
Hôm nay khi Ứng Tinh Quyết được đưa tới, bác ấy bỗng nhớ tới tình hình năm đó.
Lúc đó, Hứa Chân còn là bác sĩ trẻ tuổi và đầy triển vọng nhất của Quân khu 1 ở Liên bang. Nhưng rồi bác ấy không phát hiện ra vấn đề ở dịch dinh dưỡng, còn tưởng rằng chỉ do con cháu thế gia yếu đuối. Lúc sau xảy ra chuyện lớn, ảnh hưởng bác gấy gánh chịu không thể nói là không lớn.
Sau nhiều lần trằn trọc, Hứa Chân quyết định rời khỏi Quân khu 1 và gia nhập nhà họ Ứng, trở thành bác sĩ tư nhân của Ứng Tinh Quyết. Trong đó không tránh khỏi áy náy chuyện năm đó, đồng thời nhà họ Ứng vô cùng tin tưởng bác.
...
Ra khỏi tòa nhà y tế của trường Đế Quốc, Tỉnh Thê vội vã trở lại phòng y tế của mình và lấy dịch dinh dưỡng trước đó cho Vệ Tam.
Mặc dù tình trạng thể chất của cả hai không giống nhau nhưmg hai người đều có chuyện. Cho nên Tỉnh Thê đồng ý tham gia nhóm Hứa Chân có một phần là muốn đồng bộ hóa thông tin nhanh hơn, giúp Vệ Tam phát triển dịch dinh dưỡng thích hợp.
Hiện tại Ứng Tinh Quyết xảy ra chuyện làm bác ấy rất khó không nghĩ đến chuyện dịch dinh dưỡng của Vệ Tam cũng chẳng ổn.
Tỉnh Thê nhìn vào dịch dinh dưỡng mẫu được mình giữ lại, bác ấy nhanh chóng gọi cho Vệ Tam.
“Bác sĩ Tỉnh? Hôm nay còn chưa đến thời gian kiểm tra định kỳ mà.” Vệ Tam bên kia ngạc nhiên hỏi.
“Cháu đã uống dịch dinh dưỡng mới mà tôi đưa cho chưa?” Tỉnh Thê hỏi nghiêm túc.
“Uống rồi, hương vị rất tốt.” Vệ Tam giơ ngón tay cái lên với bác sĩ Tỉnh, “Uống toàn bộ là lên tinh thần cả người ngay.”
Tỉnh Thê không có tâm tư cùng cô lắm miệng: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Hôm nay Ứng Tinh Quyết xảy ra chuyện, dịch dinh dưỡng mới không được phối ổn lắm.”
Chuyện này Vệ Tam đã nghe Kim Kha nói khi nãy. Cô lắc đầu: “Cháu không sao, đại khái là cơ thể anh ta không được tốt. Cháu là chiến sĩ độc lập thì không cần lo lắng.”
Nghe Vệ Tam nói mình không cảm thấy không ổn chỗ nào, Tỉnh Thê thở phào nhẹ nhõm: “Có gì không đúng nhớ lập tức nói cho tôi biết, đừng ngại phiền phức.”
“Biết ạ, bác sĩ Tỉnh.” Vệ Tam đi vào góc, “Đã có kết quả cho ống dịch dinh dưỡng kia của cháu chưa?”
Các ngón tay Tỉnh Thê đặt trên cặp văn kiện trên bàn: “Chưa, cháu chờ một chút đã. Tuy nhiên mặc dù bên trong dịch dinh dưỡng này có mấy thành phần dinh dưỡng trôi đi mất, nhưng trong một thời gian dài như vậy thì đó cũng là tiêu hao bình thường. Tôi có thể khẳng định rằng lúc nó được làm ra đã không thiếu dịch dinh dưỡng.”
Thật sự y như Ứng Tinh Quyết nói trước đây, nhóm dịch dinh dưỡng này chỉ là do người nhà anh tìm cớ xử lý, thật ra không có chuyện thiếu thành phần dinh dưỡng.
Nhưng những người uống dịch dinh dưỡng ở Sao 3212 có tỷ lệ tử vong cao.
“Chờ kiểm tra ra cái gì thì tôi sẽ liên lạc với cháu.” Tỉnh Thê nói xong là đã cúp máy liên lạc ngay.
Màn ánh sáng lập tức tối đen, Vệ Tam chậm rãi quay đầu, nhìn Liêu Như Ninh không biết từ đâu xuất hiện: “Làm gì thế?”
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ liên lạc với Ứng Tinh Quyết.” Liêu Như Ninh cầm hai trái cây trong tay và đưa cho Vệ Tam một quả, “Té ra là bác sĩ Tỉnh.”
“Quang não của Ứng Tinh Quyết bị giám sát, sao mà tôi gọi cho anh ấy được?” Vệ Tam nhận trái cây và thuận miệng cho hay.
Liêu Như Ninh cúi đầu gửi cho Vệ Tam một danh sách: “Vừa rồi Shaω Eli đưa cho tụi mình, kêu tụi mình tự chọn. Thích cái gì chọn cái đó.”
Vệ Tam nhìn lướt qua: “Không có gì là không thích.”
“Đã như vậy.” Liêu Như Ninh giật giật quần áo, nói với vẻ đứng đắn, “Vậy thì chọn hết, dù sao nhà Eli thoạt trông giàu lắm.”
...
Vài ngày tới, mọi người vẫn phải đối đầu với nhóm sĩ quan huấn luyện cơ giáp. Ai ai cũng thấy mình bị chỉa mũi nhọn vào nhưng tìm không ra bằng chứng.
Cuối cùng chiến sĩ độc lập năm trường quân sự lớn đã đạt được sự ăn ý, khiến sĩ quan huấn luyện ăn thiệt thòi; đầu tiên họ đặt xuống định kiến và chủ động hợp tác.
Tất nhiên trí tưởng tượng tốt đấy cơ mà chỉ trong mấy ngày thì không đủ để họ ăn ý hoàn toàn, cũng dễ bị thầy cô dạy cho một trận.
Trong số đông đảo mấy nhóm, màn trình diễn của Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam chói sáng tột cùng. Có lẽ hai người đã quen với việc hợp tác quanh năm nên khi sẵn sàng hợp tác với người khác, sức mạnh tiến bộ nhanh chóng.
Không, phải nói rằng hai người đang dần khôi phục lại sức mạnh chân chính.
Các trường quân sự ra khỏi đấu trường rừng mưa nhiệt đới xong, họ đã suy đoán về hai anh em này, và nay, rõ là suy đoán đã được xác nhận.
Mười ngày huấn luyện chung kết thúc giống như một ngọn núi lớn đè nặng lên hầu hết mọi người.
Tuy nhiên, toàn bộ người của trường Damocles lại tập trung vào việc làm thế nào để giựt mấy cọng lông trên người Shaω Eli của trường Samuel.
Đi tới Sao Bạch Ải ngày thứ 11, toàn bộ đội ngũ trường Damocles thức dậy sớm với một dải băng màu đen nền đỏ được buộc trên đầu.
Bên trên có đủ lọai khẩu hiệu: Tự do ăn uống! Ăn cho cậu ta nghèo! Vì báo thù cho người đi trước mà ăn!
So với chuyện đội tuyển trường buộc băng trên đầu, đội chủ lực có bút pháp lớn hơn. Họ mang thẳng biểu ngữ và hai cái muỗng khổng lồ, phía trên chi chít là chữ.
Biểu ngữ: Dũng sĩ diệt mồi, linh hồn diệt mồi, hôm nay ăn cạn đồ người nhà Eli!
Vệ Tam và Liêu Như Ninh, mỗi người khiêng một cái muỗng dài chừng 2m, trên mỗi tay cầm có viết một câu: Ăn một miếng.
Sáu giờ sáng, toàn bộ đội đội ngũ của trường Damocles khởi hành đi đến ký túc xá Samuel, Vệ Tam lấy ra cái loa lớn.
“Cậu Eli trên lầu, trời sáng rồi. Cậu nên đưa chúng tôi đến nhà mình ăn cơm đi.”
Có người trong đội tuyển trường bị loa lớn đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn ra là đã thấy dưới lầu đen nghịt một đám người. Người này cho rằng có người tới khiêu khích, vội vàng xoay người trở lại phòng ngủ để gọi mấy người ở trong.
Kết quả người này tỉnh lại mới phát hiện là người của trường Damocles tới tìm Shaω Eli.
Shaω Eli bị Cao Học Lâm tóm lấy và đạp ra khỏi cửa, buộc gã mang theo người của trường Damocles rời đi.
“... Bây giờ mới 6 giờ 10 phút, bọn họ là sói đói ra đời à?” Shaω Eli mặc quần áo ngay ngắn rồi đi ra. Đến khi gã nhìn xuống tầng dưới thấy một đống người như thể đến trả thù thì bị dọa tới mức tỉnh cả người.
Khi tập trung nhìn xem, gã mới thấy mỗi người trong đám đều buộc dây ngay đầu, còn có biểu ngữ nữa.
“Thứ quỷ gì kia, gì mà cái muỗng lớn như vậy.” Shaω Eli giật mình bám vào tay vịn ban công.
Dù có còn ngái ngủ dữ dội hơn nữa thì nó cũng biến mất, Shaω Eli chỉ có thể đi xuống cầu thang.
“Tụi mày điên rồi, làm gì có ai đến nhà người khác ăn cơm từ sáng sớm? Còn có hiểu lễ nghi không?”
“Cậu Eli, lời này của cậu khách sáo quá.” Vệ Tam tiến lên nhiệt tình vỗ vai Shaω Eli, “Tất cả chúng ta đều coi cậu như là bạn cùng lớn. Đã có mối quan hệ tốt thì cần gì lễ nghi? Đó là sự thiếu tôn trọng cậu rồi. Cậu nên lắng nghe tiếng lòng của tụi này.”
Shaω Eli còn chưa kịp phản ứng trước ý tứ câu nói cuối cùng của Vệ Tam là đã thấy cô nhẹ nhàng giơ tay về phía sau. Lập tức, thanh âm của mọi người ở trường Damocles vang vọng cả tòa nhà: “Đói đói!”
Mẹ mày, còn nhắc lại nhiều lần nữa!
Shaω Eli có ngu ngốc đến đâu cũng biết hai chữ mất mặt viết như thế nào, mặt gã đỏ lên ngay.
“Đừng ồn nữa, để tao dẫn tụi mày đi!” Shaω Eli trực tiếp bảo nhà Eli lái máy bay cỡ lớn tới đón người.
“Nhớ kỹ, trên máy bay cần chuẩn bị đồ ăn nhẹ để lót dạ dày, là món đắt nhất, à không, là loại ngon nhất nha.” Kim Kha ở bên cạnh nhắc nhở.
Shaω Eli: “...”
Kinh qua lần này, cuối cùng gã đã hiểu tại sao các giáo viên trước đây nhắc nhở, bảo gã ra ngoài không nên để lộ chuyện mình giàu.
Chắc chắn là sợ đám cướp vô lại như trường Damocles sẽ dán sát.
Bảo hôm nay chuẩn bị chiêu đãi các bạn sinh viên trường quân sự nên nhà Eli đã bỏ ra không ít công sức thật, tất cả nguyên liệu nấu ăn dùng thứ tốt nhất hết.
Bởi vì lúc đó Shaω Eli nói chuyện mơ hồ chả rõ trong cuộc gọi, chỉ nói rằng gã sẽ mời các bạn cũng là sinh viên quân sự ăn tối mà không nói là trường quân sự nào. Thế nên người nhà họ Eli hiển hiên cho rằng gã mời sinh viên trường Samuel tới đây.
Tối hôm trước người nhà Eli vẫn đang thảo luận về chuyện Shaω Eli chuẩn bị mời tất cả các sinh viên của trường Samuel đến ăn cơm để vả vào mặt của các trường quân sự khác, khiến họ ghen tị.
Để tạo khí thế, nhà họ Eli cũng mời tất cả các phương tiện truyền thông địa phương đến, chuẩn bị phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình để đảm bảo rằng nhiều người biết hơn, để cho sinh viên của các trường khác nhìn thấy. Họ cũng đã dành một số tiền lớn để mời các ký giả truyền thông nổi tiếng trên Tinh Võng.
Chờ Shaω Eli gọi cho về và nói rằng đám người sẽ đến lúc sáng sớm, người nhà Eli hạnh phúc dữ dội hơn nữa. Đang lo lắng không thể hiện được tiền tài của gia đình mình, nay nhiều người thế này mà chơi cả ngày ở nhà Eli thì tốt hơn nhiều!
Người nhà Eli ngay lập tức liên lạc với các phóng viên truyền thông lớn đang ở trong nhà của họ, để cho mấy người này chuẩn bị làm việc.
Bảo đảm máy bay vừa đến cửa là tất cả các ống kính mấy kênh truyền thông phải nhắm ngay mục tiêu, quay chụp ảnh các sinh viên quân sự Samuel. Phải bày ra đủ khí thế.
“Dáng điệu người nhà các cậu ghê thật.” Vệ Tam nhìn xuyên qua cửa sổ máy bay, nhìn từ xa đã không khỏi cảm thán.
Shaω Eli cúi đầu nhìn và giật mình, tại sao có nhiều phóng viên truyền thông thế này?
Những người trong gia đình Eli phía dưới ăn mặc hoa lệ, đủ đầy phong thái. Họ đang xoa tay chờ sự xuất hiện của tất cả các sinh viên trường Quân sự Samuel.
Tất cả các biểu ngữ của họ đã sẵn sàng rồi!
Máy bay lớn từ từ hạ cánh, dừng lại, cửa sắp mở ra!
Người nhà Eli nhanh chóng quay đầu ra hiệu cho những người kéo biểu ngữ chuẩn bị.
Cửa khoang của máy bay nhẹ nhàng trượt sang trái, cửa mở.
Biểu ngữ chuẩn bị của gia đình Eli cũng được kéo ra ngay lập tức, một dòng chữ lớn lấp lánh vàng: Chác cháu vất vả rồi!
Hai bên cửa khoang còn có hai người phụ trách tung pháo hoa. Người đầu tiên bước ra khỏi cửa khoang là có người thả pháo hoa cùng lúc. Mấy sợi dây đầy màu sắc từ giữa không trung lần lượt tung bay.
Vệ Tam vác cái muỗng khổng lồ cao 2m đứng ở ngoài cửa khoang. Cô ngửa đầu nhìn những dải màu này, rồi lại nhìn biểu ngữ lấp lánh ánh vàng trước cửa nhà Eli. Cô không khỏi cúi đầu nhìn câu “ăn một miếng” vừa vặn dừng ngay bả vai.
“...”
Người nhà Eli thân thiết quá chừng, sợ bọn họ ăn vất vả đấy?
Mà ống kính đã sớm nhắm ngay cửa khoang, và lập tức phát sóng trực tiếp cảnh tượng “cảm động” này ra ngoài.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm độn,g tình bạn cùng thế hệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.