Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 237:




“dưới sự sợ hãi”
So với chuyện dùng cơ giáp đánh nhau, loại đánh không cơ giáp này càng làm cho trong lòng người ta thót một cái.
Đối diện với những chiến sĩ độc lập vẫn là tinh thú biến dị, nhưng họ không thể sử dụng cơ giáp, chỉ có thể dựa vào cơ thể để chiến đấu, không có bất kỳ chỗ đệm nào.
Bởi vậy giờ phút này khán giả không còn nhìn thấy cơ giáp bị hao tổn nữa, cũng không hời hợt cảm thán về chiến sĩ độc lập. Thứ họ nhìn thấy làm bàn tay đẫm máu của Vệ Tam, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tưởng tượng được đau đớn đến nhường nào.
Con khỉ đầu trọc biến dị bị Vệ Tam chém trúng một cú thì tức giận giương nanh rít về phía cô, ra sức đay nghiến bằng móng vuốt dài đâm trúng cô, muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi đau đớn của con người này.
Tuy nhiên, khi nhìn vào mắt tên này, nó không khỏi sững sờ, khoảnh khắc đó nó có cảm giác mãnh liệt rằng mình sẽ chết.
“Cậu điên rồi?”
Hoắc Tuyên Sơn đưa hai chân đá bay con khỉ đầu trọc đối diện rồi giơ cung tên bắn trúng cánh tay con khỉ bên Vệ Tam. Nó đau đớn nên phải thu tay lại, máu trong lòng bàn tay Vệ Tam đã phun ra khắp nơi.
Cậu ta hỏi với sự tức giận, “Không muốn bàn tay nữa?!”
Vệ Tam giữ chặt chỗ máu chảy trên tay, hơi xoay chuyển: “Không, hai con khỉ nọ xông về phía cậu kìa.”
Đại khái là Hoắc Tuyên Sơn cũng không cách nào tiếp thu được hành vi giết địch một ngàn mà tự bị thương tới tám trăm, đột nhiên động tác cậu sắc bén hẳn, đã ngăn được hai con thú.
Hiện trường trực tiếp.
“Con khỉ đầu trọc đó...” Tập Hạo Thiên nhìn con khỉ làm tay Vệ Tam bị thương như có điều suy nghĩ. Sao ông cảm thấy khí thế của con khỉ này chợt giảm xuống.
“Làm sao vậy?” Ngư Thiên Hà quay đầu hỏi ông.
“Vệ Tam thắng được.” Tập Hạo Thiên nói chắc chắn.
Trong cuộc chiến, một khi một bên mất ý chí chiến đấu thì bên đó thua là cái chắc; cho dù đó là người đánh người hay tinh thú đánh với người, cả thảy hệt như nhau.
Đúng như dự đoán, trong đấu trường, Vệ Tam dùng tay bị đâm xuyên nắm liềm, buộc con khỉ đầu trọc kia phải cố sức trốn vào khoảng trống giữa thân cây quái liễu. Đáng tiếc, đương nhiên Vệ Tam không có khả năng để cho nó chạy trốn rồi quay trở lại tấn công bọn họ. Lưỡi liềm giống như một đạo cụ đòi mệnh, nó đến gần con khỉ.
Trước đó nó đã bị thương một con mắt, bây giờ theo bản năng bảo vệ một con mắt còn lại trước. Nhưng, Vệ Tam đã vặn người lao sang.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cuối cùng con khỉ này chỉ còn lại một câu hỏi: Làm sao mà tên con người này bỗng biến cao như thế?
Khán đài ở hiện trường trực tiếp có tiếng vỗ tay lẻ tẻ, rồi bỗng bùng lên thành một trận vỗ tay kịch liệt. Vệ Tam chém thẳng đầu con khỉ đầu trọc biến dị này chỉ bằng một đao.
Cái Liềm vẫn còn nhỏ máu, máu hòa với máu còn sót lại theo đầu ngón tay từ lòng bàn tay Vệ Tam, từ từ nhỏ xuống đất.
Rõ ràng khán giả ở bên ngoài sân, nhưng dường như họ ngửi thấy mùi máu rất nặng, sát khí ngút trời.
Một bên khác, Liêu Như Ninh đang dây dưa chả rõ với một con khỉ đầu trọc biến dị, xem ra tạm thời không cần hỗ trợ. Trước tiên Vệ Tam đi giúp Hoắc Tuyên Sơn ngăn cản một con biến dị.
Không biết có phải bị con khỉ vừa chết kíc.h thích hay không, ba con khỉ biến dị này đã nóng nảy hẳn, ước gì có thể lập tức g.iết chết ba tên nhân loại đối diện.
“Tôi còn chống đỡ được.” Hoắc Tuyên Sơn nâng cung bắn tên, quay đầu, tầm mắt cậu ta dừng ở lòng bàn tay Vệ Tam, “Đi băng bó tay trước.”
Vệ Tam không tránh khỏi con khỉ đầu trọc biến dị đối diện: “Bị thương thì cũng bị rồi, kết thúc sớm một chút.”
Thay vì dừng lại, đội ngũ trường Damocles tiếp tục di chuyển về phía trước trong cuộc chiến. Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng họ vẫn đi về phía trước được.
Thấy cô khăng khăng như vậy, Hoắc Tuyên Sơn không nói nữa, cậu ta chuyên tâm đối phó với khỉ đầu trọc.
Ba người ngăn cản khỉ biến dị cấp cao, đội tuyển trường bên kia đã bắt đầu dần giành được thắng lợi áp đảo.
Không có cơ giáp cũng không phải là chuyện xấu hoàn toàn vì nó giúp cấp siêu 3S như Vệ Tam không bị giới hạn cảm giác. Con khỉ đầu trọc biến dị thứ hai chết dưới lưỡi liềm của cô, hai chiến sĩ độc lập khác cũng vừa giành được vài chiêu thắng lợi.
Có cô ra tay đối phó, rất nhanh, bốn con thú biến dị cấp cao này đã bị xử lý xong.
Vệ Tam cúi đầu, khuỷu tay kẹp mặt liềm, dùng sức rút một cái. Cô dùng quần áo lau máu trên mặt lưỡi liềm được bảy tám phần.
Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Kim Kha cầm rương trị liệu đi về phía này. Vệ Tam nhanh chóng chạy tới bên cậu ấy: “Ra khỏi rừng liễu kỳ lạ thì xử lý vết thương, cậu muốn dừng lại ở đây?”
“...” Kim Kha lấy gạc và bình xịt cầm máu từ trong hộp y tế ra ném cho Vệ Tam, “Cầm máu trước đi.”
Vệ Tam đi theo bọn họ về phía trước, đồng thời phun thuốc vào lòng bàn tay và dùng sức quấn băng gạc xong mới giựt mạnh làm đứt băng gạc còn thừa.
Mấy người trong đội chủ lực đã không cho cô khuôn mặt tốt gì cả.
“Bị thương trong trận chiến không phải là chuyện bình thường sao?” Vệ Tam trả lại thuốc và băng gạc còn dư cho Kim Kha và thì thầm.
Kim Kha đoạt lại bình xịt và gạc một phen rồi ha ha vài tiếng. Bị thương là chuyện bình thường, nhưng Vệ Tam loại chủ động đụng vào, thiếu chút nữa bỏ luôn tay mình là chuyện lần đầu mọi người thấy.
Bọn họ dọn dẹp những con khỉ đầu trọc này xong thì tiếp tục di chuyển về phía trước. Trên đoạn đường tiếp theo, họ chẳng gặp lại bọn chúng nữa.
“Trên người Vệ Tam toàn là máu của con khỉ đầu trọc biến dị cấp cao. Cái loài này xảo trá nhất trước giờ, chắc chắn ngửi thấy mùi máu của đầu lĩnh thì chả dám ra nữa.” Lộ Chính Tân nói từ từ, “Bọn họ có thể đi ra khỏi rừng liễu kỳ lạ bình an.”
Như lời Lộ Chính Tân nói, đội ngũ trường Damocles đi ra yên ổn. Chỉ có điều các lối đi được của cánh rừng này ngày càng hẹp, thêm gió kỳ lạ ngày càng thổi thường xuyên, đã làm họ đi bộ khó nhằn vô cùng.
Mở miệng muốn nói chuyện thì miệng đầy gió, rồi cũng phải cẩn thận xung quanh vì liễu múa điên cuồng và dày đặc hơn. Bây giờ cả đội đã thành dạng hai người đi cạnh nhau để tiến bước thật nhanh.
Vệ Tam rơi vào phía sau, một là để bọc hậu, phòng ngừa phía sau có tinh thú tấn công; hai là cô còn chưa buông tha ý muốn lột vỏ cây liễu. Có cơ hội bắt được cành liễu quất tới là cô sẽ dùng liềm chặn ngay vỏ ngoài, kế đó kéo một phát và lột lớp vỏ ra hoàn chỉnh.
Đừng nói, chỉ phải tách ra thôi, chẳng qua hơi tốn sức.
Lúc này bốn trường quân sự khác cũng đã đi vào trong đấu trường thi đấu. Vì trường Quân sự Đế Quốc được Ứng Tinh Quyết dẫn dắt ở trận trước nên họ luôn đổi vật tư như gặp trúng thời. Này thì trang bị phòng gió hoàn mỹ, mũ của mỗi người thì đẹp mắt thực dụng, còn có kính chống gió nữa.
Trong số đó, thảm nhất thì phải kể đến trường Quân sự Samuel. Lúc đó chiến sĩ độc lập đội chủ lực bị loại hết, về sau họ cũng chả có tài nguyên để đổi. Dẫn đến chuyện bây giờ bọn họ không có bất kỳ trang bị phòng gió nào, nhưng cũng may đây là sân nhà của bọn họ, chỉ cần hơi nhẫn nại một chút.
Khi đoàn người trường Damocles hoàn toàn ra khỏi rừng liễu kỳ lạ, trong đấu trường thi đấu vang lên tiếng phát thanh của trường Quân Sự South Pasadena về chuyện chém giết tinh thú cấp cao.
Còn nhanh hơn cả trường Đế Quốc.
Kim Kha ngẩng đầu nhìn chùm ánh sáng dù có là ban ngày cũng nhìn thấy rõ được. Trong lòng cậu ấy biết ở trận đấu này, mỗi một người toadn là kẻ địch mạnh.
Hai trường quân sự ban đầu xếp hạng phía sau, thì nay một trường ở trên sân nhà địa phương, một trường thì có chiến sĩ độc lập chủ lực làm tăng thực lực. Bấy giờ lợi thế lớn nhất của trường Damocles nằm ở chuyện là trường đầu tiên bước vào cuộc đua.
...
“Cháu cảm thấy lần này trường quân sự nào chiếm được vị trí thứ nhất?” Không biết Ứng Nguyệt Dung đi tới từ nơi nào, bà đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết và hỏi.
Dù người phụ trách giám thị xung quanh ngăn cản đám người Vệ Tam nói chuyện với Ứng Tinh Quyết, nhưng không dám ngăn Ứng Nguyệt Dung, chỉ cố gắng nhớ kỹ nội dung cuộc nói chuyện của hai người, để sau này còn thuật lại cho cấp trên.
Tầm mắt Ứng Tinh Quyết đảo qua hàng chục màn hình ánh sáng được phân chia trên hiện trường trực tiếp, trong đó năm tấm màn ánh sáng lớn nhất chiếu các thành viên đội chủ lực của các trường quân sự lớn. Cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên màn ánh sáng mang theo quân kỳ màu vàng cát: “Không biết.”
Ứng Nguyệt Dung hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên bà nghe được anh nói thẳng không biết. Là một chỉ huy cấp siêu 3S, câu nói được sử dụng phổ biến nhất khi Ứng Tinh Quyết phán đoán chính là câu trần thuật, cho dù không xác định được thì cũng suy đoán được trúng tám phần.
Không biết sao?
“Cháu không nghĩ rằng trường Quân sự Đế Quốc có thể giành được vị trí đầu tiên.” Ứng Nguyệt Dung ngửa đầu nhìn vào màn hình ánh sáng khổng lồ, “Trường Quân sự South Pasadena hay là… trường Quân sự Damocles?”
“Có lẽ là trường South Pasadena.” Ứng Tinh Quyết nói với vẻ thản nhiên.
Trong lòng Ứng Nguyệt Dung kinh ngạc, bà hơi hoài nghi những gì mình vừa nghe được. Bà quay đầu đối mặt với ánh mắt Ứng Tinh Quyết, nhân tiện nhìn thoáng qua nhân viên giám thị đứng bên cạnh.
Một lát sau, Ứng Nguyệt Dung chắp tay xem màn ánh sáng với anh: “Vậy thì xem rốt cuộc trường quân sự nào có thể lấy được vị trí thứ nhất.”
Đại khái là lúc trước trường Đế Quốc có Ứng Tinh Quyết mà cũng làm mất mấy lần vị trí thứ nhất, nay Ứng Nguyệt Dung lại bình tĩnh và nói ra câu này được, xem như tiếp nhận hiện thực. So với lời nói lần đầu tiên ở giải đấu khi bà phát biểu trên sân khấu của người dẫn chương trình thì đúng là khác hẳn.
Con ngươi đen và sắc bén của Ứng Tinh Quyết nhìn chằm chằm vào một người trong màn ánh sáng, không nói gì.
Những người giám sát bên cạnh cũng phân tích chả ra sự trao đổi ẩn giấu giữa hai chỉ huy, chỉ đành đơn giản là nhớ lại những gì họ nói.
Đơn giản chỉ thảo luận về trường quân sự nào có thể giành chức vô địch.
Bên trong đấu trường.
“Trước tiên dừng lại nghỉ ngơi hồi phục ở đây. Mọi người xử lý vết thương cho nhau.” Kim Kha giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại ở một chỗ trống trải, “Tuyên Sơn, cậu đi trinh sát tình huống xung quanh.”
Hoắc Tuyên Sơn gật đầu, đi thẳng vào cơ giáp và giương cánh bay lên bầu trời.
Ở đây không có những cây liễu nhảy múa theo gió và đòn tấn công linh hoạt của khỉ đầu trọc, chỉ có mặt đất sạch sẽ, không có một viên đá vụn.
Kim Kha khom lưng đưa tay sờ một nắm mặt đất, tay đầy bụi vàng. Kế đó cậu ấy đứng thẳng lưng nhắc nhở mọi người: “Cố gắng làm động tác nhanh hơn, nơi này có khả năng sẽ biến thành bão cát.”
Không giống như cơn bão cát trong trường đua sa mạc khi cát được vẩn bởi gió vẫn phủi cho sạch được, chứ bụi này là dạng các bụi nhỏ màu vàng, rất dễ lọt vào đường hô hấp.
Đoán chừng lại thêm một chuyện khó giải quyết.
Kim Kha giơ tay lên ngăn nắng, nhìn quanh quất bốn phía một chút. Mặt đất mênh mông bao phủ toàn bộ một lớp bụi vàng nhạt, điều này cho thấy ở đây thường có gió lạ thổi bụi đi, bụi không tích lũy quá dày nhưng vẫn luôn mang tới một lớp.
“Nhẹ một chút!” Ứng Thành Hà vỗ tay Liêu Như Ninh, “Cậu tránh ra đi, để tôi làm.”
Vệ Tam ngồi một chỗ, tay đặt lên đùi mình hướng ra ngoài, hai người này đang tranh cãi chuyện ai sẽ bôi thuốc cho cô: “Các cậu mà dềnh dàng tí nữa thì vết thương của tôi muốn khép lại luôn.”
Lời này vừa nói ra, Liêu Như Ninh và Ứng Thành Hà nhao nhao ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vệ Tam.
Thiếu gia Liêu cười ha hả một tiếng: “Giờ cậu khỏi hẳn cho tôi xem coi.”
Vệ Tam: “...”
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Tuyên Sơn đi trinh sát trở về: “Cảnh vật xung quanh giống nhau hệt, trống trải không có vật che chắn, tạm thời không nhìn thấy tinh thú. Có vẻ hôm nay không đi ra ngoài được.”
Chờ mọi người nghỉ ngơi hồi phục xong, đội ngũ trường Damocles tiếp tục tiến lên. Quả đúng như Hoắc Tuyên Sơn nói, chỗ nào cũng y như nhau, không có bất kỳ vật cản nào, mọi người đi thẳng đến khi bầu trời sắp tối.
“Tất cả mọi người đóng quân nghỉ ngơi ở đây.” Kim Kha ngẩng đầu lên nhìn trời tối, bọn họ chả tìm được thứ gì che chắn. Nếu đóng lều ở đây chỉ e là có gió lớn quét qua thì lều trại sụp luôn. Nói không chừng người cũng bị thổi bay theo.
“Không bằng liên kết tất cả lều trại này làm thành lều lớn.” Vệ Tam lấy vỏ liễu đã lột trong túi chuẩn bị chiến đấu, “Cái này làm dây thừng cố định cũng không tệ.”
Kim Kha: “... Triệu tập tất cả cơ giáp sư.”
Khán giả ở hiện trường trực tiếp ngồi ở chỗ mình, nhìn rõ cơ giáp sư của trường Damocles biểu diễn nghệ thuật may. Trong lòng họ có một loại cảm giác thì ra là thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.