Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 302:




“ác mộng”
Hai người cách nhau một cánh cửa trong suốt, Ứng Tinh Quyết đứng ở bên ngoài ấn nút gọi điện thoại trên vách tường thì Vệ Tam ở bên trong mới nghe được tiếng bên ngoài.
Anh che quang não trên cổ tay không dấu vết: “Cái trước hỏng rồi.”
“Đúng thật là dù quang não đắt tiền thì chất lượng cũng chưa chắc đã tốt.” Vệ Tam lấy làm đáng tiếc, “Nếu như không bị nhốt ở đây, tôi còn có thể giúp anh xem thử nó có vấn đề gì.”
Đầu ngón tay Ứng Tinh Quyết đặt trên quang não, thần sắc không đổi: “Nhân viên bảo trì nói không sửa quang não được nên đề nghị tôi đổi cái mới.”
“Như vậy...” Vệ Tam đăm chiêu, cô còn đang suy nghĩ quang não phải hỏng ở chỗ nào mới không sửa được, chip bên trong hỏng? Hoàn toàn không chú ý đến mắt Ứng Tinh Quyết nhìn cô ngoài cửa.
“Cũng tới lúc đi rồi.” Thân Đồ Lệ lại đây để Ứng Tinh Quyết rời đi.
“Chủ nhật tới, tôi sẽ tới thăm em.” Trước khi rời đi, Ứng Tinh Quyết còn nói với Vệ Tam.
Vệ Tam phất phất tay với anh. Nhìn Thân Đồ Lệ tắt cửa sổ điện thoại, rốt cuộc cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài.
...
Đi theo Thân Đồ Lệ, Ứng Tinh Quyết đứng ở phía sau bỗng hỏi: “Những người canh phòng này hoàn toàn đáng tin?”
Thân Đồ Lệ sửng sốt bèn quay đầu nhìn anh, trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ của Ứng Tinh Quyết. Là sợ trong đám người canh phòng còn có người bị nhiễm bệnh, sẽ đồng lõa với Vệ Tam?
“Tốt nhất nên cho người canh phòng thay phiên nhau ngẫu nhiên, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.” Thần sắc Ứng Tinh Quyết bình tĩnh, “Cô ấy không có cơ giáp bảo vệ.”
Thân Đồ Lệ: Đang lo lắng cho Vệ Tam?
“Yên tâm, chỉ có mình tôi biết danh sách người canh gác, mỗi ngày tôi toàn thỉnh thoảng đến thăm một cái.” Thân Đồ Lệ lệ nói, “Cho dù em ấy có bị nhiễm bệnh hay không, bây giờ vẫn là sinh viên của trường Damocles chúng tôi.”
Trong vài ngày tiếp theo, Vệ Tam cứ ở tầng 13, ngoại trừ phòng của cô, những nơi khác đã được cải tạo lớn. Họ nối các phòng tạm giam để xây một phòng làm việc tạm thời cho cơ giáp sư. Đồng thời, Vệ Tam cũng lấy được chip não, đại khái là có Ứng Tinh Quyết nhúng tay vào nên anh thuận lợi đổi chip não ban đầu ở trường Damocles thành chip não bọn họ phát hiện ở Sao Tây Tháp.
Khoảng cách từ phòng giam đến phòng làm việc chỉ có một lối đi, ban ngày Vệ Tam ở phòng làm việc, dựa trên tài liệu và dữ liệu của chiến sĩ độc lập có được mà chế tạo cơ giáp cấp 3S; ban đêm cô rời khỏi phòng làm việc, ở giữa con đường nối còn bị người canh giác lục soát cả người, xác định được cô không mang theo bất cứ thứ gì thì mới cho phép cô trở lại phòng giam.
Không thể không nói tốc độ chế tạo cơ giáp cấp 3S của Vệ Tam quá nhanh, một ngày cô thiết kế và xây dựng được ít nhất 3 chiếc cơ giáp, phảng phất như liên tục có bản vẽ trong đầu.
“Và... 147 phần tài liệu.” Vệ Tam tiến vào phòng làm việc, lục lọi tài đống giấy trên bàn làm việc. Để ngăn cô liên lạc với thế giới bên ngoài nên tất cả các tài liệu của mấy chiến sĩ độc lập đều được in trên giấy, đóng thành một tập văn kiện và gửi tới cho cô.
Cô đếm những tài liệu này, 147 phần tài liệu có nghĩa là cô sẽ làm 147 cơ giáp, ước tính với tốc độ của chính mình thì cô cần hơn một tháng mới hoàn thành được.
Đây rõ ràng là thu thập hết cấp 3S của mấy quân khu.
Trên thực tế đúng như Vệ Tam nghĩ, những tư liệu kia xuất phát từ các quân khu lớn thật. Bọn họ đang chuẩn bị triệt để áp chế tinh thú, cần cơ giáp tốt hơn, mà cơ giáp Vệ Tam làm ra thì rõ ràng là dùng cũng cùng vật liệu như mấy cơ giáp sư khác nhưng luôn mạnh hơn mấy cơ giáp do mấy người đó kia thiết kế. Bởi vậy mới có tình huống như bây giờ.
Như thường lệ, Vệ Tam ngồi xuống bắt đầu lật xem tư liệu, sau đó căn cứ vào số liệu tổng hợp trên tay, cô vẽ bản vẽ và cuối cùng là bắt đầu chọn tài liệu.
Toàn thân cơ giáp dùng các loại vật liệu tạo ra, đa số chất liệu từ tinh thú có nguyên lý không khác lắm với kim loại, bởi vậy cũng rất dễ bị máy móc phát hiện.
Vệ Tam chọn vật liệu vỏ cơ giáp cần dùng, lại chọn khớp nối và vật liệu động cơ, đây toàn là chuyện sinh hoạt hằng ngày của cô hiện nay.
Chọn một đống lớn vật liệu cơ giáp, Vệ Tam mang mặt nạn và bắt đầu cắt vật liệu theo mong muốn của riêng mình, kế đó cô đặt nó trên bàn làm việc, mài giữa chúng thành các hình dạng khác nhau, cuối cùng bắt đầu điều chỉnh chất kết dính.
Vệ Tam cúi đầu nhìn chất kết dính trong thùng chứa, cô chọn ra một chút và bắt đầu dán vật liệu cơ giáp. Một lớp rồi một lớp vật liệu được dán chặt vào nhau, thậm chí đến cuối chả ai nhìn ra được đây là hai miếng vật liệu.
Cô tập trung xây dựng vỏ cơ giáp, dùng dao cạo để cạo sạch chất kết dính dư thừa ở rìa từng chút một.
Bên ngoài, người canh phòng cứ đi tuần tra ở lối đi, một số đứng ở cửa canh gác. Vệ Tam nương theo vào tư thế khom lưng, cô nhìn vỏ cơ giáp bóng loáng và thông qua đó nhìn cái bóng phía trên để quan sát động tĩnh của người canh phòng bên ngoài; đoạn, cô lặng lẽ lấy chất kết dính và nhét vào tay áo của mình.
...
Một ngày không ngừng làm xong cơ giáp, Vệ Tam đi ra khỏi phòng làm việc, đến giữa lối đi thì cho người canh gác lục soát, đồng thời cũng đi qua máy dò kim loại.
“Trên tay cô là cái gì?” Người canh phòng nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt của Vệ Tam và hỏi.
Mỗi lần Vệ Tam ra vào phòng giam và phòng làm việc thì những người canh phòng bên ngoài vô cùng khẩn trương, hiển nhiên thân phận bị nhiễm bệnh của cô và biểu hiện ở giải đấu cũng đủ để cho mọi người cảnh giác. Mặc dù bây giờ chỉ có hai người lục soát, nhưng xung quanh Vệ Tam còn có hai hàng người canh gác mang theo vũ khí, bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới.
“Không có gì, hồi nãy tôi điều chỉnh một ít chất kết dính, vô tình dính vào thuốc thử.” Vệ Tam mở tay ra, để cho bọn họ nhìn lòng bàn tay mình và thấy thuốc thử màu vàng nhạt ướt sũng dán vào lòng bàn tay. Cô lau lên quần áo, “Có thể nhanh lên được chưa, tôi muốn trở về tắm.”
Một người canh phòng khác nhanh chóng lục soát xong và người vừa lên tiếng liếc nhau, đồng ý cho Vệ Tam trở lại phòng giam.
Sau khi Vệ Tam trở về, cô nhấn nút rửa mặt trên màn hình, góc tường đã nhanh chóng dâng lên phòng rửa mặt.
Không có máy giám sát ở đây, Vệ Tam đóng cửa lại. Cô mở nước trong phòng tắm, lấy sữa tắm, mở hộp, đổ tất cả mọi thứ bên trong đó ra.
Sữa tắm đang trộn với chất kết dính và mảnh vụn, Vệ Tam rửa sạch chúng bằng nước, kế đó lựa chất kết dính bên trong và trộn nó cùng với chất kết dính mà hôm nay cô lén nhét nó trong tay áo. Đoạn, cô cởi quần áo, vò kỹ chỗ góc áo khi nãy cô có lau qua bằng lòng bàn tay, dùng sức nắn bóp.
Chỉ trong chốc lát, góc áo đã rơi xuống mấy giọt thuốc thử, chúng trộn lẫn với chất kết dính.
Vệ Tam ném quần áo xuống đất, hai tay vò lấy cái đám chất kết dính trộn thuốc thử, những chất kết dính bị dao cạo ra giống như mảnh vụn bắt đầu hợp nhất lại. Cô nhào thành một khối nhỏ, sau đó cầm chai sữa tắm để ép mạnh chất kết dính, đè bẹp nó, đến cuối tạo nó thành một hình tam giác không đúng chuẩn lắm.
Đợi đến khi chất kết dính cứng lại, cô đi đến cái thùng nước chỗ bồn cầu, mở nắp và găm thứ hình tam giác này lên cái nắp. Mỗi ngày sẽ có công nhân vệ sinh tới dọn phòng rửa mặt, Vệ Tam không thể để lại dấu vết trên bề mặt.
Trong tay Vệ Tam không có công cụ nào khác, chỉ có thể đảm bảo chất kết dính này có một góc sắc bén. Cái miếng kết dính này chỉ bằng một nửa kích thước ngón tay cái của cô, nếu nói lực sát thương lớn bao nhiêu thì thật đúng là không được tốt lắm, nhưng ít nhất cũng có thể coi là một món vũ khí.
Một mảnh nhỏ như vậy từ chất kết dính sẽ không bị máy dò kim loại tìm ra, giấu nó trên người cũng không bị tìm thấy.
Giấu kỹ miếng kết dính này, Vệ Tam ra khỏi phòng rửa mặt, trở lại giường như không có gì xảy ra, cô mở chip não và bắt đầu lên lớp.
Hôm nay là bài học của Quý Từ.
Quý Từ am hiểu nhất về cơ giáp hạng nặng, lý giải về cơ giáp hạng nặng mạnh hơn những người khác rất nhiều.
Trong khóa học giả lập, Quý Từ có mái tóc ngắn, tư thế oai hùng hiên ngang, động tác lưu loát, giảng bài không có thêm bất kỳ lời vô nghĩa nào. Bà ấy có thể liên tục giảng dạy một hai tiếng không ngừng, ước gì có thể truyền hết toàn bộ hiểu biết của mình cho người nghe giảng.
Chỉ có một điều không hài hòa là bà ấy luôn cau mày, dường như đã có thứ gì làm phiền bản thân.
“Cơ giáp hạng nặng so với hai loại cơ giáp khác mà nói thì thể tích càng lớn, cơ động tương ứng sẽ giảm xuống không ít. Cho nên, để xây dựng một cơ giáp hạng nặng đủ điều kiện, cậu phải chú ý đến điểm giới hạn giữa hai thứ này.” Quý Từ nói, “Nhưng điểm giới hạn này lại khác nhau giữa mỗi chiến sĩ độc lập…”
Vệ Tam nghe Quý Từ nói chuyện, đồng thời chú ý đến tất cả các động tác trên tay bà ấy, thời gian từ từ trôi qua.
“...Sao Phàm Hàn, chất lượng vật liệu ở đó dường như tốt hơn so với vật liệu của các ngôi sao khác.” Quý Từ vừa lựa chọn vật liệu muốn dùng cho cơ giáp hạng nặng vừa nói, “Tôi đã quan sát kể từ khi Liên bang được ghi chép tới nay, chất lượng vật liệu tinh thú của Sao Phàm Hàn đã tăng lên, nhưng số lượng cũng giảm.”
Vệ Tam hơi híp mắt, cô chưa bao giờ quên Sao Phàm Hàn và vật chất màu xám trong đấu trường lạnh lẽo.
...
Sau khi học Quý Từ xong, Vệ Tam cất chip não và chuẩn bị bắt đầu nghỉ ngơi. Lúc này đã là rạng sáng. người canh phòng ở hành lang cũng đã thay đổi một nhóm khác, đèn trong phòng giam giữ cũng tối, chỉ có một bóng đèn với ánh sáng ấm bên ngoài.
Vệ Tam nằm thẳng trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, không biết ngủ thiếp đi khi nào.
Đen, xám... hai màu sắc liên tục đan xen.
Vệ Tam đứng trên một mảng không trung đen tối, cô vươn tay đặt trước mắt mình nhưng lại thấy được nó rõ ràng. Sau lưng cô một cảm giác lạnh lẽo, cô quay đầu theo vô thức nhưng chả thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có màu đen.
Cô đi lên phía trước không thể kiểm soát được, dường như có thứ gì đó đang thu hút chính mình. Đi một chặng đường dài dằng dặc, cuối cùng Vệ Tam ngửa đầu nhìn thấy một cái kén màu xám khổng lồ.
Bề mặt ngoài kén màu xám khá thô, bên trong thì mơ hồ có vật chất màu đen không ngừng nhấp nhô muốn tràn tra ngoài.
Vệ Tam dường như biết đây là cái gì nhưng từ đầu tới cuối cô cứ nghĩ mãi mà không ra. Trên thân kén thi thoảng có cái gì đó màu xám rơi xuống, cũng chẳng phải là thứ màu xám không mà như thể chúng có sự sống. Chúng di chuyển nhanh chóng, một số di chuyển trên mặt đất, một số bay lên bầu trời đen.
Đó là khi cô phát hiện ra rằng bầu trời đen này cũng chẳng có màu đen kịt mà là bầu trời đầy sương bọ đen.
Những chất màu xám bay vào bầu trời đen thì một số bị bầu trời đen nuốt chửng; một số thì nuốt lại một ít đám sương bọ đen, chuyển sang màu đen rồi quay trở lại kén xám. Sau thật lâu, những chất màu xám đã được nhuộm đen lại chuyển sang màu xám một lần nữa.
...
Vệ Tam đột nhiên mở mắt ra, trán đầy mồ hôi. Cô xoay người ngồi dậy và dựa vào tường, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Hóa ra đó là một giấc mơ.
Trong giấc mộng kỳ quái, Vệ Tam lại không thể sai khiến suy nghĩ của mình ra khỏi hình ảnh trong mộng lúc ấy.
Những hình ảnh này không mơ hồ vì Vệ Tam tỉnh táo lại, mà càng ngày càng rõ ràng, gần như khắc sâu trong đầu cô.
Cô nhìn lên màn hình trong phòng, nó hiển thị 3 giờ sáng.
Trong thời gian tiếp theo, Vệ Tam không ngủ nữa, cô dựa vào tường và mở mắt cho đến hừng đông.
Cũng may hôm nay Vệ Tam không cần làm cơ giáp, Thân Đồ Lệ sẽ dẫn cô đi ra ngoài một vòng, xem như đi hóng gió, đồng thời Ứng Tinh Quyết cũng sẽ tới thăm cô.
“Em bị bệnh?” Thân Đồ Lệ mở phòng giam, nhíu mày nhìn sắc mặt Vệ Tam, “Hiện tại tới phòng y tế đi.”
“Không có bệnh, hôm qua không ngủ ngon.” Vệ Tam đứng dậy và xoay cổ tay, “Thật vất vả lắm mới xin được một ngày đi hóng gió, không muốn ở trong phòng y tế.”
Thân Đồ Lệ nhìn chằm chằm Vệ Tam một lúc lâu, rốt cuộc đồng ý: “Đi ra thôi, Ứng Tinh Quyết sắp xuống dưới lầu rồi.” Vừa rồi anh ta đứng ở trên tháp canh gác đã nhìn thấy máy bay của nhà họ Ứng.
Vệ Tam đi theo anh xuống lầu, đúng thật là Ứng Tinh Quyết vừa mới đi tới trước cửa tòa nhà giam giữ, hai người nhìn nhau từ xa.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đứa con yêu một đêm không ngủ: (-
- )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.