Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 324:




“tôi là cụ tổ của ông”
“Thật sự có chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S?” Giải Ngữ Mạn nhận được tin tức xong thì không khỏi nhíu mày, “Vận khí viện Bình Thông có phần tốt quá.”
“Nghe nói hiện tại các trường quân sự khác đang bàn bạc chuyện tuyển sinh năm sau phải tập trung quan sát sinh viên từ sao vô danh. Một khi có sinh viên cấp 3S xuất hiện thì phải đến ngôi sao này tuyển sinh.” Hạng Minh Hóa nhắc tới chuyện này với sự chua xót trong lòng, “Khi đó, Vệ Tam đã chủ động đến trường Damocles chúng ta.”
“Thôi đi, nếu không phải học phí của chúng ta rẻ, sao Vệ Tam có thể tới đây được.” Giải Ngữ Mạn nhớ tới lý do Lúc trước Vệ Tam đưa ra thì có phần nở nụ cười, một lát sau nụ cười trên mặt bà lại rơi mất.
“Gần đây mấy người Kim Kha vẫn ở trong phòng ngủ, không ra ngoài.” Hạng Minh Hóa suy nghĩ một chút, “Tôi đi xem bọn họ.”
Hoắc Tuyên Sơn xin nghỉ phép trở về Sao Đế Đô, trong phòng ngủ chỉ còn lại ba người. Hạng Minh Hóa vừa trở về rơi xuống đất là tới ngay phòng ngủ của bọn họ, dọc theo đường đi ông con nghĩ nên khuyên mấy sinh viên này lam sao.
Ông đã sống lâu hơn bọn nhóc này mấy chục năm, đã trải qua sự ra đi của bạn đồng hành; nhưng ngay cả như vậy, sự ra đi của Vệ Tam bấy giờ vẫn canh cánh trong lòng ông.
Đi đến cửa phòng ngủ, Hạng Minh Hóa đứng yên thật lâu không gõ cửa, bởi vì ông chẳng biết nên khuyên thế nào, dù sao ngay cả chính mình cũng không thể hoàn toàn thấy hiểu.
Một lúc sau, Hạng Minh Hóa vẫn giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, ít nhất phải để cho mấy sinh viên này ra ngoài hoạt động một chút.
“Hương vị thứ này không ngon lắm, hơi mặn.” Trong phòng ngủ loáng thoáng truyền đến giọng nói của Liêu Như Ninh.
Hạng Minh Hóa dừng tay một chút, cau mày nghiêng đầu dán tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe tiếng nói chuyện bên trong.
“Lần sau đổi cửa hàng khác.” Đây là giọng nói của Kim Kha.
“Nghe nói trong trung tâm thành phố mới mở một cửa hàng đồ uống rất ngon, không biết có chịu giao hàng không.” Khi Ứng Thành Hà nói chuyện, dường như miệng còn ngậm đồ.
Hạng Minh Hóa ở cửa: “???” Nghe tụi nhóc nói nói chuyện chả giống người đau lòng muốn chết, còn nghĩ được tới cửa hàng mới mở ở trung tâm thành phố.
Hạng Minh Hóa có phần hoài nghi có khi mình quá đề cao mối quan hệ giữa năm người này, hay là do mình quá cảm tính? Sinh viên quân sự bây giờ thông suốt được như thế à?
“Tôi cũng muốn đi Sao Đế Đô.” Liêu Như Ninh nói, “Bằng không, tụi mình xinh phéo nghỉ để tới bên đó đi, thấy sao?”
“Không được, dáng vẻ hiện tại của cậu mà đi ra ngoài là rất dễ dàng bị người để tâm phát hiện bất thường.” Kim Kha trực tiếp bác bỏ, “Lỡ mà Ứng Tinh Quyết có kế hoạch gì thì vô tình phá hư nữa.”
Hạng Minh Hóa nghe thấy điều này thì tay hạ xuống, ông gõ cửa.
Bên trong một trận rối loạn, cuối cùng Ứng Thành Hà đội cái đầu ổ gà đi ra, “tiều tụy” nhìn Hạng Minh Hóa ngoài cửa: “Thầy ơi, sao thầy lại đến đây?”
Hạng Minh Hóa đánh giá ổ gà của anh bèn cười ha hả một tiếng: “Hơn nửa tháng không gặp, tóc em trông mượt hơn tí rồi đó.”
Ứng Thành Hà mờ mịt không biết: “Thầy, thầy nói gì thế?”
“Tỉnh lại đi, vừa rồi tôi đã nghe thấy các em nói chuyện rồi.” Hạng Minh Hóa nhìn lia qua Liêu Như Ninh, thấy khuôn mặt trắng nõn nà của cậu ta thì a một tiếng, “Không biết các em đang có chủ ý quỷ quái gì, nhưng nói chuyện chú ý một chút, không hiểu câu tai vách mạch rừng à?”
Ba người nhìn sững sờ tại chỗ nhìn Hạng Minh Hóa tiến vào quan sát bọn họ một vòng, cuối cùng lại lui về, đóng cửa. Họ nhìn nhau.
Hạng Minh Hóa sải bước ra khỏi phòng ngủ, tâm tình phức tạp lại mang theo kỳ vọng ẩn giấu. Có lẽ… có lẽ đám nhóc này thật sự có ý tưởng gì đó mà không phải là Vệ Tam...
Sau khi thông báo của Cơ Nguyên Đức ở Quân khu 1 truyền xuống, Ngư Thiên Hà chạy ngay tới Sao Đế Đô cùng anh em Sơn Cung. Cùng lúc đó, Lộ Chính Tân cũng tự mình đến viện Bình Thông để mang Lư Điển tới đây.
Quân khu 1 đã dành ra một địa điểm cho sân huấn luyện, cung cấp cho chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S sử dụng. Chỗ họ dừng chân là biệt thự hồi trước của Cơ Nguyên Đức, ông ấy cố tình dọn dẹp sạch để để lại cho mấy sinh viên quân sự này dùng. Đợi đến khi anh em Sơn Cung và Lư Điển đến bến cảng, Cơ Nguyên Đức thậm chí còn tự mình đi đón tiếp.
“Lúc trước không biết Vệ Tam...” Trên mặt Cơ Nguyên Đức hiện lên bi thương, thân thể có chút bất ổn, “Cũng may Liên bang còn có những sinh viên quân sự là các cháu đây.”
“Đại tướng.” Ngư Thiên Hà theo bản năng đưa tay đỡ ông.
“Tôi không sao.” Cơ Nguyên Đức gật gật đầu với hai anh em Sơn Cung, sau đó nhìn về phía tân sinh của viện Bình Thông năm nay, “Cháu tên là Lư Điển? Cháu chưa bao giờ tham gia giải đấu Hephaestus cho nên chắc chắn thiếu kinh nghiệm thực tế. Sau này hãy nhớ học hỏi từ cả hai người bọn họ, ngoài ra còn có Ứng Tinh Quyết, cháu ấy là chỉ huy cấp siêu 3S.”
Nhắc tới Ứng Tinh Quyết, Cơ Nguyên Đức có phần nhìn xung quanh và hỏi người bên cạnh: “Tinh Quyết còn chưa tới?”
Lúc này Ứng Thanh Đạo gọi tới, đáy mắt ông ẩn chứa cảm xúc áp lực: “Đại tướng, cơ thể Tinh Quyết không khỏe, đang ở trong khoang trị liệu, có thể không đi tới bến cảng được.”
“Thân thể cháu nó làm sao?” Cơ Nguyên Đức nhíu mày, “Chẳng lẽ chuyện bị thương lúc trước ở đấu trường lạnh lẽo còn chưa khỏi?”
Ứng Thanh Đạo cúi đầu điều khiển cảm xúc, một lát sau mới ngẩng đầu: “Giống như Ứng Du Tân, cảm giác của nó thiếu thốn nghiêm trọng, bị thương tới cối lõi.”
“Trước đây trông thấy cháu ấy còn che dấu rất tốt.” Cơ Nguyên Đức tựa hồ có chút không tiếp nhận được tin tức như vậy, ông lắc đầu, “Mấy người nhà họ Ứng mấy cậu thật sự... ương ngạnh. Sao không biết nói cho tôi? Cậu bảo Tinh Quyết dưỡng thương cho tốt, cũng không cần quá gấp gáp chuyện Quân khu 1. Chờ tốt lại thì tới sau.”
“Biết, tôi sẽ truyền lời của đại tướng cho Tinh Quyết.” Ứng Thanh Đạo cúp máy liên lạc.
Cơ Nguyên Đức hoảng hốt thật lâu cuối cùng mới hoàn hồn, ông gọi hai anh em Sơn Cung cùng Lư Điển đến Quân khu 1.
...
Sau khi đến Quân khu 1, Ngư Thiên Hà và Lộ Chính Tân muốn sắp xếp báo cáo cho học trò của mình, chỉ để lại Cơ Nguyên Đức và ba chiến sĩ độc lập siêu 3S.
“Ba Nhận và Dũng Nam tới Quân khu 1 chưa?” Cơ Nguyên Đức hỏi.
“Trước kia chúng cháu có tới một lần.” Sơn Cung Ba Nhận gật đầu.
Cơ Nguyên Đức nhìn ba người: “Như vậy đi, tôi mang theo các cháu đi làm quen với tình huống bên trong Quân khu 1.”
Đại tướng dẫn theo 3 sinh viên quân sự cấp siêu 3S đi dạo một vòng ở Quân khu 1 là mất cả ngày, mặc dù vậy vẫn còn hơn phân nửa chỗ chưa xem xong. Cuối cùng Cơ Nguyên Đức dẫn bọn họ đến biệt thự.
Chỉ có một tòa biệt thự nhưng xung quanh có suối, có hoa có vườn, có trang thiết bị hoàn hảo.
“Phân chia địa điểm huấn luyện cho cháu cách Quân khu 1 quá xa, vừa đúng lúc chỗ ở của tôi ngay đây nên đưa cho mấy cháu trước.” Cơ Nguyên Đức dẫn bọn họ vào lầu 1, “Các cháu tự chia phòng, nhưng mà tầng nguyên tầng 3 là phòng làm việc của tôi, không có cách nào chuyển đi, các cháu muốn vào xem cũng được.”
“Đại tướng, bác cho chúng cháu chỗ ở, vậy… bác ở đâu? Sơn Cung Dũng Nam nhìn Cơ Nguyên Đức nói với sự giữ kẽ.
Cơ Nguyên Đức cười ha ha: “Tôi? Tôi sống ở đâu mà chả được. Một thời gian trước đây tôi cũng sống trong tòa giam giữ một hồi, như vậy cũng tốt. Ba người các cháu cứ ở đây huấn luyện cho tốt là được.”
Sau khi đưa 3 người đến đây, Cơ Nguyên Đức đã dẫn mấy người quân nhân rời đi.
“Lư Điển?” Sơn Cung Ba Nhận nhìn người đứng ở cửa, “Muốn ở đâu, cậu chọn phòng trước đi.”
Lầu 1 biệt thự này có 2 phòng, trong đó một phòng là phòng tiện ích, còn lầu 2 thì có 3 căn phòng. Lư Điển đi lên nhìn một chút, cuối cùng quyết định chọn phòng ở bên trái lầu 1 gần vườn hoa. Cậu ta đã chọn tầng 1, anh em Sơn Cung chỉ có thể đi đến 2 phòng trên tầng 2.
“Thời gian cũng không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.” Sơn Cung Dũng Nam chào hỏi với Lư Điển xong thì đi lên lầu với Sơn Cung Ba Nhận.
Đồ đạc trong phòng chắc chắn đã được chuẩn bị từ lâu, Lư Điển đi và là rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Cậu ta nằm trên giường, không lâu sau đã nhắm mắt lại.
Đêm khuya.
Cơ Nguyên Đức nhìn chằm chằm vào quang não của mình, thấy rõ được phía trên đó là mấy cái màn hình giám sát, ông ấm mở một cảnh chiếu, chính là cảnh Lư Điển đang ngủ say.
Một lát sau ông chuyển cảnh, thế mà đổi sang khu trị liệu y tế trong nhà họ Ứng. Sắc mặt Ứng Tinh Quyết tái nhợt, anh nằm trên giường bệnh và bên cạnh là một y tá đang tuần tra.
Rốt cuộc chẳng nhịn nổi nữa, da mặt Cơ Nguyên Đức rúm ró, ông lặng lẽ nở nụ cười, cũng bởi độ cong trên mặt quá mức lố lăng mà trông quỷ dị đáng sợ.
Đúng là trời còn giúp mình!
Đầu nguồn và Vệ Tam biến mất cùng nhau, hai chỉ huy cấp siêu 3S hiện đang nằm trên giường với cảm giác bị thương nặng, còn có một tân sinh viên cấp siêu 3S xuất thân từ ngôi sao vô danh.
Cơ Nguyên Đức đứng dậy đi đến một chỗ trong phòng và ấn công tắc, mặt đất đột nhiên xuất hiện một lối đi, ông chậm rãi đi vào đường hầm với khuôn mặt treo nụ cười quỷ dị.
Nửa tiếng sau, mặt đất tầng hầm biệt thự Quân khu 1 xuất hiện đường hầm được thiết kế y thế, bên trong có một người đi ra, đó chính là Cơ Nguyên Đức. Ông đi bộ tự nhiên trong bóng tối, đi vòng quanh các bậc thang, đi đến tầng 1 của biệt thự, hướng về phía phòng của Lư Điển.
Lư Điển vẫn còn đang ngủ, đầu giường của cậu ta có một chai nước tinh khiết mở ra đã được bỏ thuốc ngủ. Nếu chưa tới ban ngày, chắc chắn cậu ta vẫn chưa tỉnh dậy được.
Tâm tình Cơ Nguyên Đức sục sôi, ông tới gần bên giường, cả người muốn đổ thẳng thân mình lên người Lư Điển.
“Đại tướng đang làm cái gì thế?”
Đèn trong phòng Lư Điển đột nhiên sáng lên, Ứng Tinh Quyết đáng lý nên nằm trên giường bệnh nay lại xuất hiện trước cửa sổ, nhìn “đại tướng” có hai con mắt đen thui.
Cơ Nguyên Đức sững sờ trong nháy mắt, sau đó nhìn về phía quang não. Thấy cảnh hai anh em Sơn Cung trên lầu vẫn còn đang ngủ thì ông ta thấy chả sao cả, ông ta còn cười cười: “Mày đúng thật là thứ gây uy hiếp, từ lâu tao đã có loại cảm giác này. Nhưng ngay cả khi mày tìm được thứ gì ắt cũng dừng ở đây rồi.”
Từ trên người ông ta toát ra một lượng lớn khí đen, chột tới chỗ Ứng Tinh Quyết: “Hôm nay vừa đúng lúc lấy cảm giác của mày!”
“Cảm giác của anh ấy là của tôi.” Cửa sổ bị đẩy ra một bên, Vệ Tam trèo và từ bên ngoài trèo. Cô đưa tay kéo Ứng Tinh Quyết ra phía sau, dây dưa tấn công bằng thứ khí đen y vậy ở trong phòng. Cô chậc chậc một tiếng, “Khí đen trông quen thuộc như vậy, xem ra do ông ra tay ra chân làm gì đó với tôi trong tòa nhà giam giữ rồi.”
Cơ Nguyên Đức nhìn thấy Vệ Tam bèn hoảng hồn triệt để. Ông ta quá sơ suất, từ khi biết Vệ Tam biết mất với nguồn gốc, tới chuyện hôm nay nghe thấy thân thể Ứng Tinh Quyết có vấn đề rồi lại gặp thêm Lư Điển, chính ông rất cần thân thể mới nên mới hạ lòng cảnh giác tới mức thấp tận cùng.
“Thế mà mày không chết?” Cơ Nguyên Đức vặn vẹo cổ, “Nhưng mà tụi bây chỉ có 2 người vào đây, đáng tiếc… Vệ Tam, mày sẽ phải chết một lần nữa, nhưng mà lúc này đây lại chả có ai biết.”
Động tĩnh xung quanh đêm nay đã bị ông ta nắm giữ từ sớm rồi, chỉ có hai cấp siêu 3S này mới có thể che dấu hành tung chứ những người khác quyết không thể gạt được ông ta.
Vệ Tam dung hợp đầu nguồn, lực lượng khí đen trong cơ thể sớm đã tăng gấp đôi. Cơ Nguyên Đức muốn ra tay với cô thì lại phát hiện chẳng còn đơn giản như khi ở tòa nhà giam giữ, chẳng còn tùy ý điều khiển cô.
“Một giọt máu của đại tướng Cơ làm cho tôi biến thành bộ dáng như bây giờ.” Vệ Tam điều khiển khí đen chống chọi với Cơ Nguyên Đức, “Hiện tại thấy thế nào khi cảm giác bị áp chế?”
Cơ Nguyên Đức cười lạnh một tiếng: “Nếu đã biết do tao biến mày thành bộ dáng hiện tại, vậy tao cũng có bản lĩnh thu lại lực lượng của mày! Theo luân lý mà nói thì khí đen trong cơ thể mày là do tao truyền cho, có lẽ mày phải gọi tao một tiếng cha đấy.”
“Phải không?” Vệ Tam ngước mắt lên nhìn ông ta và nói trong thờ ơ, “Đầu nguồn có quan hệ gì với ông? Hiện tại đầu nguồn ở trong cơ thể tôi, chẳng phải ông nên gọi tôi một tiếng cụ ơi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.