Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 49:




“đưa mấy anh đi dọc đường hoa”
Bốn trường quân sự lớn đến sớm làm quen với môi trường diễn tập xung quanh, sau đó là mười ngày huấn luyện khép kín. Năm ngày sau vẫn huấn luyện nhưng có thể tự do ra vào, còn có truyền thông đến phỏng vấn.
Ngày đầu tiên luyện tập khép kín, năm trường quân sự lớn lần đầu tiên tập hợp lại, bởi vì hôm nay có một hội nghị khai mạc, người ta nói rằng có những nhân vật tầm cỡ giới này đến để duy trì.
Trường South Pasadena là trường quân sự đầu tiên đến địa điểm tập trận, tiếp theo là trường Samuel và trường Damocles gần như đến cùng lúc, hai trường quân sự đụng độ với nhau.
Con đường không hẹp thậm chí mỗi một sinh viên đến trường quân sự khác nhau hoàn toàn có thể đi ngang qua. Nhưng trường Samuel có phong tục không muốn trường Damocles dễ chịu, muốn họ nhượng bộ.
Shaω Eli là người dẫn đầu, như thể không thể nhìn thấy sinh viên trường Damocles, gã đưa mọi người chen về phía bên này luôn.
Mắt thấy sắp đụng phải, Vệ Tam đột nhiên quay đầu: “Mấy người Samuel sắp tới rồi, mau nhường đường, đừng chắn ở đây.”
Sinh viên Damocles đồng loạt di chuyển sang một bên, các thành viên chủ lực cũng không ngoại lệ, chỉ còn lại Thân Đồ Khôn đang ở trạng thái trên trời đâu đâu.
“Anh, nhường tí đi, bọn họ muốn đi qua.” Vệ Tam đưa tay kéo Thân Đồ Khôn lại đây.
Trong mắt Thân Đồ Khôn không xua đi được cơn mê, lúc này theo lý thì Damocles bọn họ kiểu gì cũng giằng co một phen với trường người ta, mấy khóa trước cũng là như vậy. Bây giờ chủ động lùi bước chả phải để cho người ta chê cười à.
Không chỉ anh, trong lòng sinh viên Samuel đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Sinh viên trường Samuel chen chúc đi trên con đường của trường Quân sự Damocles, còn mấy người của Damocles đứng bên cạnh họ, nhìn họ với đôi mắt ấm áp.
… phát tởm.
Bằng cách nào đó, từ này đột nhiên dâng lên trong lòng sinh viên Samuel.
“Trường học ngàn năm đứng cuối cùng, hay là đi xuống sớm thì vẫn tốt hơn.” Shaω Eli cười nhạo, vừa hài lòng với sự nhượng bộ vừa khinh miệt sự hèn nhát của họ.
“Trường quân sự Samuel là trâu bò nhất, có thể kề vai sát cánh với Mặt Trời. Trường Đế Quốc đã là gì, mấy anh thắng thì ai có thể giành chiến thắng? Để thể hiện tấm chân tình của trường tôi, hôm nay tôi sẽ đưa mấy anh đi dọc đường hoa.”
Vệ Tam nói liền tù tì xong thì quay đầu nhìn Kim Kha.
Kim Kha lúc này lấy ra chiếc kèn nhỏ mang theo bên người, lặp lại một lần nữa, thuận tiện giơ tay ra hiệu cho đội tuyển trường phía sau đuổi theo.
Vì vậy, toàn bộ sân tập truyền rõ âm thanh của sinh viên trường Damocles cổ vũ cho trường Samuel.
Trường Quân sự Samuel:.... Má!
Khi họ đang hô khẩu hiệu, người của viện Bình Thông và Đế Quốc đến, ngay lập tức bị chấn động bởi hiện trường đầy mê hoặc cỡ lớn này.
“Người của trường Quân sự Damocles điên rồi?” Tư Đồ Gia nhìn hai đội phía trước, chỉ có thể nghĩ đến lời giải thích này.
Ánh mắt Ứng Tinh Quyết dừng lại ở cảnh Kim Kha cầm kèn mang theo đội tuyển trường hô khẩu hiệu, nhẹ mỉm cười: Chỉ huy từ sao vô danh không giống với chỉ huy chính thống.
Bên kia người của trường quân sự Samuel nhanh chóng đi đến bãi đất trống của mình, không ít người đã đỏ mặt, mấy ai đã từng việc làm quê tới cỡ vậy?
Mà chủ động lui đường thì chớ, mỗi sinh viên trường quân sự Damocles đều có tinh thần sảng khoái “nhiệt tình” hô khẩu hiệu vì trường quân sự Samuel.
“Vệ Tam, riêng tôi rất thích mấy người dùng giọng quái gở như cậu.” Liêu Như Ninh tụt lại phía sau một bước, đi song song với cô và giơ ngón tay cái lên.
“Đối phó với người không biết xấu hổ thì cần không biết xấu hổ hơn.” Vệ Tam thờ ơ cho hay, “Mấy người Samuel có đẳng cấp quá thấp.”
Thân Đồ Khôn đi theo bên cạnh như được dạy dỗ. Mấy năm nay anh không ít lần bị người của Samuel áp chế bắt nạt, một lần tranh tài có mười hai trận đấu, mỗi một lần đều có thể xảy ra xích mích giữa hai trường.
Hóa ra giải pháp tốt nhất là đi theo con đường của người khác, để cho người khác không có lối thoát.
Tại lễ khai mạc, vị trí của năm trường sẽ dựa theo thời gian xây dựng trường học trước và sau. Damocles ở vị trí đầu tiên, tiếp theo là viện Bình Thông, thứ ba là trường Quân sự Đế Quốc, trường Quân sự South Pasadena ở vị trí thứ tư và cuối cùng là trường Quân sự Samuel.
Năm thành viên chính đứng ở phía trước, tổng binh của đội tuyển trường đứng ở cuối đội nên Vệ Tam rơi phía cuối cùng, nhàm chán nhìn về đội ngũ trường quân sự hai bên.
Sinh viên của viện Bình Thông rõ ràng không giống như những sinh viên khác, họ có tổ chức chặt chẽ, tất cả mọi người đứng rất vững không nhúc nhích, cả thân như một tảng đá.
Vệ Tam không biết nhiều về viện Bình Thông, sau đó quay mặt ngửa ra nhìn trường Đế Quốc cách đội ngũ viện Bình Thông, tổng binh của đội người ta cũng đứng ở hàng cuối cùng.
Nhưng tổng binh của đội tuyển này…
Vệ Tam lấy ra một viên kẹo từ trong túi quần, cái này do Ứng Thành Hà đưa cho cô.
Cô bóp nó trên đầu ngón tay, sau đó cong ngón tay của mình, bắn về phía tổng binh của Đế Quốc.
Trong nháy mắt Vệ Tam búng viên kẹo đó, tổng binh đội tuyển trường Đế Quốc đã phát giác ngay. Gã nghiêng mặt ánh mắt mang theo sắc bén lia tới, chờ sau khi nhìn rõ người thì gã lắp bắp: “… Vệ, Vệ Tam?”
Vệ Tam nhướng mày với gã ta, làm khẩu hình miệng: “Mời cậu ăn kẹo.”
Trên mặt Thái Ngô Đức mang theo tươi cười, đang chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên nhớ tới thân phận của mình thì gã lại nén cười: “Trang đại hội khai mạc, đừng có làm bậy, chúng ta là đối thủ đó.”
Vệ Tam đang nhàm chán, mặc kệ đối thủ là gã ta cũng dùng quang não nói chuyện với Thái Ngô Đức ngay: “Không phải cậu cấp A à? Trường quân sự Đế Quốc hẳn là có một chiến sĩ độc lập cấp S, sao cậu làm tổng binh được?”
“Bây giờ tôi là một chiến sĩ độc lập cấp siêu A.” Thái Ngô Đức đắc ý nói, “Trường có một chiến sĩ độc lập cấp S, nhưng với cơ giáp cấp A thì tôi đã giành chiến thắng.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng là một chiến sĩ độc lập cấp siêu A.” Vệ Tam vỗ vào huy chương trên cánh tay mình, “Cũng là tổng binh đội tuyển trường, chúng ta gặp nhau trong cuộc thi nha.”
Cơn ác mộng trước kia bị đè nén lập tức dâng lên trong lòng Thái Ngô Đức.
Mẹ kiếp, mình sẽ không thua nữa chứ?
Không, bây giờ gã đã là một thớt ngựa chiến có thể đánh bại cấp S, chắc chắn Vệ Tam sẽ bị gã đè bẹp.

Sinh viên năm trường quân sự đứng trong sân tập trong hai giờ, cuối cùng cũng có người từ sân diễn tập đi ra; đồng thời thầy cô dẫn đội của các trường quân sự cũng đi tới ở những nơi khác và đứng ở đầu đội ngũ.
Hạng Minh Hóa vừa tới liền đánh giá thần sắc sinh viên, đại hội khai mạc năm trước cũng có xích mích. Nhưng năm nay dường như không bị thiệt thòi, tất cả mọi người có biểu hiện rất bình thản.
“Các sinh viên trường quân sự, tôi là Ngư Thiên Hà.” Trên sân khấu có một người phụ nữ cao gầy với một mái tóc dài xoăn ngang vai, mặc váy dài màu đỏ thẫm, bà mỉm cười, “Một trong những người giải thích và bình luận chính cho giải đấu Hephaestus lần này, bên tay trái tôi là chỉ huy Ứng Nguyệt Dung, bên tay phải là chiến sĩ độc lập Tập Hạo Thiên.”
Ứng Nguyệt Dung, người mặc một bộ trang phục nhà Đường màu xanh lam, nhận micro: “Cuộc thi tổng cộng có mười hai trận, lần lượt đặt ở mười hai ngôi sao. Có thể dùng bất kể dùng mánh khóe nào trong giải đấu miễn là đến đích, rút cờ tương ứng là có thể nhận được điểm, mỗi trận đấu có một chức vô địch. Mười hai trận đấu kết thúc thì bên có nhiều điểm nhất giành chức vô địch cả giải đấu này. Ngoài ra, nhắc nhở những điều sau đây: năng lượng cơ giáp cạn kiệt, bị loại; hết thời gian mà, tất cả các sinh viên quân sự còn lại bên trong đấu trường, bị loại; tổng binh sử dụng cơ giáp cấp S, bị loại; kích hoạt phím trở về, bị loại.”
“Mười lăm ngày huấn luyện trước mỗi trận đấu, một trận đấu kéo dài mười ngày.” Tập Hạo Thiên tiếp tục tiếp lời, “Toàn bộ quá trình thi đấu sẽ được ghi hình, nơi nơi đều có giáo viên cứu hộ chờ lệnh, lần này tăng thêm ghế thiếu tá, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để giữ tính mạng cho các em.”
Ngư Thiên Hà: “Giải đấu Hephaestus không chủ trương gây xích mích giữa các trường quân sự, cũng không cấm các trường quân sự xảy ra tranh chấp, mong mọi người tôn trọng lẫn nhau.”
Ba người đi lên giải thích quy tắc thi đấu trước, sau đó Ngư Thiên Hà nhìn về phía sau: “Tiếp theo, chúng ta hãy hoan nghênh nguyên soái Cơ phát biểu.”
Năm trường quân sự lớn phía dưới ngay lập tức bùng nổ những tràng pháo tay cực kỳ nhiệt liệt.
Vệ Tam không rõ cũng vỗ vỗ tay theo, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đi lên.
Người này khoảng 50 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, lưng thẳng, dáng người cao lớn, vừa bước ra đã mang theo sức mạnh sắc bén. Ông mặc một bộ quân phục, phía trên có một hàng huy hiệu lớn.
“Năm đó tôi cũng từ một bước này như các em và đi tới với sự nhiệt huyết, muốn làm gì đó cho Liên bang. Bây giờ hỏi tôi một lần nữa, tôi sẽ nói rằng tôi đã làm được.” Cơ Nguyên Đức nhìn nhóm sinh viên của năm trường quân sự, giọng điệu nghiêm khắc, ánh mắt ôn hòa, “Mấy cháu là tuyển thủ xuất sắc nhất trong các trường quân sự, tôi hy vọng các cháu có thể đi xa hơn, tương lai có thể kề vai sát cánh chiến đấu với chúng tôi.”
“Các cháu có đồng ý hay không?” Cuối cùng Cơ Nguyên Đức dùng một câu hỏi làm kết thúc.
Các sinh viên của năm trường đồng thanh hét lên: “Có!”
“Huhuhu, nam thần của tôi.” Đinh Hòa Mỹ ôm ngực nói.
“Ngư Thiên Hà mạnh lắm, nghe nói cho đến bây giờ hai thành viên chính của South Pasadena vẫn dùng cơ giáp do bà ấy thiết kế, mỗi lần đấu thì cần cơ giáp sư hơi thay đổi tí thôi.” Niếp Hạo Tề cảm thán.
Vệ Tam không biết bọn họ, thờ ơ với bốn người xuất hiện trên sân khấu, điều duy nhất làm cô cảm thán chính là trên vai Cơ Nguyên Đức có quá nhiều gạch và huy chương.
Sau khi kết thúc trên sân khấu, pháo hoa bắt đầu được bắn gần sân tập để chỉ ra rằng đã chính thức bước vào cuộc đua trong giải đấu Hephaestus.
Giữa không trung cũng có máy quay phim bay thu nhỏ, đây là máy của bên truyền thông dùng để ghi lại biểu hiện của từng trường quân sự trong lễ khai mạc, sau đó đưa lên mạng Tinh Võng.
Ngay sau khi lễ khai mạc kết thúc, các phương tiện truyền thông đã đổ xô đến, bắt đầu tranh nhau phỏng vấn các thành viên chính của năm trường quân sự.
Một số phương tiện truyền thông nhỏ không thể chen vào đành phải rút lui và tìm kiếm tổng binh của năm trường này.
Vệ Tam vừa thấy đà không tốt đã lập tức lấy huy chương tổng binh trên cánh tay mình xuống, giả vờ là thành viên của đội tuyển trường bình thường, muốn tản đi theo đám đông.
Tuy nhiên ngay cả như vậy, không thể thoát khỏi các phương tiện truyền thông nhỏ để tìm đến cửa.
“Xin chào, chúng tôi là phóng viên của Truyền thông Lam Phạt, muốn hỏi một vài vấn đề được không?”
Vệ Tam bị gọi lại chỉ có thể dừng bước, nhưng cái tên truyền thông cũng không tệ, tốt hơn so với Truyền thông Sequoia, cô gật đầu: “Được chứ.”
“Đối với trận đấu này, bạn nghĩ ai có thể giành chức vô địch?”
“Điều này cũng cần phải hỏi à?” Vệ Tam đương nhiên nói, “Trường Quân sự Damocles.”
Phóng viên cười xởi lởi và chẳng màng, vẫn tiếp tục hỏi: “Bạn có bất cứ điều gì để nói với các sinh viên trường quân sự khác?”
Vệ Tam suy nghĩ một chút, thảy ra bốn chữ: “Mấy người toi rồi.”
Phóng viên: “…” Sinh viên trường quân sự này nói chuyện quá ngông cuồng.
“Vì vậy là một thành viên của đội tuyển trường Damocles, bạn nghĩ gì về tổng binh của đội tuyển trường, cho rằng thực lực của tổng binh trường bạn thế nào?”
Đối với vấn đề này, Vệ Tam nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: “Thực lực mạnh mẽ, là một người quá dữ”
Phóng viên: … Có phải gặp phải thành viên không não chuyên nổ trong đội tuyển rồi không?
Cùng lúc, trường Quân sự Đế Quốc bị bủa vây chật như nêm cối bởi các phương tiện truyền thông lớn, cũng đang trả lời phỏng vấn.
“Nghe nói bạn Ứng Tinh Quyết có thể là chỉ huy có cảm giác khống chế mạnh nhất từ trước đến nay, như vậy có gì muốn nói với giải đấu lần này không?”
Ứng Tinh Quyết mặc một bộ quân phục màu đen, dáng người cao lớn, ở cạnh cái cúc áo cài ở trên cùng có thêu chỉ vàng, chỉ có cổ thon dài trắng nõn lộ ra ngoài. Anh hạ mắt nhìn micro, thản nhiên nói: “Quán quân thuộc về Đế Quốc, tôi sẽ loại bỏ bằng sạch bất kỳ yếu tố cản trở nào.”
Thiết bị của mấy truyền thông lớn vô cùng tốt, thu phát âm càng tốt hơn, Vệ Tam đứng ở thật xa còn nghe thấy Ứng Tinh Quyết.
Cô chậc chậc một tiếng, lắc đầu: “Thường nói máy móc theo quy luật, lời nói đao to búa lớn thì cuối cùng dễ bị vả vào mặt.”
“Bạn không nghĩ rằng Đế Quốc sẽ giành chức vô địch?” Phóng viên hỏi.
“Vừa nói rồi đấy.” Vệ Tam một lần nữa lấy huy hiệu tổng binh của đội tuyển trường đeo lên cánh tay mình từ trong túi, nháy mắt với ống kính phóng viên, nói tỏ vẻ tiêu chuẩn kép, “Quán quân là chúng tôi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói
Vệ Tam: Tôi là cái đinh cậu không nhổ ra được á? (; ¬
¬)??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.