Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 56:




“năm nay về sau, cướp bóc đánh lén khắp mọi nơi”
Sau khi hai trường quân sự hợp tác, họ cùng nhau đi về phía đích, gặp phải những tinh thú trên đường thì giải quyết chúng một cách riêng biệt.
Trường Damocles đã thay đổi tất cả nguồn năng lượng bằng cách chém giết tinh thú.
“Chỉ còn 70 km nữa là đến đích, Samuel và chúng ta càng ngày càng gần.” Cao Đường Ngân nhìn vào chùm tia sáng bắn lên ở phía bên kia.
Không nghe thấy âm thanh trả lời, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện Kim Kha vốn đứng bên cạnh đang nháy mắt với tổng binh đội tuyển trường.
“…”
Vì vậy không lấy tổng binh làm giao dịch, không phải vì có ánh sáng chính trực vĩ đại, mà do mối quan hệ dạng này giữa hai người?
Chỉ huy South Pasadena cười lạnh trong lòng, vung tay áo trở lại đội ngũ của mình.
“Sắp về đích, lỡ mà South Pasadena phản nước, không kiềm chế Samuel thì sao?” Liêu Như Ninh kéo Kim Kha qua thì thầm hỏi.
“Sinh viên trường South Pasadena không phải là những người như vậy, lời hứa của họ nặng lắm.” Thân Đồ Khôn cố gắng giải thích cho người South Pasadena.
Mấy người khác có vẻ mặt phức tạp nhìn Vệ Tam giơ tay vỗ vỗ bả vai anh, hết thảy đều ở trong cách diễn đạt mà không cần lời nói.
Liêu Như Ninh: “Anh Thân Đồ, em biết tâm tính anh trong sáng như trẻ con, mà không ngờ được anh trong sáng tới mức ấy luôn á.”
Ứng Thành Hà ngửa mặt lên trời nhìn về nơi khác.
“Trước năm nay, trường Quân sự Damocles luôn chính trực và ngay thẳng.” Hoắc Tuyên Sơn có ý riêng.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, có khán giả bổ sung sau những lời của Hoắc Tuyên Sơn.
[Năm nay về sau, cướp bóc đánh lén khắp mọi nơi.]
[Ha ha ha ha, hình ảnh này cực kỳ giống một đám sói xấu bụng tàn nhẫn kẹp con dê trong sạch không tì vết ở giữa!]
[Thân Đồ Khôn không chỉ quá ngay thẳng thôi đâu, mấy lần trước bị lừa thảm luôn.]
[Cười chết, năm nay đám tân sinh viên thay đổi này ai nấy đều không biết xấu hổ, đột nhiên muốn đuổi theo xem phát sóng trực tiếp của trường Damocles.]
[Chỉ có tôi muốn biết tại sao tổng binh và đội chủ lực của trường Damocles lại gần gũi như vậy không?]
[+1, ngoại trừ South Pasadena cũng thân hơn một chút, đối với các thành viên chủ lực quân sự khác, tổng binh đội tuyển cũng chỉ là thành viên bình thường tốt hơn một chút so với cấp A khác thôi.]
[Nghe nói có quan hệ không nhỏ với chỉ huy chính.]
[Lầu trên, sao tôi nghe nói là có quan hệ với cơ giáp sư chính?]
[Thế nhưng… Hai ngày nay đi gần nhất với tổng binh của trường hình như là chiến sĩ độc lập Liêu Như Ninh có cơ giáp hạng nặng.]
Trong một khoảnh khắc, cư dân mạng Tinh Võng đã nảy sinh sự tò mò về mối quan hệ giữa các thành viên chủ chốt và tổng binh của trường Damocles.
Sức nóng này làm sao mà các phương tiện truyền thông có thể bỏ qua, một số nơi phản ứng nhanh đã bắt đầu tìm kiếm bằng chứng xung quanh, làm phỏng vấn riêng với các sinh viên của trường Damocles.
Mấy người trong cuộc đua không biết gì về điều này, vào ngày áp chót của cuộc đua, ba trường quân sự đã gặp nhau gần điểm kết thúc.
“Vì vậy… Hai trường mấy người cuối cùng đã liên minh? - Ánh mắt Cao Học Lâm dừng trên Vệ Tam phía sau, “Là cô giết tổng binh chúng tôi?”
“Bạn à, đừng cứ giết giết mãi, có nhiều điềm xấu lắm, cùng lắm thì bị loại mà thôi.” Vệ Tam thờ ơ nói, toàn thân tản ra hơi thở thiếu đòn “Chính là tôi, anh có thể làm gì?”.
Tập Ô Thông của Samuel đột nhiên điên lên, tốc độ cực nhanh, vung đao lớn chém thẳng vào Vệ Tam.
Vệ Tam không nhúc nhích, Hoắc Tuyên Sơn đã lên cơ giáp trước, xách cô lơ lửng tránh đòn tấn công, Liêu Như Ninh bên cạnh thì dùng pháo không ghế ngồi oanh tạc Tập Ô Thông.
Tập Ô Thông giơ tay lên lá chắn phòng hộ, chống lại cuộc tấn công của cậu ta.
Sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, lần đầu tiên giao chiến, cả hai bên đều phản ứng nhanh.
“Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh phối hợp không tệ.” Ngư Thiên Hà khen ngợi một câu.
Trong mắt mọi người có thể thấy Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh phối hợp tốt, còn tổng binh đội tuyển trường sợ tới mức không dám nhúc nhích hoặc hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hạng Minh Hóa nhìn cảnh tượng vừa xảy ra phía dưới luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cẩn thận ngẫm lại vẫn không biết chỗ nào có vấn đề.
Bên kia, Trần Từ đang xem trực tiếp trận đấu trên mạng Tinh Võng híp mắt, nhìn Vệ Tam từ đầu đến cuối không nhúc nhích thì chậm rãi nhíu mày.
Là một cao thủ bắn súng cực kỳ thiên phú, có độ nhạy bén tự nhiên đối với cảm giác nguy cơ, Trần Từ dựa vào sự nhạy bén này mới có thể nổi bật hơn trong một đám chiến sĩ độc lập cấp A, thậm chí có thể ảnh hưởng tới cấp S bình thường.
Trần Từ dạy Vệ Tam thời gian dài như vậy, là người biết rõ nhất biểu hiện bình thường của cô. Trong tình huống này, làm sao mà không phản ứng tí gì, chí ngay cả cơ giáp cũng không lấy ra.
Trần Từ đưa tay che Vệ Tam bên trong ống kính.
Nếu lúc này thay thế Vệ Tam thành Thân Đồ Khôn.. Đoạn phối hợp này phải nói là ba người ăn ý mười phần.
Tuy nhiên, Vệ Tam chưa từng gặp Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn ở trong trường, thậm chí cũng không có cơ hội cùng nhau huấn luyện, nói gì tới ăn ý?
Trần Từ thu tay lại, nhìn Vệ Tam bị Hoắc Tuyên Sơn thả xuống, chẳng lẽ là bị dọa thật?
“Tụi bây thương lượng xong ai lên trước rồi à?” Cao Học Lâm giương mắt nhìn hai người vẫn đấu dây dưa.
“Mặc kệ ai lên trước, Samuel là người đầu tiên bị loại.” Kim Kha nói xong, tiến vào cơ giáp của mình.
Trường quân sự Samuel có hai chiến sĩ độc lập 3S, trong khi Damocles và South Pasadena cộng lại có ba chiến sĩ độc lập 3S, và một cặp anh em sinh đôi cấp SS có thể so sánh với một một chiến sĩ độc lập cấp 3S.
Tập Ô Thông đối đầu Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn, Shaω Eli vs Quinley Eli, Jill Gil Wood dây dưa với một người trong cặp song sinh nam nữ, Sơn Cung Dũng Nam.
Còn lại Sơn Cung Ba Nhận và Thân Đồ Khôn, mỗi người canh giữ bên cạnh chỉ huy và cơ giáp sư, âm thầm cảnh giác đối phương đột nhiên ra tay.
Vệ Tam nhìn trái nhìn phải, cuối cùng xác định cô là người thừa.
[Đi nhổ cờ.]
Trong đầu Vệ Tam đột nhiên xuất hiện một câu.
Cô nhìn thoáng qua phía Kim Kha, sau đó lái cơ giáp chạy về phía điểm cuối trên bản đồ, phía sau còn có mấy cái đuôi củatiểu đội South Pasadena.
Trên đường đi về đích, Vệ Tam nhìn vào hoàn cảnh bốn bề, ở đây dường như đã có một cuộc tấn công quy mô lớn, ngay cả những ngọn núi cũng bị phá vỡ.
Có năm cột cờ ở cuối, nay chỉ còn lại ba lá cờ.
Cô liếc nhìn và chạy về phía cột cờ của trường Quân sự Damocles.
“Bảng xếp hạng trận tiên đã được xác định, Samuel cuối cùng đã cảm nhận được hương vị bị vây công.” Ngư Thiên Hà nói không nhẹ không nặng.
Lần này phân phối nguồn năng lượng ở sân đua gò đồi có vấn đề, tinh thú phân bố cũng không đồng đều, vừa mở màn mà Samuel đã chịu thiệt cũng là chuyện không ai ngờ tới.
“Không biết hai người chỉ huy chủ đạt thành hiệp ước gì.” Ngư Thiên Hà nhìn đội tuyển trường South Pasadena sau đó cũng chạy tới nhổ cờ, nói với Ứng Nguyệt Dung ở phía đối diện.
Chỉ huy chính có một số quyền che đậy, khi nói chuyện có thể chặn tín hiệu phát sóng trực tiếp để ngừa sau khi phát lại trận đấu, mấy trường quân sự khác khi xem lại thì biết ý định của họ.
Giải đấu Hephaestus một cuộc đua dài đằng đẵng, dự định của chỉ huy chính không thể chỉ nhìn vào một trận thua.
“Bất kể là thỏa thuận gì cũng chỉ tranh hạng ba.” Ứng Nguyệt Dung bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống bục.
Trên mặt Ngư Thiên Hà lộ ra nụ cười nhưng trong lòng không có vui như thế. Năm nào trường Đế Quốc cũng giành quán quân, mấy quân khu phía sau cũng kiêu ngạo ngạo mạn.
Năm nay toàn bộ thành viên viện Bình Thông cũng là 3S, bà không tin, trường Đế Quốc có thể tiếp tục ngông cuồng. Nhưng có thêm Đôi Sao Đế Quốc có kinh nghiệm thực chiến, mười hai trận đấu này chắc chắn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
...
[Xin chúc mừng Trường Quân sự Damocles đã đạt đến đích, hoàn thành nhiệm vụ.]
[Xin chúc mừng Trường Quân sự South Pasadena đã về đích, hoàn thành nhiệm vụ.]
Các thành viên của trường quân sự có thể đi ra bằng xe bay cùng nhau, để lại sinh viên trường quân sự Samuel tại đó.
“Thế nào?” Cao Học Lâm tự hỏi ba người chiến sĩ độc lập của trường mình.
“Liêu Như Ninh khó chơi.” Giọng điệu Tập Ô Thông không thay đổi, “Hai người ở cùng nhau thì đánh không lại.”
“Hoắc Tuyên Sơn thì sai?”
“Cũng khó khăn không kém, một đối một với bọn họ thì may ra còn được.”
“Cấp 3S không dễ đối phó, Shab?”
“Tôi có thể đối phó với Quinley” Shaω Eli tức giận nhìn theo hướng trường Damocles rời đi, gã vẫn chưa trả thù được cái tên tổng binh kia.”
Cao Học Lâm gật đầu: “Tôi không biết Cao Đường Ngân, cô ấy và tôi đã không ở cùng một ngôi sao từ nhỏ, cậu có thể đối phó với Quinley là tốt rồi.”
Trong số các thành viên chủ chốt của South Pasadena và Samuel năm nay, bốn người đến từ hai thế gia như nhau: Gia tộc Eli và gia tộc Cao.
Thế gia chuyên có chỉ huy không nhiều lắm, Liên bang chỉ có ba nhà: Cao gia, Lộ gia và Ứng gia.
Chỉ huy nhà họ Lộ chỉ vào viện Bình Thông, nhà họ Ứng cũng chỉ biết tới trường Đế Quốc, tương đương với việc các trường quân sự khác chỉ có có được nhà họ Cao.
Vì lý do này, những năm nay nội bộ phe cánh trong Cao gia sẽ được chia vào trường quân sự South Pasadena và Samuel.
Về phần trường Quân sự Damocles, năm nay cũng như năm trước, vẫn là dạng “chỉ huy hoang dã” khi không có thế gia lớn đằng sau. Đó là một trong những lý do tại sao trường quân sự của họ quanh năm đứng cuối cùng.
Nhưng năm nay có vận may, trường Damocles đã có thể nhận được một chỉ huy cấp 3S hoang dã.
“Tại sao có rất nhiều vết chiến đấu gần điểm kết thúc?” Sau khi đi ra, Vệ Tam hỏi Kim Kha.
“Là tinh thú cấp cao.” Kim Kha cuộn cờ lại, “Thiết lập điểm cuối của giải đấu thường sẽ đặt ở nơi có tinh thú cấp cao, một số đấu trường còn có cả bầy tinh thú. Năm nay, đường đua gò đồi tương đối đơn giản, không có chỗ nào đặc biệt.”
Đến gần điểm kết thúc, giết tinh thú cũng có thể đổi lấy tài nguyên; nhưng sau khi đi ra ngoài, số lượng tinh thú mình đã giết sẽ không được công bố.
Điều này mang lại cho chỉ huy chính một sự riêng tư, về sau các trường khác phải dựa vào suy đoán để nhắm các nguồn lực trong tay của tất cả các bên, từ đó chỉ huy chiến đấu.
Đoàn người đi ra ngoài, các phương tiện truyền thông đứng chờ ở lối ra.
“Xin hỏi cô có quan hệ gì với các thành viên đội chủ lực? Tôi nghe nói cô và chỉ huy chính, cơ giáp sư và chiến sĩ độc lập có quan hệ rất sâu sắc.” Một phóng viên quần áo chỉnh tề giơ micro trước mặt Vệ Tam.
“?”
Vệ Tam Cúi Đầu nhìn biểu tượng micro trong tay đối phương, một cây Sequoia.
“Anh là người của Truyền thông Sequoia?” Vệ Tam hỏi.
“Vâng, chúng tôi là Sequoia…”
Vệ Tam mỉm cười, đẩy micro của anh ta ra rồi giơ ngón giữa lên ống kính bọn họ.
Đám người Kim Kha bên cạnh cùng lúc giơ ngón giữa lên, Hoắc Tuyên Sơn cũng không ngoại lệ; đồng thời chọc cho anh Thân Đồ kẹp ở giữa, người ráng nhìn thêm vài lần, cuối cùng cũng đành giơ ngón giữa lên.
Hoắc Tuyên Sơn cũng giơ lên, cậu cảm thấy nếu mà không giơ thế này thì không ổn.
Phóng viên Sequoia: “…”
“Phóng viên Lam Phạt?” Vệ Tam nhìn thấy một biểu tượng quen thuộc chen chúc ở phía sau, vẫy tay với người ta, “Cô có gì muốn phỏng vấn.”
Phóng viên Lam Phạt hưng phấn chen tới, dùng tay đỡ ống kính bị méo đi vì chen: “Lần đầu tiên Damocles giành được vị trí thứ ba, xin hỏi bây giờ mấy bạn cảm giác thế nào?”
Vệ Tam: “Rất tốt.”
Phóng viên Lam Phạt trông mong câu nói kế của Vệ Tam, Vệ Tam cũng chân thành nhìn cô ấy.
Cuối cùng phóng viên Lam Phạt phản ứng lại, di chuyển micro về phía Kim Kha: “Chỉ huy Kim thì sao?”
“Vâng…” Kim Kha đăm chiêu nói: “Lần sau khi rút túi chuẩn bị chiến đấu, cần phải đổi sang một người có vận may hơn.”
Hoắc Tuyên Sơn: “Đội của chúng tôi không có nhiều người may mắn như thế.”
Phóng viên Lam Phạt: “…” Có vẻ như đúng thật, mỗi lần đấu của trường Quân sự Damocles đều rất kém, năm nay đổi sang thành viên cấp 3S nhưng tay vẫn còn thối lắm.
Đoàn người chỉ trả lời phỏng vấn của Truyền thông Lam Phạt, sau đó trở về nghỉ ngơi.
Thời hạn mười ngày tranh tài nhưng bọn họ đi ra sớm nên bây giờ có thể thư giãn thật tốt rồi.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói
Ngư Thiên Hà: Tôi không tin rằng không có tai nạn nào xảy ra.
Vệ Tam: Ai gợi ý cho tôi đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.