Trên thế giới này luôn luôn tồn tại những thứ mà ta không thể ngờ tới được. Chẳng hạn như vào một ngày đẹp trời bạn tỉnh giấc và phát hiện bạn đã trở thành kẻ vô gia cư. Hoặc giả dụ bạn đang đi trên đường, một chiếc mercedes đen cao sang chạy đến, chủ nhân chiếc xe đó nói rằng bạn là thằng con thất lạc của ông ta.
Hay ta lấy một ví dụ cao siêu hơn, một buổi chiều nọ bạn đang thích thú quay tay với clip porn trong phòng. Bất ngờ một đám FBI ập đến còng đầu bạn vì cho rằng bạn là người ngoài hành tinh. Thế nhưng những thứ vớ vẩn đó lại chẳng thể so được với sự thật mà tôi vừa phát hiện. Simon Steppard là một tên ác quỷ. Không phải cái loại ác quỷ theo nghĩa bóng đâu, mà là con quỷ chính hiệu ấy.
Hôm đó là một ngày vô cùng bình thường như những ngày khác, tôi đã phải quần quật với đống bản thảo cả trăm nghìn từ suốt hai đêm liền. Sau khi mọi thứ đều ổn thỏa tôi quyết định hẹn nhà sản xuất ra để giao nộp thành phẩm.
8 giờ sáng, ngoài trời đã bắt đầu nóng dần lên, cái lạnh của bình minh sương sớm cũng tan biến. Tôi mặc chiếc áo sơ mi sọc caro xanh dương mà tôi thích, kéo lên chiếc quần kaki đen bó sát, sau cùng là chồng vào chiếc áo len trắng. Cảm thấy bản thân đã rất sạch sẽ và gọn gàng tôi lập tức rời khỏi nhà.
Trên con xe cũ rích, tôi rồ ga chạy một mạch đi mất. Nhìn đến địa chỉ trong điện thoại tôi thấy khá tò mò, vì sao ông Steven lại chọn nơi gặp mặt là cô nhi viện nhỉ?
À! Nhắc đến ông Steven lại khiến tôi không tài nào hiểu nổi. Nhà xuất bản tôi hợp tác có tên "Thế Giới Mở" và giám đốc của Thế Giới Mở là bà Collin. Thế mà mấy hôm trước đùng phát bà Collin qua đời một cách bí hiểm, thay thế vị trí của bà là Steven Hopskin.
Ông Steven lại liên tục ngừng tất cả hoạt động của các tác giả khác ngoại trừ tôi. Ông ấy tiếp tục làm việc cùng tôi và còn tăng tiền nhuận bút cho tôi lên mức đáng kể, từ vài chục đô mà hiện tại đã đến vài nghìn đô. Không những thế tập truyện của tôi được ông ta cho xuất bản đại trà.
Mặc dù việc ông ta làm khiến tôi vui sướng vô cùng nhưng tôi lại khó hiểu. Tại sao ông ta lại tốt với tôi như thế? Với linh cảm của một nhà văn viết truyện kinh dị, tôi cảm thấy có gì đó rất sai trái ở đây. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp ông Steven, bình thường tôi chỉ liên lạc với nhà xuất bản qua tổng biên tập Helmet mà thôi. Vậy nên lần này ông Steven yêu cầu được gặp trực tiếp, thật sự đây là cơ hội tốt, chắc chắn tôi sẽ tìm ra được lý do cho tất cả mọi chuyện.
Sau hơn ba mươi phút lái xe, tôi rẽ vào lối ngoặt và dừng xe trước một cái cổng đan bằng dây leo. trên cổng có một cái bảng hiệu để "Ngôi Nhà Ánh Nắng". Nhìn lại địa chỉ, đúng cái cô nhi viện ông Steven gửi đây rồi, với tâm trạng nghiêm túc tôi mở cửa xe bước xuống.
Nền đất có phần xốp này khiến tôi thấy khó chịu, nó mang lại cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có thể lún xuống. Tôi bước qua cổng lớn, đi thẳng đến trước cửa, với kiến trúc của một nhà thờ tôi đoán chắc Ngôi Nhà Ánh Nắng trước đây là một tu viện. Hiện tại lạ trở thành cô nhi viện - ngôi nhà của những đứa trẻ đáng thương.
Tôi đẩy cửa bước vào, thập tự giá bằng gỗ to lớn ở trước mắt khiến trong lòng tôi có chút an lòng. Nơi này như thể đã được thanh tẩy trong sạch, tôi hít vào thở ra và hưởng thụ không khí trong lành. Quét mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy dáng vẻ lịch thiệp của người đàn ông ngồi đối diện tế đàn tôi chắc mẩm đó hẳn là ông Steven.
Tôi bước đến, giọng nói đi trước lọt vào tai ông ta: "Chào ông Steven".
Ngay khi ông ấy quay mặt lại, tôi bị đứng hình vài giây trước khuôn mặt trẻ trung của Steven.
"Ông" Steven cười gật đầu một cái, nhìn sự ngây ngốc của tôi liền lên tiếng giải thích: "Anh không ngờ tôi còn trẻ như thế mà đã lên chức giám đốc phải không? Thật ra tôi cũng đã 36 tuổi rồi. Chỉ là vẻ ngoài có hơi non nớt chút thôi."
Steven đã 36 xuân xanh rồi ư? Không tin được! Gương mặt ấy thật sự quá trẻ trung, ngay cả giọng nói cũng hệt như thiếu niên mới lớn. Chẳng bù cho tôi một gã nhà văn nhỏ hơn Steven tận 6 năm nhìn thấy mặt trời mà nhìn còn già hơn anh ta.
Tôi gãi đầu khó xử: "Xin lỗi tôi đã tới trễ."
Steven lắc đầu hướng mắt đến chỗ ngồi bên cạnh, tôi cầm tài liệu đưa cho anh ấy rồi ngồi xuống thư giãn. Steven lấy bản thảo ra xem, trông anh ấy có vẻ hài lòng với nó, tim tôi cứ đập thình thịch chờ đợi lời nhận xét của Steven.
Sau 5 phút, Steven cất đi bản thảo, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi: "Rất tốt."
Tôi bắt lấy tay anh ấy cười vui sướng: "Thật sao? Thế thì tốt quá, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành phần tiếp theo."
Steven lấy ra một bản hợp đồng, tôi khó hiểu nhìn đến tờ giấy có giá trị trong tay anh ta, Steven nghiêm túc nói: "Tôi vừa soạn ra một bản hợp đồng mới có lợi cho đôi bên, tiền nhuận bút của anh sẽ cố định với mức mười nghìn đô thay vào đó chúng tôi có một điều kiện."
"Là gì?"
Bỗng chốc Steven thay đổi thái độ, nụ cười gian xảo lồ lộ trước mắt tôi: "Anh đang sống cùng một người tên Simon, đưa anh ấy đến nhà tôi."
Tôi thật sự không đoán ra được Steven là loại người gì. Làm sao anh ấy biết đến Simon được? Cái điều kiện vô lý của anh ta dấy lên sự nghi ngờ mà vài phút trước tôi đã quăng ra sau đầu.
Steven tiếp tục mồi chày vào đầu tôi: "Tôi không có ý xấu, Simon là một người bạn khá thân lúc trước của tôi."
Tôi dứt khoát đứng dậy: "Xin lỗi! Tôi không thể chấp nhận điều kiện vớ vẩn của anh được, nếu anh muốn gặp lại bạn mình thì tại sao anh lại không đến gặp trực tiếp cậu ấy?"
Steven thở dài, gương mặt baby lại trái ngược với thái độ khó chịu của anh ta: "Tôi đang cho anh cơ hội với mối làm ăn khá hời đó. Mười nghìn đô này, anh nghĩ anh có thể kiếm được số tiền đó trong bao lâu? Không có một tên nhà văn nào kiếm được số tiền lớn lao ấy đâu."
"Đúng! Công việc viết lách này sẽ không thể nào mang lại số tiền đó hằng tháng được, nhưng tôi không phải là một kẻ tham tiền đến mức có thể chấp nhận điều kiện vô lý của anh. Xin lỗi, tôi đã nộp bản thảo đúng thời hạn, tôi có việc phải đi."
Tôi chưa bao giờ tỏ ra cứng rắn như vậy với người ngoài, nhưng khi chuyện này liên quan đến Simon tôi không thể kiềm chế thái độ của mình. Sống cùng cậu ấy cũng đã được một thời gian, thiện cảm của tôi dành cho cậu ấy đã vượt mức bình thường, tôi không rõ đó là gì nữa. Chỉ cảm thấy Simon luôn hiểu tôi thôi.
Steven vừa kinh ngạc vừa tức giận, ánh mắt mang ác ý nhìn chòng chọc tôi. Bỗng nhiên anh ta đứng dậy và túm lấy cổ tay tôi bóp thật chặt, cơn đau từ trong xương lan đến từng dây nơ ron trong não tôi. Sức lực của anh ta khủng khiếp vậy? Cảm giác như xương cổ tay muốn bị nghiền nát mất.
Steven kéo tôi đến gần anh ta, bàn tay còn lại của anh ta đặt lên trán tôi. Chỉ vài giây dường như tôi thấy được vầng sáng trong đôi con ngươi Steven. Một cơn đau nhức như những con sâu len lỏi vào não dấy lên liên tục.
Giọng nói khinh bỉ vang trên đỉnh đầu tôi: "Ta đã cho ngươi một cơ hội nhưng ngươi lại khước từ nó. Con người lúc nào cũng ngu ngốc như vậy sao?"
Lúc này tôi nhận ra, Steven cao hơn tôi cả một cái đầu. Từ phía dưới ngước nhìn lên các góc cạnh khuôn mặt của anh ta. Steven lúc này cao ngạo, tinh khiết hơn bất kì ai mà tôi từng gặp, dù vậy nhưng đầu óc tôi vẫn đủ tỉnh táo để phân tích lời nói của Steven.
Con người ngu ngốc? Anh ta chẳng phải cũng là con người sao lại nói ra những lời đó như thể anh ta không phải?
Steven nhìn sâu vào mắt tôi, đôi con ngươi sáng xanh đó vừa phát hiện ra điều gì đó kỳ thú, Steven cười khẩy một cái: "Hóa ra ngươi chẳng biết gì cả! Ta cứ tưởng thứ kinh tởm đó đã tiết lộ với ngươi rằng, nó mang dòng máu lai tạo giữa ác quỷ và loài người. Xem ra nó không trân trọng ngươi lắm nhỉ? Như vậy cũng tốt, ta sẽ dễ dàng thâm nhập vào đầu ngươi, khiến ngươi phải tuân theo mệnh lệnh của ta."
Steven vừa mới nói cái quần gì đấy? Có phải anh ta bị điên rồi hay không? Simon là ác quỷ sao? Thà Steven nói tôi là anh em cùng cha khác ông nội của hắn ta thì tôi còn tin.
Thế nhưng dù cho cố không tin thì tôi vẫn phải chấp nhận sự thật. Hắn ta đang cố nhồi nhét trong não tôi vô vàn thứ kỳ lạ, trong đó có bản thể thật sự của Simon. Và rồi ý thức của tôi dần dần yếu đi, dù cố gắng giữ một tia lí trí còn sót lại cũng không thể, bên tai liên tục vây quanh bởi những tiếng thì thầm khó chịu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Steven hoàn toàn chiếm ngự cả thể xác lẫn linh hồn tôi. Hắn ta là một đại thiên thần mang trong mình nhiệm vụ tiêu diệt Simon, hắn đã sắp đạt được mục đích nhờ vào sự dại khờ của tôi.
Bị giam hãm trong cái lồng ý thức, dù cho có nhìn thấy mọi việc nhưng lại không thể điều khiển theo mong muốn của bản thân, hắn đang dùng cơ thể tôi như một con rối. Simon! Tôi không biết phải làm thế nào để nói cho cậu biết rằng cậu đang gặp nguy hiểm.