Hôm nay là cuối tuần, đã lâu lắm rồi Âu Trác Vỹ mới được thong thả nghỉ dưỡng ở nhà....vẫn còn tư tưởng muốn ôm người đẹp lăn lộn trên giường, chỉ tiếc là sáng mở mắt ra cô gái của anh đã đi đâu mất....mấy tháng nay cô nhiều việc cũng không thua gì anh, nhưng anh nhớ không lầm hôm nay cô không có lịch trình...
Lịch trình làm việc của cô anh luôn nắm rõ...Thời gian trước cô vừa quay quảng cáo, tuyên truyền đại sứ cho các nhãn hàng, lại quay talkshow, cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có..làm anh xót xa vô cùng...
May mắn được anh thúc ép trong việc ăn uống nên cô không bị xuống cân...
Anh cũng tiết chế công việc, dù cô làm muộn cỡ nào anh cũng sẽ đích thân đón cô tan làm...Cái cảm giác một ngày không gặp...được ôm cô vào lòng là cảm giác bình yên và hạnh phúc nhất trong đời...
Dĩ nhiên tin tức hai người chưa bao giờ thuyên giảm mọi tin tức của anh và cô điều trở thành tin đầu của các trang báo.
Nhưng bọn nhà báo chỉ có thể chụp những tấm hình ôm ấp công khai của anh và cô còn lại cả hai không nhận phỏng vấn cũngkhông lên tiếng về chuyện riêng của họ...
Âu Trác Vỹ nghĩ rằng chuyện của anh không cần phải báo cáo với ai...
Không phải mọi thứ đã được anh thể hiện bằng hành động rồi à..Anh yêu chìu cô gái của anh ra sao chỉ cần người không mù điều thấy rất rõ...Anh cần gì phải nhiều lời...
Âu Trác Vỹ khi ở nhà ăn mặc rất thoải mái..anh mặc chiếc áo thun ngắn tay màu trắng..cùng chiếc quần dài vải thoáng mát cùng màu...tuy là thời tiết cuối hè, những cơn mưa không ngừng đổ xuống sẽ mang không khí lạnh tràn về, với một người đàn ông da thịt chắc khỏe thì cái se lạnh này có đáng gì...Mái tóc củng để rũ xuống nhẹ nhàng...nhìn anh bớt đi vẻ lạnh lùng và chững chạc hàng ngày....
-" Thím...Chi Âm đâu rồi.."
Tìm cả phòng khách..phòng đọc sách vẫn không thấy bóng dáng người anh cần tìm...
Người nào đó liển cau có...
Thím Vương nghe anh hỏi liền chạy đến, nhìn khuôn mặt xám xịt của anh, thím liền trả lời không dám chậm trễ chút nào...
-" Cô Chi Âm ở ngoài nhà kính"
Âu Trác Vỹ liền xoay người ra cửa, đi được mấy bước anh quay người lại...thím Vương liền căng thẳng nhìn anh...
-" Sau này gọi Chi Âm là cô chủ.."
Thím Vương ngớ ra sau đó gật đầu như giả tỏi...
-" Vâng...vâng...tôi biết rồi "
Lúc này Âu Trác Vỹ mới cất bước rời đi thật sự...Thím Vương nhìn theo bóng lưng của anh rồi liền đi vào thông báo với những người giúp việc còn lại, để họ đổi cách xưng hô, không khiến câu chủ khó tính của bà phật ý...
Đã nhiều lần anh hay phiền hà với việc Quan Chi Âm rời giường trước anh..
Cái cảm giác mỗi sáng được ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát của cô vào lòng là thoải mái, không điều gì sánh bằng...anh thích nhất mở mắt ra là được ngắm nhìn cô nằm trong lòng anh say giấc...chỉ muốn nằm ngắm cô mãi mãi như vậy...Nhưng người nào đó lại không biết nghe lời...
Tuy tâm trạng buổi sáng bị cô phá hỏng nhưng khi bước vào nhà kính, nhìn bóng dáng thướt tha xinh đẹp đang bận rộn chăm sóc những cây Huân Y Thảo..anh liền thả nhẹ bước chân, dưới nắng sớm cô gái của anh mặc chiếc đầm trắng dài qua gối bên ngoài khoác nhẹ chiếc áo len mỏng dài qua mông cùng màu, vừa nhẹ nhàng lại thanh thoát, mái tóc phía sau được cô dùng dây cột tóc búi nhẹ sau ót, vài cọng tóc rơi hững hời trên khuôn mặt xinh đẹp...
Giữa màu tím của rừng hoa Huân Y Thảo...
Cô xinh đẹp đến nao lòng cái vẻ mềm yếu mà thoát tục thật khiến người ta say mê đắm chìm...
Lại nhìn sang cái nhà kính chỉ trồng một loại Huân Y Thảo này cũng vì cô mà có, đây là loại hoa mà cô thích nhất, nguồn gốc của Huân Y Thảo là ở bờ biển Bắc Địa Trung Hải...chính vì muốn cô vui vẻ anh phải cho người sang đấy vận chuyển bằng máy đem về mới có được...Đúng là có chút vất vả đổi lại cô thật sự rất vui vẻ, anh điều thấy xứng đáng....nhưng vì thời tiết nơi đây không tốt để trồng loại hoa quý hiếm này, nên anh mới xây nhà kính để tiện bề chăm sóc....
-" Trác Vỹ...lại đây giúp em một tay "
Quan Chi Âm mãi mê lay hoay vừa xoay người gặp người đàn ông của mình đang đứng ở cửa...cô nở nụ cười rồi rất tự nhiên nhờ vả..vì chuyện này cũng thường xuyên xảy ra cô thấy không có gì là không đúng cả...
Giỏi lắm làm sai ý rời giường trước anh..chưa xử tội cô, lại còn dám ra lệnh nhờ vả anh...
Ngặt nổi,nhìn nụ cười xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời, lòng anh liền mềm nhũng còn đâu là ấm ức...Âu Trác Vỹ thở dài, thôi được rồi tự nói với lòng, lần sau sẽ chỉnh đốn cô,bây giờ thì làm kiếp nô bọc thôi...
-" Bẩn..để anh...em lấy cái cuốc lại đây "
-" Anh nhẹ tay thôi..để cây yếu sẽ không chịu được "
-" Ui...đã bảo anh nhẹ tay thôi mà...đúng rồi...cây sẽ chết mất..."
-"..............."