Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 57: Thông gia tính toán




(*联姻 = mối quan hệ thông gia; 打算 = tính toán, dự định)
Bữa tối Tào Dật Nhiên ăn quá ít, lập tức đói bụng, trong điện thoại oán giận với Bạch Thụ chuyện này, Bạch Thụ tràn ngập cưng chìu mời hắn, “Em có thể ra ngoài không, nếu có thể, anh tới đón em, cùng đi ăn bữa khuya?”
Tào Dật Nhiên vừa nghe, liền lên tinh thần, nói, “Ừm, đột nhiên muốn ăn món lần trước ăn hồi đi thành phố C với anh, tuy cay, nhưng rất đã ghiền.”
Bạch Thụ nghe trong giọng hắn có vô hạn chờ mong, liền cười cưng chìu, “Lần sau chúng ta lại qua bên đó đi. Hôm nay có thể đi ăn sạp* hải sản, thế nào?”
(*大排挡: là kiểu ăn vỉa hè, nhưng mà là nhiều sạp, nhiều quầy vây lại với nhau thành nguyên con đường luôn ấy, giống chợ đêm bên mình á)
Thật ra Tào Dật Nhiên không quá thích ăn sạp, bất quá Bạch Thụ đề nghị, hắn nghĩ cảnh tượng nóng hầm hập ấy, lại có Bạch Thụ bên người, đã cảm thấy rất hấp dẫn, cho nên vui vẻ đáp ứng, còn bảo Bạch Thụ tới đón hắn.
Bạch Thụ phải bàn một vài chuyện với cấp dưới trước, lúc này mới lái xe tới chỗ Tào Dật Nhiên, khoảng chừng phải hơn một tiếng sau mới tới, nhưng Tào Dật Nhiên không để ý chút nào, nói nguyện ý chờ y tới.
Thật ra hắn có thể tự mình lái xe đi tìm Bạch Thụ, thế nhưng không biết vì sao, lại đặc biệt để ý một câu “anh tới đón em” của Bạch Thụ, nên không muốn lái xe đi, muốn chờ y tới đón mình.
Nghĩ như vậy, thậm chí có loại vui sướng mơ hồ không rõ lượn lờ trong lòng.
Sau khi hẹn thời gian với Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên hứng thú dào dạt đi tới đi lui trong phòng ngủ, thậm chí giống như đứa nhỏ tìm ra quả bóng rổ đập đi qua đập đi lại, phòng của hắn ở lầu trên, vì vậy dưới lầu có tiếng, nhưng người giúp việc cũng không thể nói hắn được.
Đập bóng một hồi, lại đi đánh piano, nhưng luôn cảm thấy vô luận đàn khúc nào cũng không thể biểu đạt loại kích động và vui mừng mơ hồ mãnh liệt trong lòng, cuối cùng chỉ ngẫu hứng diễn tấu một khúc tự soạn, bang bang bang thình thình thình rất ầm ĩ.
Đàn một trận, cửa bị gõ, Tào Dật Nhiên bị quấy rầy hứng thú phi thường mất hứng, nhưng vẫn phải dừng lại, đi tới mở cửa, thậm chí nghĩ nếu lại là Lý Vị, hắn nhất định phải cho gã biết tay, cho nên, hắn đảo một vòng quanh phòng, cầm quả bóng rổ trong tay, chuẩn bị cho Lý Vị một cú, ịn bóng rổ vào mặt gã.
Thế nhưng cửa mở ra, bóng rổ không có cơ hội ném ra, bởi vì đứng ở đó chính là mẹ hắn.
Triệu Duyệt thấy hắn cầm bóng rổ trong tay, vừa vào phòng, vừa nói, “Đã nói rồi, không được chơi bóng trên lầu, dưới lầu có phòng thể thao, cách nhà không xa cũng có một trung tâm vận động, muốn chơi bóng thì tới đó.”
Tào Dật Nhiên ngượng ngùng vứt trái bóng trong tay đi, vừa vặn quăng vào trong rổ trước giường lớn.
Triệu Duyệt cũng không quản mấy thứ này, lại nhìn một chút nắp piano bị mở phân nửa, nói, “Cái đàn này bỏ ở đây lâu như vậy, cuối cùng con cũng nguyện ý đàn rồi, chỉ là, đã trễ thế này, con đánh đàn không phải quấy rầy những người khác nghỉ ngơi sao?”
Kỳ thật Triệu Duyệt trước kia không hay quản tan, cưng chìu thì cưng chìu hắn, chỉ là rất ít khi nghiêm túc giác dục hắn, hôm nay bộ dáng giáo huấn thế này thật sự hiếm thấy, Tào Dật Nhiên nghĩ mẹ thế này chắc là còn đang giận hắn, hoặc là cho rằng nên quản hắn rồi.
Triệu Duyệt ngồi xuống sofa trong phòng, thấy Tào Dật Nhiên còn đứng một bên, vẫy vẫy tay với hắn, nói, “Qua đây ngồi xuống.”
Tào Dật Nhiên chờ Bạch Thụ tới đón, bây giờ không có tâm tư đối phó mẹ, nhưng mà hắn vẫn tận lực bình tĩnh, ngồi qua.
Triệu Duyệt nắm lấy tay con trai ngồi bên cạnh, vỗ nhè nhẹ, nét mặt trở nên ôn hòa từ ái, lời nói thấm thía, “Lý Hân đứa nhỏ này, mẹ thấy cũng không tệ lắm, con phải cùng con bé hảo hảo ở chung.”
Tào Dật Nhiên quay mặt đi, không trả lời.”
Triệu Duyệt thở dài, nói, “Mẹ mặc kệ con ở bên ngoài cùng ai, Bạch Thụ kia, thế nào đi nữa cũng làm đàn ông, con lại không thể cùng cậu ta kết hôn, ở nhà, con vẫn phải kết hôn với phụ nữ mới được. Lý Hân đứa nhỏ này đơn thuần, tuy không thể trợ giúp con, ít nhất cũng không phải người tâm cơ thâm sau ở sau lưng xảo trá, có thể yên tâm với con bé. Hơn nữa, Lý gia làm công thương nghiệp, đến lúc đó, hai đứa con cùng một chỗ, cũng có lợi cho sự phát triển của chúng ta.”
Tào Dật Nhiên đã hiểu sau khi mẹ và bên Lý gia thương lượng, bà đã có ý muốn mình và Lý Hân liên hôn, như vậy xem ra, có lẽ cho dù Lý Hân mang không phải con của hắn, cuối cùng hai nhà vẫn cần đám cưới này.
Nếu là trước khi gặp Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên cảm thấy mình căn bản sẽ không hề để ý chuyện này, thế nhưng hiện tại, hắn nhớ tới Bạch Thụ, liền phiền não đau đớn, nói, “Con còn chưa muốn kết hôn.”
Triệu Duyệt từ ái giải thích, “Hiện tại không cần kết hôn, cái này có thể. Tuổi Lý Hân còn nhỏ, thế nào cũng phải đợi mấy năm mới có thể kết hôn, bất quá, có thể đính hôn trước.”
Tào Dật Nhiên muốn nói cũng không muốn kết hôn, nhưng Triệu Duyệt đã đổi sắc mặt sang nghiêm nghị, nhìn hắn, “Dật Nhiên, con đã không còn nhỏ, con không thể cứ khiến cha mẹ quan tâm như vậy, con dù sao vẫn phải vì trong nhà làm vài chuyện.”
Tào Dật Nhiên nói, “Con có thể tới công ty hỗ trợ, nhưng con thật không muốn kết hôn, cũng không muốn đính hôn với Lý Hân.”
Mặt Triệu Duyệt đanh lại, nói, “Công ty về sau vốn phải do con xử lý, con tới công ty làm việc, đây là tất nhiên, trước học vài năm, sau đó chậm rãi có thể lên tay, nhưng cái này cùng việc con có muốn kết hôn hay không không liên quan, con không có khả năng không kết hôn.”
Mặt Tào Dật Nhiên cũng cứng lại, cắn răng không nói nữa.
Triệu Duyệt làm sao không nhìn ra tâm tư hắn, bèn thả mềm giọng, nói, “Mẹ biết bây giờ con và Bạch Thụ kia quan hệ tốt, hai đứa quan hệ tốt không vấn đề gì, thế nhưng, không thể vì vậy mà làm lỡ chính sự, không phải sao?”
Tào Dật Nhiên muốn nói hắn và Bạch Thụ không chỉ là quan hệ tốt, mà là bọn họ yêu nhau, nhưng đối diện ánh mắt tha thiết của mẹ, hắn không nói nên lời, cuối cùng chỉ khổ sở quay mặt đi.”
Triệu Duyệt còn muốn nói thêm mấy câu với Tào Dật Nhiên, điện thoại Tào Dật Nhiên vang lên, Tào Dật Nhiên nhìn thoáng qua điện thoại đặt trên dương cầm, nói với Triệu Duyệt, “Mẹ, con phải nhận cuộc điện thoại này trước. Mẹ có thể ra ngoài trước không, chuyện này, về sau chúng ta lại bàn được không?”
Triệu Duyệt tôn trọng hắn gật đầu, đứng lên, Tào Dật Nhiên tự mình đưa bà ra ngoài, ở cửa, Triệu Duyệt lại xoay người tha thiết dặn dò một câu, “Dật Nhiên, con suy nghĩ thật kĩ đi.”
Tào Dật Nhiên có lệ nói vâng, nhanh chóng đóng cửa.
Hắn bước nhanh tới trước piano lấy điện thoại xem, quả thật là Bạch Thụ gọi tới, tuy rằng trong lòng còn phiền não chuyện mẹ vừa mới nói muốn hắn kết hôn, nhưng khi nhận được điện thoại của Bạch Thụ, ngữ khí kkhông khỏi mềm đi không ít.
Bạch Thụ dã tới bên ngoài nhà hắn, Tào Dật Nhiên nói, “Anh chờ một chút, tôi ra liền.”
Tào Dật Nhiên tùy ý nắm lấy một cái áo khoác, xông tới trước gương lớn xem xem, gạt gạt tóc một chút, mới cầm ví tiền và chìa khóa cùng điện thoại ra cửa.
Trên đường đi chạm mặt Lý Vị, Lý Vị chào hỏi hắn, hắn cũng không thèm để ý lướt qua gã, Lý Vị quay đầu nhìn hắn, nói, “Đã trễ thế nào còn ra ngoài hẹn hò sao?”
Cước bộ Tào Dật Nhiên ngừng lại một chút, lại nhanh chóng phóng đi..
Trước cửa gặp bác quản gia, bị hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt nói một tiếng, “Tôi ra ngoài có việc, ngày mai sẽ trở lại, nói với mẹ tôi một tiếng.” Người đã chạy rất xa.
Xe Bạch Thụ dừng ngoài cửa nhà hắn không xa, hắn ra ngoài liền thấy, cười khanh khách lên xe.
Bạch Thụ thấy hắn vắt áo khoác trên tay không mặc, liền nói, “Sao không mặc áo đàng hoàng rồi ra, lúc nãy em còn hắt xì đấy.”
Tào Dật Nhiên chịu không nổi y gà mẹ, thúc giục, “Lái xe, lái xe, tôi đã sớm đói bụng.”
“Rồi, rồi…” Bạch Thụ lái xe đi, lại duỗi tay nắm lấy tay Tào Dật Nhiên, phát hiện lành lạnh, mở hệ thống sưởi trong xe lớn hơn.
Bởi vì chuyện Lý Hân, Tào Dật Nhiên một đường đều rất trầm mặc, không chủ động mở máy hát (ý là nói chuyện), Bạch Thụ phỏng chừng đã nhìn ra chút gì, quan tâm nói, “Có phải bị mẹ mắng không, thấy tinh thần em không tốt.”
Tào Dật Nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Bạch Thụ, nói, “Mẹ tôi mới không mắng tôi, tôi đói bụng, không có tinh thần.”
Vì vậy Bạch Thụ cười cười, không hỏi tiếp.
Xe dừng lại bên cạnh một chợ đêm, lúc này ở đây phi thường náo nhiệt, cho dù là mùa đông, cũng nóng hầm hập tựa hồ phi thường ấm áp.
Khi sắp xuống xe, Tào Dật Nhiên cư nhiên vươn tay kéo tay Bạch Thụ một chút, tay hắn luôn lạnh, xúc cảm giống khối bảo thạch ôn nhuận, Bạch Thụ sửng sốt, dừng động tác muốn xuống xe, quay người lại nhìn hắn, lúc này Tào Dật Nhiên lại thả tay y ra, chính mình mở cửa xe chuẩn bị uống.
Một thoáng đó Bạch Thụ có linh cảm, y biết Tào Dật Nhiên có tâm sự, hơn nữa hẳn là có liên quan đến người nhà hắn, y kéo tay Tào Dật Nhiên lại, Tào Dật Nhiên quay đầu nhìn y, đã bị y nghiêng thân qua hôn một cái, không phải ở nơi khác, mà là trán hắn.
Mi tâm Tào Dật Nhiên ấm áp, con mắt cũng bị Bạch Thụ che ánh sáng, tia sáng lờ mờ khiến tinh thần hắn hoảng hoảng.
Bạch Thụ lùi lại, nói, “Chúng ta ăn no bụng trước đi, ăn no rồi, làm chuyện gì cũng đều hăng hái.”
Đối diện nụ cười sang sảng của Bạch Thụ, con ngươi dịu dàng mà tình thâm, trong nháy mắt mũi Tào Dật Nhiên chua xót, thế nhưng cố nén, rút tay mình từ trong tay Bạch Thụ ra, thật nhanh đẩy cửa xuống xe, không cho Bạch Thụ thấy thất thố trong nháy mắt của hắn.
Lúc này hắn mới hoảng hốt hiểu ra, trung thành là cái gì — cho dù chỉ là chuyện lúc trước làm ra, hiện tại phát sinh, hắn vẫn áy náy và thống khổ đối với Bạch Thụ, không muốn giấu diếm y sự thật, rồi lại sợ nói cho y biết, hắn sợ y thất vọng về mình.

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi người đều có quan điểm của mình, cùng quyền lợi biểu đạt quan điểm của mình, có cái nhìn bất đồng đối với truyện này, và nhân vật trong truyện, đây là chuyện vô cùng bình thường.
Thấy mọi người bình luận bất đồng với nhân vật trong truyện, ý kiến không gặp nhau, những thứ này là do rất nhiều quan điểm của mỗi người tạo thành, đây là hiện tượng bình thường, dù sao mỗi người trải nghiệm không giống nhau, hình thành ánh mắt nhìn thế giới và nhân vật tự nhiên không giống.
Tôi là một tác giả, việc tôi phải làm chỉ là hảo hảo viết ra tình tiết trong lòng tôi, độc giả nguyện ý đọc truyện của tôi, nguyện ý nghe tôi kể chuyện, cám ơn mọi người tiếp tục ủng hộ, dù sao, đây là câu chuyện của tôi, nếu tôi không viết như vậy, vậy thì, đây không phải thứ tôi muốn biểu đạt, nếu không phải thứ tôi muốn biểu đạt, tôi lại có cái gì cần thiết phải biểu đạt tiếp.
Có lẽ mọi người xác thực cảm thấy phiền muộn, bởi vì yêu thích, quan tâm hắn, mới có thể để bụng như vậy, mới thương tâm. Cho nên, thật sự cám ơn mọi người yêu thích Tào Dật Nhiên.
Mỗi người đều là một cá thể, bên trong không chỉ có nhân vật chính, mỗi nhân vật phụ cũng vậy, bọn họ có giai đoạn trưởng thành của bản thân, hình thành thế giới và thái độ xử sự của chính mình, bọn họ cũng có yêu và hận của mình, tuy rằng không thể khiến mỗi người đều hiểu và yêu mến bọn họ, thế nhưng có thể lý giải một chút đi. Giống như lý giải người bên cạnh hay chỉ là người xa lạ gặp thoáng qua.
Lý giải những thứ này, cũng không có gì không tốt, một người bạn thân của tôi nói với tôi, cô ấy không thời gian trước mắt mình lặp lại, bởi vì những ngày cho dù là lặp lại này cũng làm phong phú cuộc sống của cô ấy, cô ấy học một chuyên ngành bảy năm, lại đột nhiên đổi nghề học một thứ khác trước đây hoàn toàn không tiếp xúc, người bình thường ít có dũng khí như vậy. Cho nên, tôi cảm thấy có lẽ lý giải một người chẳng có bất kì tác dụng nào với bản thân, cũng không phải không tốt, chí ít làm phong phú cho nhân sinh không phải sao?
Rất nhiều người đều nghĩ mẹ Tào Dật Nhiên sai, thế nhưng tôi thấy thật ra không có gì.
Mỗi một thế hệ đều có quan điểm của mình, Tào Dật Nhiên không phải một người khuyên bảo là có thể khiến hắn cải tà quy chính, cưỡng chế bắt hắn làm một việc, bắt hắn thay đổi, rất nhiều cha mẹ đều cho rằng đây là tốt cho con mình, cho nên phải làm vậy.
Cha mẹ tôi cũng như thế, bọn họ cho rằng đó là tốt, cho nên muốn tôi dựa theo bọn họ mà làm, thế nhưng, tôi không thể phủ nhận, bọn họ là người yêu tôi nhất trên đời.
Mỗi người chỉ là đứng ở góc độ của mình mà sống thôi, người không đứng trên góc độ của mình, tôi nghĩ sẽ là thánh nhân đó.
Mà về Bạch Thụ, y là một người kiên cường chính trực muốn Tào Dật Nhiên cùng mình một chỗ, sẽ không từ thủ đoạn thay đổi bản thân, trước đây thảo luận tới vấn đề chủ nghĩa anh hùng cá nhân của Mỹ, cuối cùng mọi người nhất trí cho rằng, đây không có gì không tốt, một người mang theo phẩm chất kiên cường chính trực, bản thân người này, đã là một loại sức mạnh, sức mạnh khiến người khác tiến tới.
Về cảm tình của Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ, tuy luôn là Bạch Thụ bao dung, nhưng, không thể phủ nhận, tất cả quyền chủ động đều nắm trong tay y, là Tào Dật Nhiên bởi vì phần cảm tình này mà không ngừng giãy dụa xoắn xuýt, gia đình của hắn, tính cách của hắn, một nữ nhân tìm tới, đều là hắn đang vì phần cảm tình này mà giãy dụa, mục tiêu của Bạch Thụ quá mức rõ ràng, ngược lại chỉ là cọc gỗ trong cảm tình này, y thật ra không động, là Tào Dật Nhiên dựa vào y.
Cho nên, thật ra tôi là phe kêu oan cho Tào Dật Nhiên.
Tuy là vậy, tôi làm một tác giả, tôi từ thái độ tương đối công bằng và nghiêm túc để hoàn thành câu chuyện này, mọi người nếu thích chuyện tôi kể, thì tiếp tục ủng hộ đi, thật sự vô cùng cảm tạ. Tôi biết tôi nhiều lúc rất tùy hứng, căn bản không nguyện ý thỏa hiệp, điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy bị thương, tôi nói tiếng xin lỗi, thế nhưng, tôi kể chuyện, chính là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.