Thẩm Diệu Đông đã hơn hai tháng không đến công ty làm việc, vô vàn lời đồn đại được lưu truyền khắp công ty, cũng khiến cho những kẻ có mưu đồ nổi dậy làm loạn. Thẩm Kiến Hoa nhận được tin, có người đã ngầm liên lạc, chuẩn bị mở cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời, bãi nhiệm chức vụ của Thẩm Diệu Đông, muốn thay thế vào vị trí của nó.
“Nhất định phải để Diệu Đông về, bằng không Thẩm Thị sẽ bị mất quyền nắm giữ, nếu như cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời được thực hiện, Thẩm Thị rất có khả năng không thuộc về họ Thẩm nữa.” Lúc ăn tối, Thẩm Kiến Hoa nói với gương mặt nặng nhọc.
Bà Thẩm thở dài, “Ây…Không ngờ đến đã sắp 3 tháng rồi, Diệu Đông vẫn quyết không về.”
“Bà không gọi cho nó cuộc gọi nào, cũng không xuống nước với nó, sao nó về.”
“Ý của ông là tôi còn phải đến đó mời nó về, lúc đó chẳng phải ông cũng không đồng ý việc của nó với Trịnh Thanh sao, bây giờ lại trách tôi. Nếu như bây giờ chúng ta cúi đầu, Diệu Đông và người phụ nữ ấy chắc chắn sẽ không rời nhau. Cái cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời ấy ông đi không được sao, ông đã làm ở công ty mấy chục năm, mấy người đó đều là cấp dưới của cô, còn không giữ thể diện cho ông?”
“Hiện tại Thẩm Diệu Đông mới là cổ đông lớn nhất của Thẩm Thị, tôi ngồi đó cũng không có tác dụng gì. Lửa đã cháy đến nhà rồi bà đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, nhanh đến Hạ Môn tìm nó về đi.”
Bà Thẩm nghĩ ngợi, vẫn là quyết định lấy đại cục làm trọng, “Được thôi, vậy tôi đi một chuyến thử xem. Thực ra cách tốt nhát là để người con gái đó chủ động rời khỏi Diệu Dông, Diệu Đông sẽ ngoan ngoan trở về nhà.”
Trong ba tháng đầu, Trịnh Thanh có rất nhiều những triệu chứng nhỏ trong thời kỳ mang thai, bác sĩ cũng nói phải nên thường xuyên ra ngoài hoạt động, cho nên gần đây cô cũng thi thoảng đến quán café làm việc.
Tiếng chuông gió ngoài cửa quán café lanh lảnh rung lên, Trịnh Thanh ngẩng đầu nhìn ra, “Hoan nghênh…” Hai chữ quang lâm vẫn chưa nói ra, thì cô lập tức sững người lại.
Bà Thẩm tìm một chỗ ngồi xuống, Ôn Ninh đang chuẩn bị qua đó đưa menu, Trịnh Thanh ngăn cô lại, “Để chị đi.”
Trịnh Thanh mặc một chiếc váy rộng, chầm chậm đi về phía bà Thẩm, cô đứng bên cạnh bà, “Bác gái, xin hỏi bác uống gì ạ?” Cho dù cô và Thẩm Diệu Đông đã kết hôn, nhưng cô vẫn gọi bác gái như cũ.
“Tôi không đến đây để uống, cô ngồi đi, tôi muốn nói với cô mấy câu.”
Trịnh Thanh ngồi xuống đối diện, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bà Thẩm, ngược lại bà Thẩm lại càng quan sát kĩ chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út.
Bà Thẩm cầm một tờ chi phiếu từ trong túi xách đặt xuống bàn, “Đây là một tờ chi phiếu chống, trên đó vẫn chưa viết số tiền.”
Đôi tay Trịnh Thanh đặt trên bàn liền buông xuống, cọ xát mạnh vào nhau trên đùi, “Cháu không hiểu ý của bác.”
“Nếu nhưu cô đồng ý rời xa Thẩm Diệu Đông, tờ chi phiếu này là của cô.”
Trịnh Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, “Cháu sẽ không lấy tiền của bác, cũng sẽ không rời xa Diệu Đông.”
“Cô cho rằng cô cô chấp như này là tốt cho Diệu Đông sao, cô xem xem bây giờ nó đang sống cuộc sống như thế nào, và cuộc sống trước kia của nó như thế nào.”
“Nhưng đây mới là cuộc sống mà anh ấy thật sự muốn có, hiện tại anh ấy đang rất vui vẻ.” Trịnh Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà Thẩm.
Bà Thẩm thấy cứng không được, liền mềm lại, “Nó là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thẩm Thị, nó đã rời Thẩm Thị 3 tháng rồi, có rất nhiều người đang nhòm ngó vị trí của nó, nếu như không quay lại nữa, thì Thẩm Thị sẽ không còn mang họ Thẩm nữa. Ba đời nhà họ Thẩm vất vả đánh khắp thiên hạ, chính vì cô mà lại bị mất trong tay người ngoài.”
“Cháu sẽ về thử khuyên anh ấy, để anh ấy quay về, nhưng anh ấy có nghe theo cháu không, cháu cũng không biết.”
Bà Thẩm muốn đưa Thẩm Diệu Đông về trước, đợi hai người tách nhau ra, sau đó sẽ khuyên Trịnh Thanh chia tay, công kích riêng từ hai phía nói không chừng sẽ có hiệu quả, “Vậy nhờ cả vào cô.”
Buổi tối, Thẩm Diệu Đông tăng ca, đến tận 10 giờ hơn mới quay về. Summer nghe thấy tiếng động, đi ra ngoài cửa đón anh.
“Cũng may vẫn kịp chuyến tàu cuối cùng, không thì hôm nay không về được.” Thẩm Diệu Đông vừa nói vừa bế Summer đi vào phòng khách, “Bây giờ Summer đã 35 kg rồi, tao sắp bế không nổi mày nữa rồi.”
Trịnh Thanh ngồi xuống sofa, đang đợi anh, “Anh ăn tối chưa?”
“Anh ăn rồi.” Thẩm Diệu Đông ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa bụng cô, “Hôm nay bảo bối có cử động gì không?”
“Mới được có mấy tháng, đã làm sao có cử động được. Em ninh canh, để em đi múc cho anh một bát.”
Trịnh Thanh đang chuẩn bị đứng dậy, Thẩm Diệu Đông kéo tay cô lại, “Chẳng phải đã bảo em không được làm gì sao, sao còn ninh canh nữa.”
“Vậy em cũng phải uống chứ.”
“Em ngồi đi, để anh tự lấy.”
Thẩm Diệu Đông ngồi xuống bàn ăn uống canh, Trịnh Thanh đi qua, ngồi phía trước anh, “Ngày mai anh về Bắc Kinh đi.”
“Về Bắc Kinh làm gì?” Thẩm Diệu Đông thấy kỳ lạ hỏi cô.
“Hôm nay mẹ anh đến đây tìm em, hình như công ty đang xảy ra chuyện gì đó, bắt buộc phải để anh về.”
“Mẹ anh? Mẹ anh đến Hạ Môn?”
Trịnh Thanh gật đầu, “Vâng.”
“Đã rất lâu, đến một cuộc gọi cũng không gọi, em còn tưởng họ đã sớm quên đứa con trai này rồi.”
“Sao có thể, chắc là muốn anh nhận sai trước, anh về đi.”
“Sai, anh sai chỗ nào, sao anh phải về, huống hồ bây giờ anh đang sống rất tốt.”
“Nhưng suy cho cùng họ cũng là bố mẹ anh, mẹ anh nói nếu như anh không về, công ty sẽ đổi thành của người khác…nói chung em cũng không hiểu lắm…”
“Anh có thể về, vậy em thì sao, em cũng phải về cùng anh.”
Ánh mắt Trịnh Thanh tránh sang chỗ khác, không nhìn Thẩm Diệu Đông, “Em sống ở đây đã quen rồi, đến Bắc Kinh em sẽ không thích ứng được.”
“Vậy một mình anh lại càng không thể quay về, sao anh có thể để em một mình ở đây, em còn đang mang thai.”
“Em có thể tự chăm sóc tốt cho mình, anh nghe em quay về Bắc Kinh đi.”
“Em sao vậy, tại sao nằng nặc để anh quay về. Em không đi, anh chắc chắn sẽ không quay về.”
Trịnh Thanh đau đầu nhíu lông mày, không biết khuyên anh thế nào mới được.
Hôm sau là cuối tuần, Thẩm Diệu Đông được nghỉ, nhân lúc dắt Summer đi dạo, anh chủ động gọi điện cho mẹ.
Bà Thẩm đang ở trong khách sạn đợi tin tức, cho rằng con trai mình cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý, nhanh chóng nghe điện thoại, “Alo, Diệu Đông…”
“Nghe nói mẹ đến Hạ Môn, mẹ đừng có đánh vào Trịnh Thanh nữa, con sẽ không về đâu.”
“Người con gái đó rốt cục có gì tốt mà để con mê muội đến mức này.”
“Trịnh Thanh chắc chắn không nói với mẹ, cô ấy đã mang thai hơn ba tháng rồi.”
“Con nói gì…mang thai? Không phải chứ…”
Bà Thẩm buông điện thoại, mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, trăm tính nghìn tính không ngờ cô ta lại nhanh như vậy đã có thai, lẽ nào thật sự phải chấp nhận người con gái như vậy là con dâu nhà họ Thẩm?