Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 186: Túy ông ý (1)




CHF đối với các chiến đội phối trí nhân viên không phải cưỡng chế định tính, trừ năm chính tuyển năm dự bị, có thể có dẫn đội linh tinh, nhưng không thể tham chiến, bao gồm dị năng trị liệu, có thể phân tích chiến thuật sưu tập tình báo, nhưng tổng nhân số ngầm thừa nhận không thể vượt qua mười hai người, Grace cuối cùng chỉ chọn tổ đội chín người cũng là ở trong phạm vi quy tắc, không phải không muốn chọn nhiều, mà là người khác thật sự không đủ tiêu chuẩn, binh quý tinh bất quý đa, vì góp đủ nhân số thật giả lẫn lộn, sẽ chỉ hạ thấp thực lực chỉnh thể cả đội ngũ.
Mà học viện khác, trừ cực cá biệt, phần lớn đều sẽ lựa chọn mười người đủ quân số, chỉ cần nhân tài đủ nhiều, chiều sâu băng ghế không chỉ đại biểu cho nội tình và mặt mũi của một học viện, cũng có thể tiến hành thêm một ít chiến thuật chuyển đổi, để ở trước khi khiêu chiến khó nhất đến cố gắng bảo tồn thực lực của mình trước.
Vương Trọng nhìn kỹ, đám học sinh kia tố chất chỉnh thể quả thật rất khá, loại tự tin kia ở trên mặt vừa thấy đã biết ở trong thắng lợi không ngừng tích lũy lắng đọng lại, tuyệt không mù quáng, đặc biệt nam sinh đi dẫn đầu phía trước, trong mắt ánh sao nội liễm, đủ thấy hắn ở trên tiêu chuẩn khống chế hồn lực đạt tới cảnh giới rất cao, ít nhất là cao thủ một tầng thứ cấp bậc Tinh Anh trong OP, khó trách năm trước có thể lấy được thành tích hạng ba của thi đấu phân khu, so với Học viện Thiên Kinh Anh Hồn trước đây, bất luận năng lực từng binh sĩ hay là thực lực chỉnh thể, quả thật một trời một vực.
Lúc này bọn họ đều tò mò đánh giá Học viện Thiên Kinh Anh Hồn giáo môn hoa lệ này, mặc dù đã xuống dốc, nhưng làm trường danh giá từng nổi tiếng nhất địa khu Hoa Đông, khí phái cổng Học viện Thiên Kinh, xa xa không phải Adolf loại học viện thành thị tuyến hai này có thể so sánh.
Nhưng, môn đình lớn nữa cũng đã xuống dốc, lại nhìn nhìn học sinh xung quanh thưa thớt, không đủ tám chục một trăm người, đám học sinh Adolf đến từ thành thị tuyến hai đều nhịn không được cười lên.
“Đây là trường danh tiếng địa khu Hoa Đông chúng ta? Cười chết ta rồi, mặt tiền cửa hàng lớn như vậy, người lại chỉ có chút ít như vậy.”
“Còn trường danh giá chứ, đã sớm xuống dốc, hạng mười năm trước mà thôi, nhắm chừng nghe nói đối thủ là chúng ta, đều bị dọa ngốc rồi.”
“A, điều kiện tốt như vậy lại chỉ giao ra một tờ phiếu điểm hạng mười phân khu, thật sự là lãng phí, tài nguyên như vậy nếu là đặt tới Adolf học viện chúng ta, chỉ sợ sớm đã đoạt lấy quán quân phân khu!”
“Được rồi, chủ nhà ở ngay bên kia, nói chuyện đều chú ý chút.” Cecil nhíu nhíu mày, thản nhiên nói, trong giọng nói có uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.
Đội trưởng chiến đội Adolf học viện Cecil, năm thứ ba, chiến sĩ loại toàn diện, liên tục ba năm hoàn toàn xứng đáng vua không ngai của Adolf học viện, từ thời đại tân sinh năm thứ nhất đã một tiếng kinh người, lấy năng lực cá nhân đơn đấu siêu mạnh của hắn cùng cái nhìn đại cục đoàn chiến trác tuyệt, mặc dù ở toàn bộ khu thi đấu Hoa Đông cũng là tiếng tăm lừng lẫy.
Lần trước, ở trong vòng bán kết dẫn theo học viện Adolf gặp chiến đội Cuồng Thú, cũng chỉ là lấy điểm số nhỏ thua Lola một bậc, tuy nói thành tích cuối cùng là hạng ba khu thi đấu Hoa Đông, nhưng trên thực tế đại đa số mọi người đều cảm thấy học viện Adolf có thực lực đoạt được á quân, chỉ là vận khí xếp tổ kém một chút, gặp Lola trước mà thôi.
CHF lần này là trận chiến xoay người của hắn, hắn đã vì điều này chuẩn bị đủ một năm, treo lên đánh Học viện Thiên Kinh loại đội ngũ tam lưu này theo hắn thấy hoàn toàn chỉ là lãng phí thời gian, nhưng không có cách nào cả, hắn vẫn phải nghe hiệu trưởng Bradley an bài, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn tán thành ý nghĩa của một trận chiến này.
Cho nên mặc kệ là trên đường tới, hay là hiện tại, tâm tư Cecil căn bản chưa đặt ở chỗ Học viện Thiên Kinh, cả đầu óc hắn hiện tại đều vẫn đang nhớ lại một trận chiến nọ của Lola cùng Vương Giả Mạnh Mồm trên OP, hắn đã cân nhắc rất nhiều ngày, mỗi một động tác, mỗi một chi tiết của Vương Giả Mạnh Mồm ở bên trong.
Không hề nghi ngờ, Lola là ngọn núi lớn nhất trở ngại ở trước Cecil, nếu muốn trèo qua, như thứ ở trong một trận chiến đó Vương Giả Mạnh Mồm đánh bại Lola bày ra, mới chính thức đáng giá mình dùng tất cả thời gian đi học tập và nghiên cứu, về phần Học viện Thiên Kinh này...
Hiệu trưởng Green đã mỉm cười nghênh đón: “Hiệu trưởng Bradley, các vị học sinh học viện Adolf, hoan nghênh tới Học viện Thiên Kinh Anh Hồn chúng ta.”
Bradley cười bắt tay ông: “Ha ha, ông bạn học già quá khách khí rồi, học viện Thiên Kinh làm trường danh tiếng lâu năm của địa khu Hoa Đông chúng ta, có thể tới tiến hành lần thi đấu giao lưu này, đây là vinh hạnh của học viện Adolf chúng tôi.”
Hạng ba năm trước nói cho hạng mười mấy lời vớ vẩn, có thể tiến hành thi đấu giao lưu với các ngươi là vinh hạnh của chúng ta! Lời này ai tin, thế này khác nào đánh mặt vang bốp bốp bốp.
Nhưng người ta nói rất khách khí, tựa như chỉ là lời khách sáo bình thường, hiệu trưởng Green cũng nhịn không được ửng đỏ khuôn mặt già, khẽ ho một tiếng.
Bradley và bọn người phó viện trưởng Moore, giáo sư Saul là giao tình lâu năm, lúc này chào hỏi lẫn nhau, Green lại hướng hắn giới thiệu mấy vị đạo sư trong học viện, nhìn ra được Bradley là cao thủ rất biết giao tiếp, cũng không làm ra vẻ một chút nào, chuyện trò vui vẻ với một đám đạo sư, không khí tràn đầy hòa thuận.
“Green hiệu trưởng cùng hiệu trưởng Adolf kia rất quen thuộc sao?” Emily thấp giọng tò mò hỏi.
“Bọn họ là bạn học cũ, lớp nghiên cứu học tập quan quân cao cấp, viện trưởng Saul cũng thế.” Scarlett nói, lần này đối phương chịu đến, ước chừng cũng là bởi chút tình hương khói đó.
“Học viện Thiên Kinh chúng ta quả thật rất trâu đó, đi ra ngoài nhiều giáo sư, hiệu trưởng như vậy.”
“Không chỉ là giáo sư, hiệu trưởng, còn có quan lớn quân bộ, trước kia Học viện Thiên Kinh Anh Hồn chính là lão đại hoàn toàn xứng đáng của địa khu Hoa Đông.” Hyman nhún vai: “Chúng ta mấy lần gần đây xem như kéo lui học viện nghiêm trọng.”
Cô vừa nói như vậy, mọi người đều cảm thấy có chút đỏ mặt xấu hổ, không biết nên nói gì.
Bên kia Green và Bradley đã vừa trò chuyện vừa đi tới, Bradley rất có hứng thú đánh giá đám người Vương Trọng: “Đây là học sinh dự thi năm nay của các ngươi? Ha ha, vẫn là bạn học cũ ngươi tương đối quyết đoán, bắt đầu dùng đội ngũ trẻ tuổi như vậy tham gia thi đấu trọng đại như thế, đổi là ta, chỉ sợ bệnh tim cũng muốn phát tác rồi.”
“Trẻ tuổi cũng có chỗ tốt của trẻ tuổi, đến trên giải đấu lớn như vậy rèn luyện thêm một chút, đối với tương lai trưởng thành của bọn họ là rất có trợ giúp.”
“Ôi chao, bạn học già, ngươi nói lời này có chút dối trá.” Bradley ngừng lại, mỉm cười nhìn về phía Green: “Ta lúc trước cũng nghe nói gã năm thứ ba tên là Reeves của các ngươi, là đội trưởng trước đây của chiến đội các ngươi, hình như là bị học viện các ngươi khai trừ? Lúc này mới ở dưới tình huống không có cách nào để cho một tân sinh năm thứ hai đứng lên gánh vác nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.