Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 242: Ba loại văn minh (1)




“Nếu không ngại mà nói, ta cũng muốn đi vào xem một chút.” Lấy tính cách của Vương Trọng làm sao chịu bỏ qua cơ hội như vậy, nhìn thấy Mộc Tử, Vương Trọng thực sự cảm thấy mình không tính là người đặc biệt cổ quái. Trên thế giới này người kỳ quái còn rất nhiều, còn có quái hơn so với hắn, ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn càng quái hơn.
“Chúng ta không được, ta đang đợi một người bạn, rất mạnh rất mạnh.” Tiểu đầu trọc cười nói: “Hắn hẳn là sắp tới rồi.”
“Tutankhamun?”
“Không phải, hắn đến từ Pampas đế quốc. Thật ra ở nơi đây, mọi người càng mong muốn làm quen được bạn bè không ở cùng đại lục, đương nhiên quan trọng nhất là cảm giác cùng duyên phận.” Thiếu niên đầu trọc nói tới đây, đột nhiên như nhớ tới một vấn đề nào đó rất quan trọng, quay đầu nhìn về phía Vương Trọng: “Vương Trọng!”
“Ừm?”
“Coca Cola thật sự uống ngon lắm sao?” Thiếu niên đầu trọc tò mò chớp chớp đôi mắt to sáng ngời: “Thứ đó rốt cuộc hương vị như thế nào?”
“Cái này...” Vương Trọng thấy hắn vừa rồi rất thận trọng suy nghĩ hồi lâu, còn tưởng là vấn đề gì quan trọng lắm, kết quả lại là như vậy, cũng ngây ngốc: “Nói như thế nào nhỉ, uống được lắm, thức ăn ngon cũng rất nhiều.”
Thiếu niên đầu trọc nghe xong, bộ dáng rất hướng tới rất vui vẻ: “Ài, thực hâm mộ ngươi, ta muốn thử nhất chính là Coca Cola và xúc xích, nhưng thứ này ở chỗ chúng ta thật sự quá đắt.”
“Thật đáng thương!” Simba dụi mắt: “Nói làm ta cũng có chút đói bụng rồi.”
“Cảm ơn ngươi, sủng vật.” Thiếu niên đầu trọc lộ ra nụ cười sáng lạn cùng hàm răng nhỏ trắng bóc của hắn.
“... Ngươi tên hói đầu chết tiệt, ngươi đi chết đi!”
Lúc này ở trong một tòa cung điện hoàng cung cổ xưa của đế quốc Pampas, vệ binh kết đội mặc áo giáp màu vàng thủ vệ ở ngoài tòa cung điện này.
Cửa điện đóng chặt, người trẻ tuổi để trần thân trên đang ở trung ương đại điện kia khoanh chân mà ngồi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn tiến vào một loại trạng thái minh tưởng nhập định, không gian ở quanh thân thể hắn khẽ nhộn nhạo, như mở ra một cái thông đạo, một cái bóng màu vàng từ trong thân thể hắn thoát ly ra tiến vào một mảng không gian khác, đồng thời thân thể như thoát ly sức hút của Trái Đất chậm rãi lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích, giống như thần!
Mà nếu có ai có thể nhìn thấy Vương Trọng cùng thiếu niên đầu trọc lúc này ở trên Địa Cầu, thì có thể phát hiện trạng thái thân thể Vương Trọng không sai biệt lắm với người thanh niên kia, tuy nằm thẳng trên giường, nhưng chăn lại từ trong thân thể hắn xuyên thấu qua, toàn bộ thân thể thấy được không sờ được, giống như thân thể đang đứng ở trong một mảng không gian khác. Thiếu niên đầu trọc càng thêm thần kỳ, thân thể hắn nằm trong quan tài, mà quan tài tản ra nhiều điểm hào quang màu lam hòa hợp một thể cùng sa mạc vô biên vô hạn.
“Aieluosi!” Thiếu niên đầu trọc cười hô.
Cái bóng màu vàng kia dần dần thành hình ở thế giới duy độ thứ năm, giống như tự dưng xuất hiện, sau đó nhanh chóng từ hư hóa thực, nhìn thấy thiếu niên đầu trọc, hắn nhếch môi cười cười, “Tiểu tử trọc, ngươi tới thật sớm đó.”
Hắn rất nhanh đã nhìn thấy Vương Trọng đứng ở bên cạnh: “Tiểu tử này là?”
“Hắn tên Vương Trọng, là bạn của ta, hắn là người liên bang, là độc hành giả rất ít gặp.” Thiếu niên đầu trọc nhiệt tình giới thiệu: “Vương Trọng, vị này là Aieluosi, Aieluosi, hắn đến từ đế quốc Pampas, hắn giống ngươi, đều là người tốt. Aieluosi, một lát nữa chúng ta cùng nhau vào Kim Tự Tháp được không?”
Ở nơi nguy hiểm như vậy, tình huống bình thường mọi người đều tràn ngập lòng cảnh giác, nhưng rất kỳ quái, ba người lần đầu tiên gặp mặt lại không sinh ra loại cảm giác đó một chút nào.
“Vương Trọng phải không, tiểu tử liên bang rất ít ai có lá gan hành động một mình, rất có ý tứ, quen biết chính là duyên phận. Mộc Tử là minh giới hành tẩu giả, nhìn người không có vấn đề.” Aieluosi tò mò đánh giá Vương Trọng, cảm giác lực lượng rất yếu, nhưng năng lực của Mộc Tử lại phi thường phi thường đặc biệt, có lẽ có năng lực ẩn giấu nào đó nhỉ.
Mộc Tử có chút xấu hổ, “Chút thực lực ấy của ta không đáng giá nhắc tới. Vương Trọng, Aieluosi mới là cao thủ, chúng ta lần này mạo hiểm phải dựa vào hắn.”
Aieluosi-Aieluosi cười to, vươn tay: “Quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo, ta thích nhất là kết bạn, gọi ta Aieluosi hoặc là Aieluosi đều được!”
Vương Trọng cười bắt tay với hắn: “Chào ngươi!”
Aieluosi là một người trẻ tuổi làm người ta cảm giác rất rạng rỡ, bộ dáng tuổi so với hai người bọn họ lớn hơn bảy tám tuổi, trên mặt mang theo sự dũng cảm cùng nhiệt tình đặc hữu địa khu Amazon, thanh âm cũng rất sang sảng, có một sức quyến rũ rất độc đáo.
Ở bên Simba rốt cuộc bạo phát, “Còn có ta, còn có ta! Hói đầu, sao có thể không giới thiệu Simba quan trọng nhất chứ?”
Thiếu niên đầu trọc còn chưa nói, Aieluosi đã có chút ngạc nhiên chú ý tới Simba: “A, một sủng vật có thể nói chuyện?”
“...” Khuôn mặt Simba vừa mới hưng phấn lên nháy mắt đã suy sụp, toàn thân đều cảm thấy không khỏe.
Thiếu niên đầu trọc gật gật đầu: “Ngươi xem, ta chỉ ngươi là sủng vật, mọi người đều cho rằng như vậy.”
“Ta tên Simba!” Simba mở cổ họng hung hăng quát: “Simba vĩ đại!”
“Ồ, Simba... Quá thần kỳ, một sủng vật có thể nói chuyện còn có tên.” Aieluosi chậc chậc lấy làm kỳ: “Vương Trọng, nó là của ngươi sao?”
“Ta! Không! Phải! Sủng! Vật!” Simba thét chói tai, khó được mình có hảo cảm đối với thằng cha này, thế mà lại giống với thằng cha hói đầu kia, quả nhiên là vật họp theo loài!
Vương Trọng cười nói: “Hắn tên Simba, là bạn của ta.”
“Hảo huynh đệ! Hảo bạn hữu!” Simba cảm động đến mức sắp khóc, vẫn là Vương Trọng nhà ta tốt, mọi người bên ngoài quá xấu xa rồi!
“Ồ, “ Aieluosi cười lên: “Duy độ sinh vật rất thú vị.”
Thiếu niên đầu trọc buông buông tay, nhìn nhìn sắc trời: “Ta đại khái còn có thể nán lại bên này năm giờ, chúng ta nắm chặt thời gian đi.”
Bên ngoài toàn bộ Kim Tự Tháp hoàn toàn phong bế, tất cả đều do khối đá hình vuông rộng lớn tạo thành, không có cửa, ở mặt ngoài Kim Tự Tháp các kết cấu phù văn kia cũng so với Kim Tự Tháp trên Địa Cầu rõ ràng hơn nhiều, tựa như đang hấp thu nhiệt lượng mặt trời, từng tia sáng màu vàng theo các kết cấu phù văn ngoài mặt tháp lưu chuyển có quy luật, khiến Kim Tự Tháp này thoạt nhìn kim quang lập lòe.
Aieluosi tựa như đang tính toán cái gì, không ngừng vòng quanh tòa Kim Tự Tháp này đi tới đi lui, quan sát phù văn bên trên.
Vương Trọng coi như là tên học nhiều phi thường có nghiên cứu đối với phù văn, thành tựu của học viện Thiên Kinh ở phương diện kỹ thuật phù văn còn khá cao, hắn từng đọc rất nhiều các loại bút ký của giáo sư phân viện phù văn bên kia, nhưng đối mặt phù văn thần bí bề mặt Kim Tự Tháp khổng lồ này, lại ít nhất có 90% không nhận ra, mơ hồ có thể cảm giác được những phù văn này là một cái phù văn trận tụ tập năng lượng, hơn nữa còn ở trong đó ẩn giấu một số thứ cùng loại văn tự, bác đại tinh thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.