Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 100: Phần 2:Vũ Hiểu Châu&Chử Liên Dĩnh (11)




Vũ Hiểu Châu trở về căn hộ chung cư ngay sau đó, chạy vào phòng ngủ tìm kiếm nhưng không thấy Chử Liên Dĩnh đâu cả. Tìm là tìm vậy thôi chứ cô biết anh không về đây, nhưng ngoài nơi đây cô chẳng biết mình phải đi đâu để gặp anh.
Ngồi xuống sofa, nhìn ra cánh cửa mà đôi mắt của cô đã đỏ hoe rưng rưng. Chỉ trong một phút nóng giận, chẳng thể kiểm soát được lý trí và lời nói, cô đã thốt những lời tổn thương anh sâu sắc. Cô biết mình sai, trong lòng cũng vô cùng dằn vặt, muốn xin lỗi anh vì những câu nói đó.
Nhưng tại sao anh không tin tưởng cô, cô bị Lý Hiển lợi dụng thật mà, cô chính là người không muốn điều đó xảy ra nhất!
Một đêm dài lặng lẽ trôi qua, một ngày mới bắt đầu. Vũ Hiểu Châu vẫn ngồi thẩn thờ ở đó chờ đợi, nhưng cả đêm Chử Liên Dĩnh cũng không trở về nhà.
Chẳng biết đây đã là cuộc gọi thứ bao nhiêu trong cả một đêm qua, nhưng nó có cùng một kết quả, Hiểu Châu tuyệt vọng buông bỏ điện thoại không gọi nữa, chỉ biết ngồi chờ cánh cửa được mở ra.
Ngồi đợi từ 11 giờ đêm đến 11 giờ trưa, sắc mặt đã chẳng còn tươi tỉnh được nữa, nhợt nhạt và mệt mỏi, đôi mắt lờ đờ khổ lụy. Lúc này, cánh cửa được mở ra như điều Vũ Hiểu Châu mong đợi, thấy Chử Liên Dĩnh bước vào cô lập tức bừng tỉnh đứng dậy, định chủ động lên tiếng thì anh đã vội vàng cất lời:
“ Gả cho tôi, em cảm thấy xấu hổ thì ký đi. ”
“ Ý em hôm qua không phải như vậy. Liên Dĩnh, em xin lỗi! ”
“ Vợ chồng trên danh nghĩa? ”
Chử Liên Dĩnh cười nhạt, bước tới đặt hai tờ giấy xuống bàn, nói tiếp:
“ Trước sau gì chúng ta cũng ly hôn, thôi thì chấm dứt luôn đi, khi nào em muốn công khai mình độc thân thì công khai, tôi không có ý kiến. ”
“ Anh muốn ly hôn? ”
“ Em bảo sau hai năm sẽ ly hôn, bây giờ tôi và em giải quyết trên giấy tờ sớm hơn dự tính cũng chẳng có vấn đề gì. ”
Vũ Hiểu Châu dời tầm mắt nhìn vào tờ giấy trên bàn, hai giọt nước mắt vội vã lăn xuống, lồng ngực nhói lên cuộn trào, thần sắc tiều tụy còn đâu một thiên kim tiểu thư cao quý, lúc nào cũng kêu sa lộng lẫy, luôn thu hút khi xuất hiện.
Qua mấy phút im lặng, cô nghẹn ngào hỏi anh:
“ Anh thật sự muốn ly hôn? ”
Chử Liên Dĩnh đút hay tay vào trong túi quần, đưa tầm mắt ra ngoài ban công, kiên định trả lời:
“ Tôi là thằng con hoang làm sao xứng với em, đâu phải là một đại luật sư, một phó chủ tịch công ty Luật. ”
“ Anh Thành Quân không liên quan đến chuyện gia đình chúng ta. ”
Chử Liên Dĩnh nhìn sang Hiểu Châu nhếch mép chua xót, anh hiểu rồi, trong lòng của cô chỉ có ba chữ “ Phó Thành Quân! ” mà thôi, mấy hôm nay anh đúng là mơ mộng hão huyền, hy vọng viển vông.
“ Tôi nhắc đến anh ta khiến em đau lòng?”
“ Em không có! ”
Vũ Hiểu Châu liên tục lắc đầu, thật sự chỉ là cô không muốn nhắc đến người không liên quan dù là ai đi chăng nữa, huống hồ chi anh ấy đã có gia đình, cô cũng không còn yêu đơn phương anh ấy nữa.
•Ting toang... ting toang...
Xung đột đang dần dâng lên tới đỉnh điểm, thì bỗng dưng chuông cửa lúc này vang lên, Hiểu Châu đoán rằng ba mẹ mình đến sau khi hay biết mọi chuyện.
Cả hai nhìn nhau rồi không ai chịu đi ra mở cửa, phải đến lần thứ năm ấn chuông thì Chử Liên Dĩnh mới bước ra.
Nhìn thấy ông bà Vũ, anh vẫn lễ phép cúi đầu chào hỏi:
“ Ba mẹ! ”
“ Điện thoại của con hết pin hay sao, sao ba gọi không được? ”
Chử Liên Dĩnh gật đầu, sau đó cùng ông bà đi vào, về hướng sofa có cô đang đứng.
Vũ Hiểu Châu vẫn cứ đúng đó, đến hai tờ đơn ly hôn trên bàn cũng chẳng đem cất giấu, cố ý để cho ba mẹ mình nhìn thấy.
Mục đích của cô đã thành công, bà Vũ lúc bước tới đã cầm tờ đơn lên xem, không khỏi sửng sốt nhìn qua cả hai:
“ Có chuyện gì ngồi xuống giải quyết, ba mẹ không có đồng ý đâu. ”
Nói xong, bà Vũ đưa tay xé hai tờ đơn ly hôn làm đôi, bỏ vào sọt rác.
Thấy thế, Chử Liên Dĩnh lên tiếng:
“ Ba mẹ, xin lỗi, thời gian qua con và Hiểu Châu đã gạt mọi người. ”
“ Gạt? Chuyện gì? ”
Ông Vũ ngồi xuống sofa, bà Vũ cũng ngồi xuống bên cạnh, khó hiểu và lo lắng mà hỏi:
“ Liên Dĩnh, có chuyện gì? ”
Chử Liên Dĩnh bất giác đưa mắt nhìn qua Hiểu Châu, đôi mắt của cô long lanh ngấn nước nhưng như vậy cũng không đủ làm lý trí của anh xao động, lên tiếng trả lời:
“ Trước khi con và Hiểu Châu kết hôn, tụi con đã có thỏa thuận hai năm sẽ ly hôn. Hôn nhân của tụi con hoàn toàn chỉ là hôn nhân trên giấy tờ, nhưng hiện tại con muốn kết thúc sớm, xin lỗi, con không thể nói lý do. ”
“ Cái gì? Có thật không Hiểu Châu? ”
“ Anh muốn ly hôn đến thế sao hả? Được...ly hôn thì ly hôn! ”
Từ lúc anh trở về đến giờ, liên tục muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, vậy cô còn hy vọng níu kéo làm gì nữa?
Chính anh là nguồn cơn khơi mào để dẫn tới sự mất kiểm soát của cô, nếu anh chịu tin tưởng, chịu ngồi xuống lắng nghe cô giải thích thì có chuyện kia xảy ra không?
Cô mệt! Cô mệt lắm rồi!
...----------------...
Ngày hôm sau...
Từ hôm qua đến sáng hôm nay, Vũ Hiểu Châu đều ru rú trong phòng ngủ, thậm chí không còn tinh thần để đi làm, mặc dù cô rất đam mê với công việc. Bà Vũ nói dong nói dài, giải thích đủ kiểu, đủ điều, cuối cùng đổi lại là sự im lặng của cô.
Hôm qua từ căn hộ chung cư trở về, ông Vũ có gọi cho ông Chử trình bày mọi việc đã xảy ra giữa cả hai, một phần muốn ông ấy khuyên ngăn Chử Liên Dĩnh, bởi vì hiện tại cả hai đều cương quyết muốn ly hôn, chứ không còn riêng một mình anh nữa.
“ Sao rồi em? ”
“ Con bảo muốn ngủ thêm. ”
Ông bà Vũ nhìn nhau thở dài, buồn rầu lắc đầu. Sau đó ông ấy nhìn xuống màn hình của chiếc IPad, lướt lướt để xem tin tức hôm nay, nhưng đột nhiên ngón tay của ông dừng lại bởi tiêu đề quá hot, cau mày chăm chú đọc phần nội dung.
Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ hướng cầu thang. Khuôn mặt của Vũ Hiểu Châu sạch sẽ không một chút son phấn, ăn mặc đơn giản, gấp gáp mà chạy xuống.
“ Hiểu Châu, con đi đâu vậy? ”
Vũ Hiểu Châu cứ một mạch ra ngoài lấy xe lái đi rời khỏi Vũ gia, thậm chí đến câu hỏi của bà Vũ, cô cũng chẳng quan tâm.
Nơi cô đến chính là căn hộ chung cư, mở cửa bước vào bên trong thì thấy Chử Liên Dĩnh đang đứng ngoài ban công thưởng thức ly cafe buổi sáng.
“ Xem ra không có tôi, anh sống rất thoải mái. Xin lỗi, thời gian qua đã làm phiền anh nhiều rồi! ”
Căn bản mục đích Hiểu Châu cô đến đây không phải níu kéo cuộc hôn nhân tồi tệ này, nên giọng điệu và lời nói vô cùng khó nghe, nhưng hãy đặt mình vào cô, xem cảm giác thế nào!
Lúc này, Chử Liên Dĩnh bình tĩnh quay sang, sau đó đi vào ngồi xuống sofa, khuôn mặt lạnh lùng còn đâu sự ấm áp ôn nhu, anh thay đổi đến mức cô nghĩ người đàn ông khi trước và người đàn ông này là hai con người hoàn toàn khác nhau.
“ Chủ tịch tập đoàn H.C, xin chào! ”
“... ”
“ Tôi sai rồi! Sai vì lo lắng sợ anh túng thiếu, phải giành giật thanh toán hóa đơn trong khi anh dư sức có thể, sai vì nghĩ lời nói của anh là thật lòng. Chử Liên Dĩnh, anh cho rằng tôi ham tiền hả? Tôi nói cho anh biết, thứ Vũ Hiểu Châu tôi nhiều nhất là tiền! Tiền! Tiền! ”
Vũ Hiểu Châu phản ứng mạnh mẽ và dữ dội như sóng thần sau khi biết thời gian mình bị lừa gạt, giấu giếm. Cô thất vọng về anh, càng thất vọng về chính mình đã dễ dàng trao thân cho anh đêm đó, hối hận vì còn muốn sinh con tạo dựng một gia đình.
Có người vợ nào như cô không, đến khi cả thế giới biết chồng mình là chủ tịch tập đoàn H.C thì cô mới biết. Cô như người ngoài, người dưng nước lã.
Trong khi Vũ Hiểu Châu mất bình tĩnh thì Chử Liên Dĩnh vẫn trầm ngâm, không một lời lẽ đáp lại, căn bản đã đoán được cô sẽ phản ứng như thế.
Đúng, tập đoàn H.C là do chính anh thành lập cách đây gần bốn năm, sau khi anh nghỉ việc ở tập đoàn Y&Y và về nước.
Những ngày đầu thực sự khó khăn, cũng may anh có bạn thân là Trịnh Hạc Văn và ông Trương giúp đỡ. Với năng lực, trình độ, sự thông minh nhạy bén, và nổ lực phấn đấu, về sau tập đoàn do anh gầy dựng ngày càng thành công phát triển vượt bậc, hiện tại đã vững mạnh vươn tầm, so sánh với Chử Thị thì ăn đứt.
Lời nói của Vũ Hiểu Châu đêm đó chạm tới giới hạn, và cũng đã chạm vào lòng tự trọng đàn ông của anh. Anh muốn cho cô biết rằng, anh vốn dĩ không cần một đồng nào của Chử gia huống hồ chi chức vụ phó tổng nhỏ nhoi đó.
Phải cho người khác và cả cô biết, anh so với Phó Thành Quân cũng không hề kém cõi!
“ Tôi nghĩ nên công khai chuyện ly hôn. Danh xưng phu nhân chủ tịch nặng quá, tôi gánh không nổi. ”
“ Tùy em! ”
Giọng nói lạnh như băng tuyết, khiến tình yêu chớm nở trong cô phút chốc héo úa, trái tim mãnh liệt yêu anh cũng nguội lạnh kể từ đây.
Vũ Hiểu Châu tháo chiếc nhẫn trên tay của mình ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào, sau đó đặt xuống dưới bàn trước vị trí ngồi của Chử Liên Dĩnh, cất lời:
“ Trả lại cho anh! ”
Nói xong, Hiểu Châu dứt khoát quay lưng bỏ đi, rời khỏi căn hộ, nơi từng là nhà của cô. Vừa ra khỏi cánh cửa, sự yếu đuối lên ngoi, cơn sóng lòng mạnh mẽ dâng lên, cô ấy vừa đi nhưng nước mắt cũng vừa lũ lượt trào ra khỏi khóe mắt.
Khi cô quay đi, cũng là lúc người đàn ông đó quay lại nhìn cô, thâm tâm anh đau đớn cầm lấy chiếc nhẫn nắm chặt trong tay. Cô đâu biết rằng chiếc nhẫn này ý nghĩa ra sao, chính tay anh đã thiết kế, dồn hết tâm tư tình cảm, dùng cả số tiền đầu tiên anh tự kiếm ra được... mọi thứ... mọi thứ anh đều dành hết cho cô...
Ký ức năm nào hiện tại chỉ còn lại đống tàn tro...!
...----------------...
Ông Trương, ba của Trương Hạ Ly có chuyến công tác bên thành phố B. Trước đây, ông và ông Vũ vài lần gặp nhau trong các bữa tiệc, hoặc những lần ký kết họp đồng hợp tác giữa hai tập đoàn, mối quan hệ xả giao chứ không phải thân thiết.
Nhưng đột nhiên lần này, ông ấy chủ động mời ông Vũ dùng cơm, vì phép lịch sự nên ông đã đồng ý.
Ở một nhà hàng cao cấp, trong căn phòng Vip sang trọng, cả hai trò truyện về công việc, nhưng bỗng dưng ông Trương nhắc đến một người:
“ Ông thật có phúc, có được một người con rể tốt như là Liên Dĩnh. Cuối cùng, thằng bé cũng chịu công khai. Trước đó, tôi từng khuyên rất nhiều lần nhưng không được, bảo là đến ngày kỷ niệm năm năm thành lập tập đoàn mới công khai xuất hiện. ”
“ Ông và Liên Dĩnh...? ”
Nhìn thấy sắc mặt ngạc nhiên của ông Vũ, ông Trương bỏ ly rượu xuống bàn, chầm chậm kể cho ông nghe:
“ Liên Dĩnh là một chàng trai rất chính trực và dũng cảm, bảy năm về trước đã từng cứu tôi một mạng, nếu không tôi đã gặp vợ tôi rồi. Sau đó, Liên Dĩnh còn giúp con gái tôi vượt qua được căn bệnh trầm cảm, tôi vô cùng biết ơn. Nói thật cho ông biết, tôi từng lấy tập đoàn của mình để dụ dỗ thằng bé làm con rể đấy... Haha...”
Ông Vũ vẻ ra nụ cười gượng gạo trên môi, đến nuốt ngụm rượu cũng cảm thấy khó khăn vô cùng.
Ông không biết mình có nên giận anh hay không, khi giấu giếm một chuyện quan trọng đến vậy.
Lúc đầu, nhìn vào kết quả học tập của anh, ông căn bản đã có nghi ngờ, càng không tin anh cố chấp với một chức vụ không xứng với năng lực của mình.
Nhưng sau khi biết được sự thật, không phải chính miệng anh nói, ông cảm thấy có chút buồn buồn, thất vọng...
Ông từng tin tưởng anh, dù báo chí có đăng tin cho rằng anh ăn chơi trác táng, qua lại với phụ nữ bán phấn buôn hương...nhưng sau khi nghe anh giải thích, nói rằng là do Chử Triết Hoàng vu khống, mục đích để ông suy nghĩ lại chuyện hôn sự, bởi từ lâu Chử Triết Hoàng vốn dĩ ghét anh, theo đuổi Hiểu Châu nhưng không thành công, nên bây giờ mới bày ra kế hoạch để hãm hại, bịa đặt tung tin sai lệch.
Đúng! Lựa chọn tin anh là hoàn toàn chính xác, nhưng ông thất vọng về chuyện hôm nay...
...----------------...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.