Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 41: Tất cả là tại anh.!




Vũ Dịch Đức bị cắt đuôi nên không thể đuổi theo chiếc xe có Đặng Song Nhi. Anh lo sợ đến muốn phát điên, bảo người tra ra số điện thoại và địa chỉ nhà của Ngô Tân Vinh.
Ngoài trong xe mấy giờ đồng hồ với tình trạng lòng như lửa đốt, cuối cùng Hắc Nhạc chỉ có thể tìm ra số điện thoại trợ lý của Ngô Tân Vinh, nhưng gọi cũng không nghe máy.
Khi chiều từ nhà ông Đặng về, Vũ Dịch Đức đã nói thật bệnh tình của mình cho ông bà Vũ biết.
Bà Vũ nghe xong sốc đến ngất lịm đi, sau khi tỉnh lại thì lo lắng khóc suốt từ chiều đến giờ.
Cứ bảo Vũ Dịch Đức phẫu thuật ngay lập tức nhưng anh không chịu, anh nói để Song Nhi sang Pháp ổn định anh mới làm phẫu thuật, bảo ông bà yên tâm vì anh đang uống thuốc, khối u sẽ chậm phát triển không ảnh hưởng gì nhiều.
Nhưng với tâm thế là một người mẹ, ngày nào Vũ Dịch Đức chưa phẫu thuật thành công thì ngày đó bà mất ăn mất ngủ, lo lắng, buồn bã thấp thỏm không yên. Tội lỗi hơn là bà còn nghĩ xấu cho anh, mắng chửi anh thậm tệ và còn ra tay đánh anh.
Chỉ cần nghĩ đến đó, bà đã khóc như mưa!
Ở bệnh viện, ông Đặng được đưa vào phòng cấp cứu. Ông Vũ và Lâm Niên lo lắng chờ đợi kết quả.
Khi nãy nghe ông Đặng nguy kịch trong bệnh viện, bà Vũ suýt chút đã ngất nữa, bây giờ nằm trên giường không thể đi nổi.
Lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ vừa bước ra vừa cởi khẩu trang, lắc đầu nhìn ông Vũ.
“ Sao rồi, tình trạng của anh xui tôi thế nào rồi? ”
“ Phần đầu của bệnh nhân bị va đập mạnh, chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể nhưng... phần đời còn lại e là phải sống thực vật! ”
Hơi thở của Ông Vũ nặng nhọc, khuôn mặt bàng hoàng suy sụp. Hai tay run run chống đỡ, dựa dẫm vào tường.
Chuyện gì đây?
Vũ Dịch Đức bị u não chưa phẫu thuật, phần đời còn lại của ông Đặng phải sống đời sống thực vật, dừng như những chuyện không may đều đổ ập xuống gia đình của ông.
“ Lão gia, tại tôi, tôi không bảo vệ được ông Đặng và thiếu phu nhân. ”
Lâm Niên quỳ xuống trước mặt ông Vũ, cúi mặt mếu máo bật khóc. Quần áo trên người dính đầy máu của ông Đặng.
Ông vỗ vỗ vào vai anh, lên tiếng nói:
“ Tôi biết cậu đã làm hết sức rồi, đứng lên đi. ”
...----------------...
•Sáng hôm sau...
Vũ Dịch Đức nhếch nhác, tàn tạ đến thảm hại bước vào Vũ gia. Ngồi xuống sofa, dựa người về sau ghế, mệt mỏi khép hờ đôi mắt, trong đầu tính toán.
Cả một đêm dài anh ở bên ngoài tìm kiếm Đặng Song Nhi, nhưng không tìm gặp, lại thêm nhận được tin dữ của ông Đặng khiến anh suy sụp tinh thần rất nhiều.
Anh thầm trách mình, nếu không phải tại anh, ông Đặng cũng không đến nông nổi đó.
Tất cả là tại anh.!
“ Vũ Dịch Đức, bao giờ thì cậu mới chịu phẫu thuật đây? ”
Lý Thiên xông vào Vũ gia, bước theo đằng sau là Phó Tôn Trạch.
“ Nói đi, tại sao cậu lại im lặng? ”
Lý Thiên tức đến run người, dùng chân đá vào ghế sofa để xả giận.
Vợ anh sắp từ anh rồi, đâu phải phẫu thuật xong là xong, ít nhất anh phải ở lại ba đến năm ngày để xem tình hình sức khỏe biến chuyển như thế nào.
Lúc dụ dỗ anh thì nói ngon nói ngọt, khi về trở mặt như lật tay.
Nào là phẫu thuật liền...
Bởi vậy, anh chỉ xin vợ đi một tuần, vợ anh chỉ mới sinh được ba tháng, đang ở giai đoạn nhạy cảm. Tối qua anh gọi sang cho vợ, lấy cam đảm xin thêm một tuần, ôi trời ơi, vợ anh ghen lên lồng lộn muốn đốt nhà bên đó, mắng chửi anh chắc năm chiếc xe tải cũng không chở nổi, bây giờ gọi điện không được luôn rồi.!
Thật sự lúc này anh muốn bỏ cho Vũ Dịch Đức chết quách đi cho rồi.
Cãi quá cãi!
Báo quá báo mà.!
“ Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có làm phẫu thuật hay không? Nếu không thì tôi về, tôi không rảnh ở đây đợi cậu. Cậu lo cho vợ cậu, tôi cũng lo cho vợ con tôi chứ. ”
“ Vậy thì cậu về đi, đừng ở đây lải nhải trước mặt tôi. ”
Giọng của Vũ Dịch Đức trầm trầm vang lên, mắt vẫn nhắm.
“ Cậu bị khối u não đấy, không phải bị sốt hay bị ho đâu. Cậu muốn uống trà, tâm sự với Diêm Vương lắm rồi à? ”
Vũ Dịch Đức im lặng, mở mắt, đứng dậy bỏ đi không rảnh đôi co.
Lý Thiên nổi điên, đi lại kéo tay anh.
“ Vũ Dịch Đức, cậu muốn chết lắm sao hả? ”
“ Ừ! ”
Câu nói của Vũ Dịch Đức khiến Lý Thiên sốc đến muốn ngất xỉu.
Lý Thiên tức giận lớn giọng nhắc nhở dạy dỗ:
“ Cậu chết thì tìm được vợ cậu sao? Cậu phải sống, sống còn tìm kiếm và bù đắp cho vợ cậu. Còn ba mẹ cậu, trên vai cậu còn có Vũ Thị nữa, cậu chết thì họ phải làm sao? ”
“ Lý Thiên nói không phải không có lý đâu Dịch Đức. Vợ cậu mất tích, nhưng mọi người vẫn đang cố gắng tìm kiếm. Cậu cứ như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, càng làm tình trạng của cậu thêm nặng đi. ”
Phó Tôn Trạch cũng nóng lòng, không phải anh chưa từng khuyên, anh đã khuyên rất nhiều nhưng Vũ Dịch Đức vô cùng cố chấp, không ai có thể lay chuyển được quyết định.
“ Lý Thiên, cháu về khi nào? ”
Lúc này bà Vũ từ trên phòng ngủ đi xuống, bên cạnh có quản gia đỡ lấy.
Sức khỏe của bà tuột dốc trầm trọng, cả đêm không ngủ, mắt thâm quầng, sắc mặt xanh xao.
“ Cháu về cũng được mấy hôm rồi! ”
“ A Thiên à, cháu cứu Dịch Đúc giúp cô, nó có mệnh gì cô làm sao sống nổi đây... huhu... ”
Cứ nghĩ đến bệnh tình của Vũ Dịch Đức là bà không kiềm được.
Sao ông trời lại ngang trái thế chứ?
Bà già rồi, cho bà chết cũng được chứ tại sao lại để con trai bà mắc bệnh u não chứ?
Đã vậy, hai vợ chồng còn đang rất hạnh phúc vui vẻ, đột nhiên lại chia xa.
Lỡ như không may Dịch Đức có mệnh hệ gì, bà làm sao sống nổi đây. Bà chỉ có một người con trai duy nhất là anh, anh là niềm tự hào, là tất cả của bà.
Gia đình hạnh phúc phút chốc đã tiêu tan.!
“ Tôn Trạch, tôi biết cậu là luật sư nhưng lúc này đừng nói nhiều với cậu ta, hoang phí lắm. Tôi và cậu bắt trói cậu ta lại, đem vào bệnh viện. ”
Lý Thiên sắn tay áo lên, nghênh mặt lên với Phó Tôn Trạch.
...----------------...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.