Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 53: Tôi Là Đặng Song Nhi, Nhưng Tôi Không Còn Là Vợ Anh




Ông bà Vũ chờ đến mỏi mệt rồi cũng đi về, Đặng Song Nhi nhất quyết không xuống gặp.
7 giờ tối, Vũ Dịch Đức từ tập đoàn đến Nam Cung gia. Nhìn thấy anh lại tới, tên gác cửa bực dọc nói:
“ Vũ tổng, tiểu thư của tôi vẫn chưa về. Ngài và ông bà Vũ đừng làm phiền tiểu thư tôi nữa được không? ”
Vũ Dịch Đức chưa nói gì thì tên gác cửa đã chặn đứng câu nói của anh trước. Nhưng lần này anh không có ý định chờ đợi nữa, hỏi lại:
“ Tiểu thư của cậu đang ở nhà của Ngô Tân Vinh à? ”
“ Đúng vậy! ”
Tên gác cửa nhếch mép trả lời.
Nhận được câu khẳng định của tên đó, Vũ Dịch Đức mở cửa xe ngồi vào, nói với tài xế:
“ Lái đến nhà anh ta đi. ”
“ Thiếu gia, nguy hiểm lắm, anh ta... ”
“ Nhanh đi! ”
Tài xế bất lực đành khởi động xe lái đi, đến biệt thự của Ngô Tân Vinh.
Rất nhanh đã đến đó, Vũ Dịch Đức lại bước xuống, giọng nói nặng nề với hai tên đứng gác cửa đang xì xầm chuyện gì đó.
“ Có Song Nhi ở đây không? ”
“ Không! ”
Tên kia không do dự đáp lời.
“ Vậy có Nam Cung Hiểu An ở đây không? ”
“ Có! ”
Vũ Dịch Đức nhếch mép cười đau thương, nhìn họ nói:
“ Tôi muốn gặp! ”
“ Xin lỗi, Nam Cung tiểu thư và cậu chủ đang nghỉ ngơi, tôi không dám làm phiền.! ”
Vũ Dịch Đức híp mắt nhìn vào, bàn tay đưa lên nắm chặt cây sắc của cánh cổng. Đột nhiên cánh cửa được đẩy vào, mở ra theo lực tay của anh. Nắm bắt cơ hội anh liền xông vào bên trong, hai tên đó lập tức ngăn anh lại nhưng không nhiệt tình cho lắm.
“ Vũ tổng, ngài không được vào.! ”
Vũ Dịch Đức bước rất nhanh không màn đến thế sự, hai tên đó rõ ràng có thể đuổi theo anh nhưng lại diễn như không thể giữ lại được.1
“ Tân Vinh, đừng mà anh, người làm sẽ nhìn thấy mất... ”
Câu nói nũng nịu của người phụ nữ vô cùng ái muội và giọng cười ngọt ngào phát ra, cộng thêm hình ảnh trước mắt thì khi ai nhìn vào hay nghe thấy cũng đều ngại ngùng quay người bỏ đi.
Nhưng trái ngược với điều đó, Vũ Dịch Đức nhìn trân trân vào đôi nam nữ trước mắt, anh như chết đứng tại chỗ khi vừa bước vào cửa lớn.
Bàn tay anh buông lỏng, như tại khoảnh khắc này anh đã chấp nhận buông bỏ mọi thứ.
Nhìn vợ thân mật ôm ấp với người đàn ông khác, có mấy ai hiểu được cảm giác của anh lúc này?
Phải, trước tầm mắt của Vũ Dịch Đức là Đặng Song Nhi và Ngô Tân Vinh. Hai người bọn họ đứng ở dưới chân cầu thang, cô dựa vào tường, trên người là chiếc váy ngủ gợi cảm màu đỏ khoét sâu táo bạo. Còn anh ta, chỉ khoác chiếc áo choàng ngủ, thắt lưng buộc hờ hững lộ cơ ngực quyến rũ. Cả hai say đắm cười đùa ôm nhau mặc kệ trái tim người kia đang rỉ máu, anh ta cúi người mút máp hôn hít vào cổ cô, một tay ghì chặt người cô, một tay kéo chiếc áo choàng mỏng manh của cô xuống.1
“ Cậu chủ... ”
Tên gác cổng lên tiếng.
Câu nói của hắn chưa kịp dứt thì Đặng Song Nhi đã đẩy Ngô Tân Vinh ra xa. Xoay người vào bên trong, chỉnh sửa lại trang phục của mình.
“ Tôi đã căn dặn không cho phép ai được vào đây rồi mà! ”
Ngô Tân Vinh hiên ngang buộc lại thắt lưng, lạnh giọng nói với hai tên đó.
“ Tôi... tôi... ”
Ngô Tân Vinh khó chịu phẩy tay ra hiệu, như bảo hai tên đó lui ra. Bước lại sofa ngồi xuống, chéo chân, mắt nhìn Vũ Dịch Đức, lên tiếng hỏi anh:
“ Vũ tổng đến đây có việc gì sao? Muốn tôi giúp đỡ Vũ Thị à? ”
Ngô Tân Vinh thoải mái dựa người về sau, nhếch môi cười khẽ trong cổ họng.
“ Song Nhi, em đang rất hạnh phúc vui vẻ bên anh ta sao? ”
Vũ Dịch Đức vốn dĩ đã không màng tới những câu nói khinh thường của Ngô Tân Vinh. Điều anh quan trọng lúc này là câu trả lời của Đặng Song Nhi, nhưng cô lại không trả lời.
Anh tiếp tục hỏi tiếp:
“ Hơn một năm qua không có anh, em sống rất tốt phải không? ”
“ Vũ Dịch Đức, đừng nói nhảm ở đây nữa. Tôi đã bảo đây là Hiểu An, không phải là Song Nhi vợ ngài.! ”
Ngô Tân Vinh lớn tiếng quát lên, vì anh ta chợt nhìn thấy trong mắt của Đặng Song Nhi có sự lay động.
Vốn dĩ cô rất dễ mềm lòng, hiền lành và yếu đuối. Chỉ là ở hiện tại cô đang gồng mình mạnh mẽ để trả thù cho ba.
“ Lúc trước anh đã sai rồi Song Nhi, nhưng anh sẽ không xin em tha thứ nữa đâu. Đơn ly hôn lúc trước em ký anh vẫn còn giữ, anh sẽ lập tức ký ngay và nhanh chóng gửi lên tòa án để giải quyết trước ngày em kết hôn với anh ta. ”
Mất rồi, anh mất cô thật rồi!
Giải thích gì nữa đây, nếu cô biết anh vì bệnh nên mới làm vậy liệu cô có tin không?
Cho là bệnh viện còn lưu thông tin, nhưng sau khi biết rồi cô sẽ làm thế nào.
Cảm thấy có lỗi và thương hại anh sao? Hai điều đó anh thực sự không cần!
Phần hạnh phúc anh sẽ để dành cho cô, phần đau đớn còn lại cứ để cho anh một mình nhận lấy!
“ Ngô Tân Vinh, tôi từng nói nếu anh yêu cô ấy tôi sẽ chúc phúc cho cả hai. Biết rằng câu nói đó là câu ngu ngốc nhất trong đời của tôi, nhưng tôi sẽ thực hiện nó...! ”
“ Vũ Dịch Đức, anh đừng nói như mình rất cao cả lắm. Hơn một năm trước, anh đã ôm ấp Thái Tuyết Như và thừa nhận với tôi rằng anh yêu chị ta, muốn quay về bù đắp cho chị ta. Chẳng lẽ anh được phép ngoại tình, được phép tổn thương tôi, được phép lấy tôi ra làm phép thử còn tôi thì cả đời phải sống trong cô đơn, nhớ thương anh hay sao? ”
Đặng Song Nhi bật cười, dòng nước mắt câm hận trực trào rơi xuống, lên tiếng nói tiếp:
“ Anh sai lầm rồi, tôi bây giờ đã không còn là Đặng Song Nhi bị anh lừa gạt, quay như chong chóng của lúc trước. ”
Ngày trước, Vũ Dịch Đức nói gì cô cũng ngây thơ tin tưởng. Đến những chuyện cô đã đoán được, nhưng khi nghe anh giả dối giải thích cô cũng tin tưởng.
Cô đúng là một kẻ ngu ngốc.!
“ Em thừa nhận mình là Song Nhi rồi sao? ”
“ Đúng, tôi là Đặng Song Nhi, nhưng tôi không còn là vợ anh! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.