Lý Thiên và vợ ở lại Vũ gia một lát rồi cũng ra về, lúc này trong phòng khách chỉ còn ba người.
Thấy Đặng Song Nhi cúi mặt buồn bã, nhìn sang Vũ Dịch Đức thấy tâm trạng của anh cũng không tốt hơn là mấy, bà Vũ lên tiếng hỏi:
“ Hai đứa định như thế nào? ”
“... ”1
“ Tại sao hai đứa không trả lời của mẹ? ”
Cả hai nhất quyết giữ im lặng. Bà Vũ nhìn cả hai, không thể chịu nổi, tức giận đứng dậy bỏ đi lên phòng.
Lúc này, Vũ Dịch Đức lên tiếng gọi tên cô:
“ Song Nhi... ”
“ Những lời anh nói với em mấy hôm trước đều là giả dối, lừa gạt em có phải không? ”
Đặng Song Nhi ngước mặt lên nhìn Vũ Dịch Đức, nước mặt lặng thầm chảy dài xuống.
“ Không có, những lời anh nói với em đều là thật! ”
“ Vậy thái độ của anh bây giờ là ý gì? ”
Song Nhi đứng dậy, đi vòng qua, trực tiếp đối diện với anh.
Chỉ cần một câu trả lời, yêu hay không yêu, cần hay không cần!
Vũ Dịch Đức cũng đứng dậy, bàn tay đưa lên rồi hạ xuống, nội tâm đang đấu tranh giằng xé với nhau.
Cầm lấy bã vai của Đặng Song Nhi, từng lời nói nặng nề thốt ra:
“ Song Nhi, hãy chọn người em yêu, người có thể chăm sóc cho em cả cuộc đời. Có thể là bây giờ anh sẽ buồn, sẽ đau lòng nhưng mà thời gian sẽ làm anh quên em, mở lòng đón nhận tình cảm của ai đó, nên em không cần thấy có lỗi với anh. Em không làm gì sai cả, anh đã chọn giấu đi bệnh tình là anh không muốn nhìn em đau lòng...vậy nên hãy về bên anh ta, anh hoàn toàn không trách em đâu. ”1
Đặng Song Nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu kín, thâm thúy nhưng đang hỗn loạn của Vũ Dịch Đức.
“ Nói tóm lại, anh không cần em? Anh không yêu em? ”1
Giọng nói nhẹ nhàng như gió bay, ngọt như mật, nhưng nó là âm điệu của sự tổn thương.
Vòng qua vòng lại, cuối cùng Vũ Dịch Đức cũng bỏ rơi cô. Hết lần này đến lần khác!
Ngày hôm qua từ bệnh viện trở về, từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối, cả một đêm cô đều mong ngóng Vũ Dịch Đức đến Nam Cung gia đón cô trở về.
Những lời anh nói, những hành động anh làm mấy hôm trước khiến rất cô cảm động, dằn vặt trong lòng khi nhớ lại. Nhưng từ hôm qua đến giờ thái độ của anh trái ngược với những điều đó, chẳng khác gì so với hơn một năm trước.1
Lúc đó anh bệnh, anh muốn giấu cô, muốn cô sang Pháp. Ừ, cô chấp nhận lời giải thích đó, vậy còn bây giờ là gì?
‘ Thời gian sẽ làm anh quên em, mở lòng đón nhận tình cảm của ai đó. ’
Câu nói đó, ý nghĩa là gì?
“ Anh yêu em, nhưng mà... ”1
“ Yêu cũng có nhưng mà hay sao? Yêu em nhưng mà anh yêu chị ta nhiều hơn có đúng không? Anh nói dông dài vòng vo cuối cùng cũng chỉ để viện lý do. ”1
Đặng Song Nhi đã thay đổi, mạnh mẽ kiên quyết hơn trong lời nói.
Vũ Dịch Đức thở mạnh, kéo Song Nhi ôm vào lòng. Cô dửng dưng, không đưa tay ôm anh.
Anh trầm lặng, từ tốn nói:
“ Anh yêu em, nhưng mà anh không muốn em thương hại anh. Chuyện hơn một năm về trước là anh đã quyết định sai lầm, nên anh chấp nhận mất em. Như em nói, mỗi lần em gặp nguy hiểm đều là anh ta cứu em, anh lúc nào cũng đến muộn...”1
Đáy mắt của Vũ Dịch Đức cay cay, trong mắt anh có nhiều nỗi buồn, bất lực không được đặt tên. Kéo nhẹ Song Nhi ra, nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp:
“ Anh có thể nhận ra anh ta rất yêu em, có thể chăm sóc cho em tốt hơn anh rất nhiều lần. ”1
Nhiều lúc anh nghĩ, anh thấy mình thật kém cỏi, thua xa Ngô Tân Vinh. Anh chưa làm được gì cho cô, nhưng ngược lại anh ta đã làm được cho cô rất nhiều.
Hôm qua nghe Ngô Tân Vinh nói, Song Nhi từng bị sang chấn tâm lý một thời gian, phải khó khăn lắm mới bình ổn. Thời gian đó, người bên cạnh cô chính là anh ta, vậy anh lấy tư cách gì để có cô bây giờ?1
Anh may mắn có được trái tim của cô, nhưng anh đã ngu ngốc đẩy cô rời xa anh. Còn anh ta, vươn lên bằng thực lực, có được trái tim của Song Nhi cũng chính bằng thực lực.
Anh không thể sánh bằng anh ta, trong tất cả!
“ Vũ Dịch Đức, anh có cần em không? Em chỉ cần nghe câu trả lời thôi. ”1
“ Anh... anh... ”
Vũ Dịch Đức khó xử, Đặng Song Nhi cười mỉa mai chính mình, xua tay của anh ra, lùi về phía sau vài bước.
“ Được rồi, em không ép anh phải nói yêu em, phải nói cần em. Em sẽ giúp Vũ Thị, trả lại cho anh, xem như chúng ta không nợ nần gì với nhau cả. ”1
“ Không cần em làm vậy đâu, Vũ Thị đã ổn định rồi, đó cũng chẳng phải là lỗi của em. Tại anh kém cỏi, nên mới thành ra như vậy. ”
Nghe nói tới giúp đỡ Vũ Thị, Vũ Dịch Đức phản ứng mãnh liệt. Dù nó có phải phá sản, anh cũng không nhờ Nam Cung Thị, nhờ Nam Cung Nhật Đăng.
Đặng Song Nhi nhìn anh thật lâu, sự thất vọng tràn trề trong lòng.1
Lướt qua Vũ Dịch Đức, Song Nhi lại sofa cầm lấy túi xách rồi chạy ra bên ngoài, rời khỏi Vũ gia.
Lúc này, Vũ Dịch Đức quay lưng nhìn ra ngoài cổng, đôi chân muốn bước đi giữ cô lại nhưng lý trí anh không cho phép. Những lời anh nói với Ngô Tân Vinh, anh không thể làm ngược.!1
•••
Trở về Nam Cung gia, Đặng Song Nhi nước mắt ngắn nước mắt dài đi vào.
Ngô Tân Vinh đang nói chuyện với ông Nam Cung, thấy cô như vậy, ai cũng xót xa.
Ông Nam Cung đứng dậy đi tới, đau lòng hỏi con gái:
“ Sao thế con? Vũ Dịch Đức lại bắt nạt con à? ”
Đặng Song Nhi lắc đầu liên tục, mếu máo cúi mặt.
Ngô Tân Vinh ngồi đó nhìn lên, anh khẽ nở nụ cười.
Anh chắc chắn Vũ Dịch Đức vẫn chưa hỏi rõ Song Nhi, đang hiểu lầm anh và cô. Nhưng anh thấy, Vũ Dịch Đức là một người nói được làm được.1
Nếu là không hỏi thì anh không cho biết luôn, để thử xem Vũ Dịch Đức đàn ông đến mức nào.!1
“ Con muốn lên phòng! ”
Đặng Song Nhi dùng tay lau nước mắt, chạy ùa lên phòng.
“ Hiểu An... Hiểu An à! ”
“ Chú, để cháu lên phòng an ủi Hiểu An! ”
Ông Nam Cung nhìn qua Ngô Tân Vinh, yên tâm gật đầu.