Từng tia nắng chói chang, ấm áp le lối vào căn phòng vốn dĩ rất quen thuộc. Người phụ nữ ấy ôm chặt lấy chồng mình ngủ say, bỏ quên những hờn giận vu vơ khi tối.
“ Ưm... ”
Đặng Song Nhi cựa mình, nhưng hai mắt vẫn nhắm híp, vòng tay ôm sát hơn để tìm hơi ấm quen thuộc.
Bỗng dưng, Song Nhi mở choàng mắt ra, chớp mắt mấy cái, bất ngờ đến tỉnh ngủ.
Rõ ràng đêm qua cô để gối ôm ở giữa cơ mà, tại sao hiện tại cô lại ôm anh mà không phải là gối ôm chứ?
Nhẹ nhàng rút tay ở hông của Vũ Dịch Đức, nín thở nhích người ra xa cho anh đừng thức giấc.
Nếu làm anh thức bây giờ, cô có chui xuống hố cũng không hết mất mặt.
Đêm qua chính cô đã không cho anh chạm vào người, nhưng hiện tại nhìn xem, tay chân cô đang quấn chặt lấy người anh không một khe hở.
Song Nhi ơi là Song Nhi!
Lúc này, Vũ Dịch Đức bất ngờ mở mắt, đột ngột quay sang nhìn cô mỉm cười yêu nghiệt. Lòng của Song Nhi liền thét gào, nhắm mắt giả ngủ, nhưng liệu có còn kịp không?
“ Sao thế? Ôm chồng em chứ có phải ôm người khác đâu! ”
“... ”
Câu nói nồng nặc mùi ghen tuông khiến Đặng Song Nhi điêu đứng, mắc cỡ vì bị anh bắt gặp, nhưng sâu xa trong đó có chút vui vui và cũng khó hiểu.
Tự nhiên ghen à, đúng là chẳng hiểu lòng người ta!
“ Cho anh xin lỗi, sau này anh sẽ không lớn tiếng với em nữa đâu. ”
“ Anh hứa rồi anh cũng quên à, như lúc trước vậy đó, anh hứa về sớm đưa em đi ăn tối, cuối cùng...”
Đặng Song Nhi bĩu môi nghiêm mặt trách móc. Vũ Dịch Đức thầm nhớ ra, mỉm cười, bàn tay xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đang giận hờn của cô.
“ Sẽ không có lần sau đâu, tuyệt đối!. ”
Vũ Dịch Đức nhích người tới giữ chặt lấy Song Nhi, bàn tay từ lưng chạy dọc xuống mông, hư hỏng vén chiếc đầm thun của cô lên trên, dò vuốt cặp đùi mịn màng.
“ Này, anh làm gì thế? ”
“ Anh muốn! ”
Giọng nói khàn khàn đục đục, khuôn mặt của Vũ Dịch Đức đột ngột đỏ ngầu lên, ánh mắt lơ mơ nhiễm đầy dục vọng.
Không gặp, không nằm chung giường thì thôi, anh không có nhu cầu. Nhưng đã ở bên nhau, ôm cô nằm ngủ...aa...anh nhịn hết nổi rồi!
“ Đang là buổi sáng, anh đừng có giở trò, buông em ra nhanh lên. ”
Đặng Song Nhi chống tay trước ngực, vừng vẫy hai chân, trừng mắt cảnh cáo.
Vũ Dịch Đức đang khó chịu càng bức rức khó chịu hơn, lên tiếng hỏi cô:
“ Em hết thương anh rồi có phải không? Hay là thương hại anh? Sao em lại từ chối anh hết lần này đến lần khác? Anh đã nói rồi, anh không cần ai thương hại mình, đặc biệt là em! Anh tự làm tự chịu.! ”
Vũ Dịch Đức buông thả Đặng Song Nhi, từ tốn ngồi dậy, cố gắng kiểm soát lời nói và giọng điệu của mình, mặc dù lòng anh chua xót dâng lên đỉnh điểm.
“ Chẳng phải là em đang lo cho sức khỏe của anh hay sao! ”
Đặng Song Nhi không nhịn được sự uất ức, tủi thân mà nghẹn ngào sắp khóc.
Phụ nữ hay đàn ông có khác nhau gì đâu chứ, chẳng qua kiềm chế giỏi hơn thôi!
Nằm bên anh, lòng cô cũng rạo rực khó ngủ lắm chứ, vậy mà anh còn không hiểu, bảo rằng cô thương hại. Chẳng lẽ phẫu thuật xong, anh trở thành ngốc luôn hay sao?
“ Ngày trước chúng ta cũng thường làm buổi sáng, em có phản đối gì đâu. Rõ ràng là em đang viện lý do. ”
Đặng Song Nhi lườm anh, không muốn tiếp tục đôi co, làm mặt giận dỗi xuống giường, bỏ vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
5 phút sau...
Âm thanh nôn ói vọng ra bên ngoài, Vũ Dịch Đức hoảng hốt, vội vàng chạy vào phòng tắm xem Đặng Song Nhi thế nào.
“ Em sao vậy? Sao lại nôn? ”
Trên tay cầm bàn chải đánh răng, Đặng Song Nhi cúi đầu nôn khan. Vũ Dịch Đức lo lắng cầm lấy bàn chải đặt xuống bồn rửa mặt, vuốt vuốt lưng cô, đưa tay rót nước cho cô súc miệng.
“ Mấy hôm trước em bỏ bữa có phải không? ”
Đặng Song Nhi nhận lấy cốc nước súc miệng, lắc đầu cố phủ nhận nhưng nó là sự thật.
Nhưng đột nhiên chân mày của Vũ Dịch Đức cau lại, trong đầu nhớ đến Alina, em họ của anh.
Alina là em gái cùng mẹ khác ba với Lưu Gia Huân, hai tháng trước vợ chồng có về đây chơi và thăm mộ anh trai.
Alina hiện tại đang mang thai, bị ốm nghén khá nặng, ngửi thức ăn là nôn thốc nôn tháo ra ngoài.
Dìu Đặng Song Nhi ra bên ngoài, ngồi xuống giường. Vũ Dịch Đức lên tiếng nói:
“ Em nằm nghỉ ngơi đi, anh bảo người làm nấu cháo và gọi bác sĩ đến. ”
Giọng nói đầy sự buồn bã và nặng nề, chẳng ai có thể cảm nhận được cảm giác của anh bây giờ, khó xử và khó khăn vô cùng.
“ Không cần gọi bác sĩ đâu, chỉ nôn một chút, không sao đâu. ”
Đặng Song Nhi lắc đầu, xua tay kịch liệt, khuôn mặt tái xanh đầy sự sợ sệt.
Cô rất sợ kim tiêm, cũng ngán uống thuốc. Đây là chuyện lặt vặt, có thể mấy hôm trước bỏ bữa nên mới thành ra thế này.
Vũ Dịch Đức gật đầu, cầm theo điện thoại, bỏ đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cho mình.
Đóng cửa kín lại, anh bấm số gọi cho Lý Thiên, cần xác nhận chính xác vấn đề.
[ “ Có chuyện gì mà sáng đã gọi cho tôi? ” ]
“ Buồn nôn có phải là dấu hiệu của việc mang thai không? ”
[ Thường thì là vậy, ốm nghén, mệt mỏi, đau tức ngực, trễ tháng...Mà vợ cậu ốm nghén à? Ủa...”]
Nói đến đó, Lý Thiên hoang mang dừng lại không nói nữa. Hôm qua có nghe hai vợ chồng Phó Tôn Trạch kể lại, vợ chồng của Vũ Dịch Đức mới bên nhau hai ngày, ngày thứ ba đã ốm nghén, đây là trường hợp đầu tiên anh tiếp nhận.
Tút... tút... tút
Nghe đến đó thì Vũ Dịch Đức đã đủ hiểu, đưa tay cúp máy. Đứng trước gương, anh nhìn chằm chằm mình trong đó. Với thái độ và tình trạng nôn ối của Song Nhi, rất có thể cô đang mang thai, nhưng chắc chắn một điều đứa bé không phải là con của anh.
Phải làm sao đây?
Thật khó để anh chấp nhận, nhưng nếu không anh sẽ mất cô vĩnh viễn!