•Ọe ọe ọe
Vũ Dịch Đức và ông bà Vũ vừa bước vào phòng bếp ăn sáng đã nghe tiếng nôn ói dữ dội của Đặng Song Nhi truyền ra. Anh cau mày, quýnh quáng chạy vào phòng vệ sinh xem tình hình của Song Nhi thế nào.
Trái ngược với Vũ Dịch Đức, bà Vũ vui mừng nhìn sang ông Vũ, bật cười lên tiếng:
“ Em sắp có cháu ẩm bồng rồi... ha... ”
Bên trong, Đặng Song Nhi cấm đầu vào bồn rửa mặt nôn ói. Khi nãy vừa bước vào phòng bếp, ngửi mùi thức ăn, dạ dày của cô liền cuộn trào dữ dội, lập tức bụm miệng chạy vào phòng vệ sinh.
Vũ Dịch Đức bước vào, vỗ vỗ vuốt vuốt tấm lưng, đưa tay rót nước cho Song Nhi súc miệng nhưng không quên lên tiếng càm ràm:
“ Dạo này lại bỏ bữa có đúng không? ”
Đặng Song Nhi lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt đầy oan ức.
Dạo này cô ăn đầy đủ ba bữa, tính ra còn ăn nhiều hơn bình thường, việc này cô hoàn toàn không hiểu.
Nhưng khoan...
Lúc trước anh từng cho rằng nôn ói là mang thai, chẳng lẽ cô đang mang thai?
Nghĩ thế, Đặng Song Nhi đảo mắt mấy vòng, súc miệng, nhìn lên Vũ Dịch Đức mỉm cười vui vẻ hạnh phúc.
Đột nhiên, Vũ Dịch Đức ôm Song Nhi sang một bên, cúi xuống bồn rửa mặt nôn khan mấy hơi.
Song Nhi vỗ vỗ lưng anh, lo lắng hỏi:
“ Anh sao vậy? ”
Vũ Dịch Đức nhắm mắt lắc đầu, đưa tay hứng nước hắt vào mặt, thở hắt ra một hôi.
Dạo này anh hay buồn nôn lắm, chỉ ăn được mấy món thanh đạm, nhưng lại giấu vì sợ Song Nhi và ông bà Vũ lo lắng, cũng do tập đoàn nhiều việc anh ăn uống không đúng giờ giấc.1
“ Anh không sao, chắc do thấy em nôn nên anh cũng buồn nôn. ”
“ Thật không? Hay anh giấu em bỏ bữa, có đúng không Dịch Đức? ”
“ Đâu có, anh đâu muốn chết sớm. ”
Vũ Dịch Đức cười gượng chối bỏ che giấu, cổ anh cứ nhợn nhợn muốn nôn nhưng lại cố kiềm chế.
Nịnh nọt ôm lấy bã vai của Đặng Song Nhi ra ngoài, cho cô ngồi xuống ghế. Vũ Dịch Đức lấy khăn giấy lau mặt cho cô, và cho cả mình.
Bà Vũ không biết con trai mình vừa nôn, vô tư phấn khởi lên tiếng:
“ Dịch Đức, xem ra con được làm ba rồi, một lát đưa Song Nhi đến bệnh viện kiểm tra xem em bé được bao nhiêu tuần. ”
Bà Vũ ngồi đối diện nói cả hai. Nghe thế, sắc mặt của Vũ Dịch Đức vẫn trầm lặng lạnh tanh không chút thay đổi, dửng dưng đáp lại:
“ Cô ấy bị dạ dày thôi, không có thai đâu ạ. ”
“ Mẹ là phụ nữ, chẳng lẽ mẹ không biết. ”
“ Đâu phải cứ nôn là mang thai, lần trước con bị cô ấy giận nên bây giờ rút kinh nghiệm rồi... Hừ..Bác sĩ ăn học bao nhiêu năm vậy mà dởm, chẳng biết lúc đó tại sao con lại tin tưởng giao mạng sống cho cậu ta, nghĩ lại thấy con thật dũng cảm. ”
Vũ Dịch Đức vẫn còn một mối thù rất sâu nặng với Lý Thiên. Dám nói vợ anh có thai trong khi cô bị dạ dày, làm anh buồn muốn thúi ruột thúi gan, bỏ ăn bỏ ngủ.
Tuy chấp nhận thật, nhưng nuôi con của mình vẫn vui và hạnh phúc hơn nuôi con của người ta.
Đặng Song Nhi mím môi muốn cười với vẻ mặt ngốc nghếch của anh, quay sang lén lút nháy mắt ra hiệu với bà Vũ.1
“ Chắc không có thai đâu mẹ. ”
Thật, Vũ Dịch Đức cũng từng có suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu, nhưng lại gạt bỏ. Nếu nôn mà mang thai thì anh cũng mang thai hay sao?1
Với lại tháng này anh thường xuyên về khuya vì bận tối mắt tối mũi công việc trên tập đoàn, nhằm khi cả tuần chưa thân mật với Song Nhi, chẳng lẽ anh chắc lượng đến thế sao?
Ăn sáng xong, thấy Song Nhi đã bình thường trở lại, có ông bà Vũ ở nhà nên Vũ Dịch Đức cũng yên tâm đi làm.
Không phải anh vô tâm đâu, là do tập đoàn đang tham gia đấu thầu dự án lớn.
“ Anh đi làm nha. ”
“ Dạ! Anh nhớ ăn uống đầy đủ, nếu tối nay anh về trễ thì gọi báo cho em hay, em nấu bữa tối mang lên cho anh và chờ anh về luôn, những món bên ngoài đâu hợp khẩu vị của anh. ”
Đặng Song Nhi chỉnh sửa lại caravat, ngấm nghía xem có chỗ nào chưa ổn hay không.
“ Anh sẽ tranh thủ về sớm, em ở nhà nghỉ ngơi, đừng đi lung tung. ”
Vũ Dịch Đức lo lắng nhắc nhở, choàng tay qua chiếc eo của Song Nhi ôm lấy.
Một người cúi xuống và một người ngẩng lên như một thói quen thủ tục hằng ngày, áp môi mình vào môi đối phương, quyến luyến thật lâu mới rời nhau ra.
“ Anh đi đây, hôm nay anh lên sắp xếp công việc, ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Dạ dày thì dạ dày nhưng cũng nguy hiểm lắm. ”
“ Dạ! ”
Đặng Song Nhi đưa tay vẫy chào tạm biệt Vũ Dịch Đức. Anh nhanh chóng lên xe, rời đi sau đó.
Đợi chiếc xe lái đi khỏi cổng, Đặng Song Nhi quay vào tìm bà Vũ. Bà lúc này ngồi ở sofa, cũng đang đợi cô vào.
Tiến lại gần bà, cô nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Mẹ ơi, mẹ đi bệnh viện với con được không ạ? Đi một mình con cứ thấy lo lo sợ sợ. ”
“ Được, mẹ cũng đang định nói với con chuyện đó, đi bệnh viện kiểm tra cho chắc. Nhưng mà tháng này của con có trễ không Song Nhi? ”
Khi nãy có ông Vũ nên bà không tiện hỏi, mặc dù một lát nữa sẽ có kết quả chính xác từ bệnh viện, nhưng hiện tại lòng bà không tránh khỏi nôn nao, tò mò và vui mừng.
Bà đã mong có cháu từ rất lâu!
“ Dạ có ạ, nhưng bình thường cũng có trễ. ”
“ Con lên phòng thay đồ chuẩn bị đi, mẹ cũng vậy, đi từ từ thôi nha con, cẩn thận vẫn tốt hơn. ”
“ Dạ vâng ạ.! ”